Chương 53. Sau đây cô sẽ tạo cho họ một thói quen tốt 1
Tống Sở mang hai con chim trĩ đi tặng, hai túi áo khoác còn có không ít hạt dẻ.
Cái người chuyên quản lý máy móc mặt mày rạng rỡ nhận lấy, trong lòng nghĩ người thân của chủ nhiệm Quách cũng không tồi.
Quách Đông cũng rất vui, chuyện trong nhà có thể cải thiện ăn uống thì không nói, chủ yếu là chuyện Tống Sở sẽ đến khiến ở anh ta có mặt mũi trước mặt các đồng nghiệp trong xưởng.
Tống Sở nhìn ba cái máy ép dầu, nghĩ một hồi nói: “Chủ nhiệm Quách, bọn anh có thể dùng máy kéo kéo về thôn giúp tụi em được không, bọn em trả anh tiền xăng.”
Nếu không thì một người không thể bê một cái máy về được, cô thì làm được nhưng mà hai người còn lại thì không.
Tâm trạng Quách Đông vui vẻ, lúc này nhìn Tống Sở cũng thuận mắt, vốn dĩ đều là người thân, vì là em gái của anh ta nên cũng không từ chối: “Không sao hết, anh bố trí mấy người đưa các em về, tiền xăng thì không cần đưa, dù sao cũng là máy móc mà các em mua.”
Chút tiền mọn này chẳng có ý nghĩa gì, chẳng thà rằng thuận nước đẩy thuyền làm việc nghĩa.
Tống Sở cũng không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn chủ nhiệm Quách.”
Phần ân huệ này cô sẽ nhớ, chuẩn bị sau này có tặng đồ cho nhà anh ba thì cũng sẽ tặng cho Quách Đông một phần. Các mối quan hệ cứ từ đó mà ra.
Đường Dân lại cảm ơn Quách Đông thêm lần nữa, ông ta biết người ta nể mặt Tống Sở là người thân nên mới bố trí chu đáo như thế.
Quả nhiên cháu ngoài ông là một người có năng lực, chỉ là trước đây muốn lười, may mà giờ đã thông suốt rồi.
Đợi đến khi xe kéo được sắp xếp xong, để máy ép dầu lên đằng sau, ba người họ đạp xe đạp đi theo.
Khi về đến thôn thì chưa đến giờ tan làm, tiếng ầm ầm của xe kéo đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cái xưởng ép dầu đã được Đường Dân sắp xếp ổn thỏa. Đó là một căn nhà đất lợp mái tranh trước đây không có người ở nên được thu hồi, bên ngoài còn có một khoảng sân nhỏ.
Vừa hay vị trí của căn phòng nằm ở cuối làng, máy kéo chở thẳng tới đó, Đường Dân thì cho người xuống chuyển máy ép dầu xuống, đại đa số các thôn dân đều nhìn thấy.
“Tống Sở bảo đại đội trưởng đi mua ba cái máy ép dầu thật kìa, đã thế người ta còn đưa đến tận thôn.”
“Nghe nói anh hai của con dâu thứ ba nhà họ Tống là lãnh đạo ở xưởng ép dầu, chắc là nhờ mối quan hệ này đó.”
“Đầu gấu của thôn cũng coi như là vì thôn mà làm chuyện tốt rồi?”
“Có phải sau này chúng ta sẽ không thiếu dầu ăn không?”
“Ai mà biết được. Sau này xưởng ép dầu do Tống Sở quản lý, cô ta đừng có mấy ngày lại nản lòng là được rồi.”
“Đi, đi xem thế nào.”
Hầu hết mọi người trong thôn đều quăng liềm xuống, chạy tới căn phòng cũ hóng hớt.
Buổi sáng Tống Sở đã bảo chị dâu cả và chị dâu hai dọn dẹp quét dọn ở đây rồi. Hai cái máy hỏng thì bảo người ta để vào phòng trước, cái máy đã được sửa sang rồi thì để ở ngoài sân.
Cô đưa cho người lái xe kéo 1 đồng tiền công đã vất vả.
Ban đầu người ta còn tưởng là vất vả chạy đi một chuyến, anh ta còn có chút không vui. Giờ nhận được tiền công, ấn tượng của anh ta về Tô Mạn lại lên một tầm cao mới, nhận lấy rồi vui vẻ quay về xưởng.
Sau khi qua về anh ta còn khen Tô Mạn nhiệt tình chu đáo trước mặt Quách Đông, sau có chuyện như thế thì cứ phái anh ta đi.
Người lái xe kéo đi rồi, Tống Sở thấy anh tư Tống cũng đang vây quanh sân hóng hớt nên bảo anh ta về nhà lấy một túi quả trà lại, thêm cái cái đồ hứng dầu.
Anh tư Tống gật đầu, chạy đi rất nhanh, một lúc đã đem những đồ cô cần đến.
Tống Sở nhìn thấy lúc này trong sân ngoài sân vây quanh kín người, hắng giọng vài cái rồi nói: “Chắc là mọi người không biết là quả chè dầu trên núi có thể ép dầu nhỉ.”
“Không biết, chưa nghe bao giờ luôn.”
“Quả chè dầu là cái gì?”
“Hóa ra quả chè dầu này có thể ăn được à?”
Bây giờ đang có nhiều người thế này nên người trong thôn cũng không còn sợ Tống Sở như thế nữa, từng người một lớn tiếng hỏi.