Chương 73. Họ hối hận việc này quá! 1
Bên nhà xưởng ép dầu, Đường Minh gọi kế toán và nhân viên ghi điểm tới, một lát nữa từng nhà dùng công điểm đổi dầu bọn họ đều phải làm ghi chép.
Một đám người tràn vào nhà xưởng ép dầu, Tống Sở vỗ vỗ tay nói: "Theo thứ tự đến trước xếp trước đến sau xếp sau, đừng chen lấn."
Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, những người này chắc chắn sẽ không nghe, nhưng đổi lại là Tống Sở bọn họ chỉ có ngoan ngoãn xếp hàng, sợ cô một câu không vừa ý liền động thủ.
Vừa lòng nhìn bọn họ xếp thành hàng, Tống Sở liền để Đường Khánh dắt theo hai người khác ép dầu cho người xếp hàng.
Bình thường gia đình chịu khó lấy công điểm nhiều, nhân khẩu cũng nhiều thì đương nhiên dầu có thể dùng công điểm để đổi lấy cũng sẽ nhiều.
Ví dụ như nhà bác cả của Tống Sở, ông ta và hai người con trai lấy được công điểm tuyệt đối, dâu và hai đứa con dâu cũng giỏi, một ngày tám chín công điểm là không vấn đề.
Một lạng dầu hai mươi công điểm, quy định mỗi người trưởng thành một tháng có thể đổi ba lạng dầu, nhà bọn họ chỉ với 360 công điểm liền có thể đổi lấy một cân tám lạng, đây cũng đã là cực kỳ có lời rồi.
Trong thôn, chỉ cần không phải là hộ gia đình lười đến cùng cực không có được bao nhiêu công điểm, thì về cơ bản đều là hạn ngạch đầu người cao nhất để đổi dầu.
Đây đúng là lợi ích thấy được, dẫu sao đến cuối năm ngoại trừ dùng công điểm đổi lấy lương thực ra thì phần còn lại cũng không đổi được bao nhiêu tiền, đổi dầu càng thực tế hơn.
Khi dầu được ép vào trong bình dầu và thùng dầu mà từng người mang đến, toàn bộ già trẻ lớn bé trong thôn đều trở nên yên tâm, ai nấy vui cười hớn hở.
Nhìn Tống Sở đang đứng chính giữa sân, không khỏi có chút tán thưởng.
"Đừng nói, hồi trước nhìn thấy con bé nhà họ Tống này không đứng đắn, học đòi mấy đứa con trai đánh nhau làm đầu gấu thôn, bình thường lại lười biếng không chịu đi làm. Lần này đã trở nên hiểu biết, thông minh giỏi giang rồi.
"Đúng vậy, lần này chúng ta có thể hưởng ké lợi của nhà họ Tống rồi, tôi thấy con bé tương lai cũng sẽ là một người có tiền đồ đấy."
"Mấy ngày trước nói phải phân dầu, trong lòng chúng ta cũng không chắc chắn còn tưởng con bé chỉ nói đùa thôi chứ, ai mà ngờ được là làm thật. Quả nhiên là một đứa giỏi giang."
"Đường Phụng, bây giờ Sở Sở nhà bà có triển vọng rồi, sau này bà đã có thể hưởng phúc lành rồi."
"Đúng vậy, bây giờ ở trong thôn đứa con gái của bà là giỏi giang nhất rồi."
Chủ yếu vẫn là chuyện Tống Sở làm ở, trong thôn những người khác căn bản là không làm được, ví dụ như bắt rắn dẫn người đi rừng vân vân...
Mặc dù trong miệng là khen lấy Tống Sở, nhưng không có một nhà nào sinh ý muốn cưới một đứa con gái giỏi giang như vậy về nhà.
Bây giờ trong tiềm thức của mọi người đều cho rằng Tống Sở còn giỏi giang hơn cả đàn ông con trai, hoàn toàn không nhìn nhận cô như một người con gái bình thường.
Đường Phụng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cả gương mặt hãnh diện, "Đó là đương nhiên, trước đây Sở Sở nhà tôi cũng là bị chuyện học hành chậm trễ, bây giờ không học nữa con bé liền đem kiến thức học được áp dụng vào trong thôn để mọi người cũng được nhờ."
Nghe bà nói như vậy lại kết hợp với biểu hiện gần đây của Tống Sở, các thôn dân cũng cảm thấy đúng là hơi có chiều hướng như vậy.
Những người đã ép xong dầu cũng không lập tức về nhà mà là đứng bên cạnh tán gẫu xem náo nhiệt.
Đợi cho đến khi dầu của toàn bộ thôn dân đều được ép xong, Tống Sở nhìn mọi người mở miệng nói: "Trước đó tôi cũng đã nói qua, người đi theo tôi lên núi ép dầu và đến để giúp đỡ đều sẽ nhận được phần thưởng."
"Chín người lên núi và bình thường hộ ép dầu, bây giờ mỗi người sẽ được lãnh thưởng hai cân dầu. Ba người phụ nữ làm giúp sẽ được lãnh 1 cân dầu, sau này chỉ cần tiếp tục làm việc tại nhà xưởng ép dầu thì mỗi tháng ngoại trừ định mức đổi công điểm đầu người gốc ra thì cứ căn cứ như vậy mà phát dầu khen thưởng.”