Chương 72. Mà là người nhà ông có mắt nhìn tinh anh 2
Ngày hôm đó, người dân của cả thôn cũng đã biết thanh niên tri thức Cố đã sửa được hai cái máy ép dầu bị hỏng, những người lúc đầu muốn xem Tống Sở làm trò cười đầu phải im miệng hết.
Sau khi trở về nhà, anh tư Tống lấy ra những thứ đã đổi và mua được ở huyện.
Có bột mạch nha, đường đỏ, mật ong, bánh quy, đồ hộp, mấy cân táo và một ít vải.
Ngoài những thứ đó ra thì còn có hơn 100 đồng khiến cho anh hai Tống và chị dâu cả nhìn lác cả mắt.
Đường Phụng không hề do dự mà nhận lấy tiền, sau đó tự mình nhận lấy 100 đồng, còn thừa lại hơn 40 đồng tiền lẻ thì đưa hết cho Tống Sở.
Sau đó nói với người nhà: “Dầu là do Út bảo làm ra, tiền này tôi đưa cho nó để tiêu vặt, mọi người có ý kiến gì không?”
Ngoài chị dâu cả trong lòng thấy không thoải mái ra thì những người đều không có ý kiến. Nếu như không có em út, bọn họ cũng không thể có được những thứ này và tiền.
Tống Sở chia mật ong và bánh quy ra, phần còn lại để cho mẹ cất đi, bột mạch nha thì bảo cha mẹ pha cho ba đứa trẻ uống hàng ngày.
Vốn dĩ có thể chia cho nhà anh cả và anh hai luôn nhưng cô sợ chị dâu cả không cho Đại Nữu uống, anh hai Tống uống phần của Tam Nữu. Vậy nên đưa cho mẹ chia vẫn tốt hơn, vậy thì hai người đó có ý kiến thì cũng phải im lặng.
Đường Phụng đương nhiên là vui vẻ làm chuyện này, còn nhìn mấy người trong nhà bằng ánh mắt cảnh cáo: “Gần đây ngày nào cũng ăn thịt, còn thể đổi được nhiều đồ như vậy, khiến chúng ta có một cuộc sống như địa chủ. Đó đều là nhờ công lao của Út bảo. Mấy đứa phải nhớ kĩ đứa em gái tốt bụng này, sau này phải đối tốt với nó.”
“Hơn nữa không được phép ngáng chân nó, nếu không thì mẹ đây đánh chết mấy đứa.”
“Mấy đứa sau này cũng phải hiếu thuận với cô út, nghe rõ chưa?” Bà lại nói với ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhở được ăn mật ong, không do dự mà gật đầu: “Bà ơi, sau này chúng cháu nhất định sẽ hiếu thuận với cô út.”
Đường Phụng lại đưa ánh mắt hình viên đạn về phía con trai và con dâu.
Những người khác ngoài khuất phục thì còn làm gì được nữa? Với lại gần đây cũng nhờ vào Tống Sở mà cuộc sống trong nhà mới có thể cải thiện. Thế là mọi người đều bày tỏ rằng họ nhất định sẽ đối tốt với em út, không ngáng chân cô.
Lúc này Đường Phụng mới tỏ ý hài lòng, Tống Sở khuôn mặt tươi cười khoác tay mẹ: “Thảo nào người ta cứ nói nhà có người già như có bảo bối, mẹ, mẹ chính là bảo bối của nhà này.”
Bình thường có mẹ cô chèn ép, mấy cái thứ cực phẩm kia không thể gây nên sóng gió gì, có thể giúp cô tránh bao chuyện.
Đường Phụng cười kiêu ngạo: “Chả thế à, nếu cái nhà này không có mẹ thì sớm đã tàn rồi.”
Những người khác: “…”
Sau đó mấy ngày, sáng sớm Tô Mạn đi cắt co, buổi chiều đưa chín người lên núi hái quả.
Mỗi lần cô đều mang cung theo, thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn cho mọi người và gia đình mình.
Cô vẫn thích cuộc sống có rau có thịt hơn, như thế mới có mùi vị.
Ba người phụ nữ làm ở xưởng ép dầu quả thực rất chăm chỉ, quả hái về được đem đi phơi nắng xong rồi thì tách hết hạt ra khỏi quả.
Hôm nay Tống Sở không đưa chín người lên núi nữa, mà dạy bọn họ cách sử dụng máy ép dầu, ba người một máy bắt đầu ép dầu.
Từng dòng dầu được ép chảy ra, hôm đó Tống Sở bảo cậu cả bố trí người trong thôn đến chia dầu.
Quyền lợi của dân làng cứ phải đưa ra cho họ trước, như thế mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Trước đó dân làng biết là sẽ được chia dầu, nhưng cứ luôn lo lắng rằng Tống Sở sẽ lừa gạt bọn họ.
Bây giờ nghe thấy thông báo xưởng ép dầu lấy dầu, ai này đều hưng phấn, vội vàng xách can dầu chạy tới.