Chương 52. Cô ta làm nổi không? 2
Người nhà họ Tống sau khi tới làm việc, cũng nghe thấy không ít tiếng tám chuyện của người trong thôn, ai nấy cũng không vui vẻ cho lắm.
Chỉ tiếc là hai người có lực chiến cực mạnh như Đường Phụng và Tống Sở không có ở đây, nếu không mấy người này sẽ không được thoải mái bàn tán như vậy đâu.
Sáng sớm hôm nay, Tống Sở dẫn anh hai và anh tư lên núi hái quả trà, Đường Phụng thì giúp cô cắt cỏ cho heo.
Bọn họ mang về mấy túi to quả chè, còn bắt được hai con gà rừng.
Hai con gà rừng thì Tống Sở chưa để anh hai Tống giết, mà để đến buổi chiều mang cho Quách Đông và mấy người phụ trách quản lý máy móc, sau này nói không chừng còn phải liên hệ nhiều.
Ăn trưa xong, Tống Sở mang cơm đến cho Cố Việt.
Những thanh niên tri thức ở chỗ thanh niên tri thức cũng đang thảo luận về chuyện xưởng ép dầu, cũng giống với mấy người trong thôn, bọn họ căn bản không tin Tống Sở có thể làm gì được gì.
Nhưng khi thấy Tống Sở bước vào trong sân, bọn họ đều đồng thời im lặng, như thể chưa từng nói gì, vội chuồn vào trong phòng của mình hết với nhau.
Tống Sở cũng chẳng để ý, lúc ăn trưa, cô có nghe chị dâu cả nói rồi, thuật lại tất cả những lời mấy người trong thôn đã nói về cô cho cô nghe.
Đúng là ngày trước vừa lười vừa chẳng có bản lĩnh gì để khiến người khác nhớ mặt hết, cô không thể thay đổi mọi thứ chỉ trong phút chốc được.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô muốn quản lý xưởng ép dầu, phải chứng minh bản thân mình làm được, mới khiến mọi thứ trở nên xán lạn, trọng điểm là phải đem đến lợi ích thực tế cho từng nhà trong thôn, bọn họ mới dần dần tin tưởng cô, duy trì sự bao dung để cô làm nhiều việc hơn.
Cố Việt thấy cô tới, cười nói: “Cô cũng nhanh thật đó, gặp phải vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì hết, chỉ muốn xem anh đã sửa xong máy móc chưa thôi.” Tống Sở tự tin cười.
Cố Việt nhếch môi: “Xem ra trọng trách của tôi không hề nhẹ.”
“Đương nhiên rồi.” Tống Sở đưa giỏ cho anh: “Mau ăn đi, ăn xong thì đọc sách, tiếng rưỡi nữa tôi phải đến huyện rồi.”
Cố Việt nhận lấy giỏ, ăn rất nhanh đồ ăn được mang đến trong giỏ.
Sau đó, anh tiến vào nửa phòng thí nghiệm của Tống Sở, cô sớm đã tìm được sách, đưa cho anh.
Đầu tiên, anh mở máy ép dầu mà Tống Sở nói ra, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Một tiếng hai mươi phút sau, Tống Sở rời khỏi chỗ thanh niên tri thức, còn Cố Việt thì lấy bút vẽ lại những thứ mình thấy trong sách vào giấy.
Nếu Tống Sở thấy nét phác họa mà anh vẽ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì giống với trong sách như đúc, chi tiết cực kỳ nhỏ cũng được anh sao chép đánh dấu lại y hệt, năng lực ghi nhớ để vẽ lại này không hề bình thường.
Bên này, Tống Sở đạp xe đạp dẫn cậu và kế toán tới nhà máy ép dầu trong huyện.
Bởi vì hôm qua có tới một lần, Tống Sở trông xinh đẹp như vậy rất dễ được người ta nhớ mặt, vậy nên vừa thấy ở cửa lớn đã mở cửa cho bọn họ đi vào.
Cô dẫn hai người trực tiếp đi vào văn phòng của Quách Đông.
Quách Đông không ngờ tốc độ của Tống Sở lại nhanh như vậy, hôm nay đã dẫn người trong thôn đến rồi.
Tống Sở đi vào văn phòng, giới thiệu với Quách Đông: “Chủ nhiệm Quách, đây là đại đội trưởng Đường Dân của thôn chúng tôi, còn đây là kế toán của thôn chúng tôi.”
Quách Đông đứng lên cười rồi bắt tay với hai người kia: “Xin chào hai vị đồng chí, mời ngồi.”
Nói được vài câu, Đường Dân liền nhắc đến chuyện máy ép dầu.
Quách Đông cười nói: “Mọi người đến đúng lúc lắm, sáng nay máy móc của chúng tôi bị hỏng nên đã mời nhân viên kỹ thuật tới đây để sửa, thuận tiện nhờ anh ta sửa một máy móc cho mọi người luôn, mang về là có thể dùng được ngay, hai máy còn lại, mọi người mang về tìm người để sửa nhé.”
Hôm qua, cả nhà bọn họ lấy thịt trăn ra để ăn, nghĩ lại thì dù sao cũng là thông gia, chuyện đáp ứng cũng phải giải quyết cho tốt, vậy nên hôm nay họ đã cho người tới sửa giúp một máy ép dầu.
Đường Dân vui vẻ: “Cảm ơn chủ nhiệm Quách rất nhiều.”
Tống Sở cũng rất vui, quả nhiên có thể nhờ được chị dâu ba và anh hai, có một máy ép dầu đã được sửa, quay về là cô có thể làm việc được luôn rồi.