Thủ đoạn của ban thanh tra kỷ luật tỉnh rất mạnh, trực tiếp nói cho thị ủy biết, chuyện này làm sao thì nội tâm của mọi người phải rõ ràng, chúng ta tới tra chuyện này, nếu như chúng ta không hài lòng sẽ không rời khỏi Quảng Châu.
Ba người của ban thanh tra kỷ luật tỉnh đều là người trẻ trung hậu trường mạnh, ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng bối cảnh không ai có thể khinh thường, không thể không khiến người ta nghĩ tới chuyện khác.
Quảng Châu thành lập hai tổ chuyên án, một tra Tần Mục, một tra Ngôn Thừa Binh, giống như chuyện này là ván đã đóng thuyền, Tần Mục cùng Ngôn Thừa Binh chỉ sợ phải xuống ngựa. Lúc này có cảm giác như lưỡng bại câu thương, ai cũng không nghĩ tới chuyện này diễn ra như vậy.
Giang sơn thay đổi, ai cũng có thể, nhìn thấy tình thế của Ngôn Thừa Binh cùng Tần Mục có chút không ổn, có ít người bắt đầu động tâm tư, hơn nữa nhắm trúng vị trí khu trưởng của Ngôn Thừa Binh. Cho dù Ngôn Thừa Binh hiện tại vẫn tồn tại chút oan uổng, nhưng trực tiếp bị ban thanh tra kỷ luật tỉnh ủy nhúng tay vào, cho dù không có chứng cớ chứng minh hắn sai lầm, trong thời gian ngắn hắn phải ẩn nấp rồi, huống chi ban thanh tra kỷ luật tỉnh ủy chuyên môn lập chuyên án nhắm vào hắn, ai cũng nhìn ra Ngôn Thừa Binh xong.
Dùng vị trí khu trưởng khu Hoàng Dương đi đổi vị trí cục phó cục hưu trí của Tần Mục đúng là mua bán lỗ vốn nặng. Lúc này Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường giao phong, bề ngoài là Phương bí thư hơn một chút. Ai cũng không ngây thơ cho rằng người của ban thanh tra kỷ luật tỉnh ủy xuống thì Phương Chấn Bang hoàn toàn không có vấn đề gì, Quốc Thụy Tường hùng hổ nói Tần Mục chọc giận người đứng đầu của thị ủy, đối với hắn mà nói Tần Mục tuy đã là con cờ hết tác dụng, không nằm trong danh sách coi trọng của hắn, cũng không nên do Quốc Thụy Tường ra tay, muốn dùng Tần Mục đấu với bí thư thị ủy.
Quốc Thụy Tường lúc này rất bất đắc dĩ, cũng rất im lặng. Hắn biết rõ Ngôn Thừa Binh không làm gì sai, nhưng mà bị người ta bắt đi, mông của Ngôn Thừa Binh cũng chẳng sạch sẽ gì, hắn sẽ không cắn người ở mặt ngoài, huống hồ chiến đấu của chủ tịch và bí thư còn chưa tới mức ngươi sống ta chết, nếu như quá độ thì cần vững vàng, cho nên chuyện này sẽ dừng lại trên người Ngôn Thừa Binh, sẽ không tra lên trên tiếp.
Nhưng mà cục tức này Quách Thụy Tường nuốt không trôi, con mắt của cục chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh càng đỏ lên. Ngôn Thừa Binh là con cờ trọng yếu trong tay của hắn, khu Hoàng Dương đứng đầu bốn khu, Phương Chấn Bang khẳng định sẽ mượn chuyện này đưa người nhà vào khống chế khu Hoàng Dương. Nhưng mà Phương Chấn Bang lại không có ra tay với khu Hoàng Dương, mà do bí thư đảng ủy khu tạm thời nắm quyền lực khu trưởng. Kể từ đó càng thêm nguy hiểm, ai cũng không biết Phương Chấn Bang qua nhiệm kỳ mới như thế nào, cho nên hắn rời khỏi hay lui xuống thì vị trí khu trưởng cũng đã định, khu trưởng áp đảo bí thư, nếu như Quốc Thụy Tường lên đài, vậy thì chính sách này không dễ dàng thay đổi, cũng chỉ ghen ghét mà thôi.
Thơi điểm mọi người cho rằng chuyện này dừng ở đây thì lại có chuyện khác xảy ra.
Xu thế lưỡng bại câu thương đã thành, giống như không có sóng gió quá lớn. Thời điểm mọi người cho rằng Phương bí thư ra tay quá nhanh và hung ác, dùng hi sinh thủ hạ của mình để đá Ngôn Thừa Binh rơi đài, Quốc Thụy Tường đã động. Cho dù biểu hiện ra Quốc Thụy Tường không có dính dáng vào, nhưng mà người sáng suốt cũng biết đây là sách lược của Quốc Thụy Tường.
Mà trong đoàn khảo sát Hương Cảng này có hai xí nghiệp lón xem chuẩn chính sách của khu Hoàng Dương, tỏ vẻ sẽ nói chuyện với khu trưởng Ngôn Thừa Bình của khu Hoàng Dương, hy vọng có thể tiến hành hợp tác sâu rộng hơn với khu trưởng Ngôn Thừa Binh. Trong lúc này chuyện ẩn bên trong quá nặng, đoàn khảo sát không tới sớm không tới trể, không nên vào lúc mấu chốt này nói chuyện đầu tư.
Quảng Châu bên này còn không có tỏ thái độ, tỉnh ủy bên kia đã khẩn cấp gọi ngừng bản án của Ngôn Thừa Binh, đối với chuyện phát triển kinh tế của Quảng Châu được đặt lên điều kiện tiên quyết, tất cả vì mở đường cho đầu tư. Tín hiệu này cũng nhìn ra nhất định là thấy Ngôn Thừa Binh là phụ tá đắc lực bên cạnh Quốc chủ tịch. Phương Chấn Bang trong tỉnh ủy có người, thậm chí là kinh thành cũng có người, Quốc Thụy Tường bối cảnh sao hơn được? Nếu như Tần Mục bị đá bay đi, dùng tiền đồ của Ngôn Thừa Binh đổi Tần Mục cũng nói qua, nhưng mà Ngôn Thừa Binh đáng để đổi? Quốc chủ tịch sẽ không ngu như vậy.
Trong tỉnh lên tiếng, tội danh của Ngôn Thừa Binh tự nhiên không tránh được. Nếu như đạt được hai xí nghiệp Hương Cảng xí đầu tư vào, tội danh trên người của Ngôn Thừa Binh sẽ càng ngày càng nhỏ, thậm chí tối đa chỉ bị xử phạt đảng mà thôi. Mà cái gọi là xử phạt đảng, nói trắng ra chính là thứ có cũng được, không có cũng không sao. Chỉ cần có người nâng, sớm muộn cũng tháo cái mũ này xuống, chỉ cần có chiến tích nổi bật thì lên chức rất nhanh.
Quốc chủ tịch dùng chiêu này là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, dùng rất đúng lúc! Ngôn Thừa Binh bị bắt, chủ yếu là do khẩu cung của Du Hoa, nhưng mà khẩu cung này nói không chừng là do vu hãm không chừng, về phần cái ghi âm kia, bởi vì là tách ra nên "Hư hư thực thực" nên khó thành bằng chứng. Chính yếu nhất, đoàn khảo sát Hương Cảng chính là điểm đảm bảo an toàn cho Ngôn Thừa Binh.
Ngôn Thừa Binh bên này xuất hiện chuyển hướng, mà Tần Mục bên kia vẫn bị người ta điều tra. Phương bí thư không ra tay, có lẽ biến Tần Mục thành "đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng", cơ hồ mỗi người đều nghĩ như thế. Mà Phương Chấn Bang từ khi tỏ thái độ quyết định giống như lão tăng nhập định, hoàn toàn không có đặt tư tưởng vào chuyện này, mà là chờ đại hội tới, yêu cầu mọi người phải nắm giữ công tác cho thật chắc, không xảy ra chuyện...
Chuyện này rất nhiều người không hiểu, Tần Mục bây giờ chỉ là cấp bậc trung tầng mà thôi, có cứu hay không đối với Phương Chấn Bang ảnh hưởng không lớn, nhưng Phương Chấn Bang nếu không phải ra tay thì nói rõ sẽ thấp hơn Quốc chủ tịch một đầu, chuyện này sẽ không quá khó hiểu. Những người có tư tưởng chính trị thì trực giác cho rằng Phương bí thư sẽ dùng lực phá xảo, dứt khoát không nói đạo lý kéo lên, kéo Tần Mục ra khỏi vòng điều tra.
Phương Chấn Bang không thể làm như vậy, nếu không sẽ bị coi thường. Thế nhưng mà hắn không kéo Tần Mục ra, Tần Mục sẽ rơi đài, cũng bồi theo uy nghiêm của Phương bí thư.
- Ai nói Phương bí thư không có động, Phương bí thư trực tiếp bảo ban thanh tra kỷ luật tỉnh ủy điều binh tra rõ Ngôn Thừa Binh, không phải xuất thủ trước sao?
Cũng có một ít người phân tích như vậy.
Cho dù bọn họ phân tích ra sao, Tần Mục lúc này đây đã hết cách xoay chuyển, chẳng những không có kéo được tấm màn đen ở khu Hoàng Dương, thậm chí còn ném mình vào.
Giờ phút này Tần Mục cầm điện thoại tán dương:
- Đức Gia, thật vất vả cho ông, tên Du Hoa bị giày vò được quá sức, gia đình bọn họ có khó khăn, cần chúng ta duỗi viện thủ không?