Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 49: Trừng phạt

Chương 49: Trừng phạt


Điền Tú Phương thảng thốt: “Hả? Vậy…vậy…ý anh là người hại chú Hồng chính là người nhà của chú ấy?!”
Văn Trạch Tài nặng nề gật đầu: “Ừ, đúng thế!”
Bất giác, Điền Tú Phương hít vào một ngụm khí lạnh. Người nhà ư? Liệu có nhầm lẫn gì không, đã là máu mủ ruột thịt, trên người đã cùng chảy chung dòng máu thì làm sao có thể….? Đang lúc hoang mang nửa tin nửa ngờ, cô chợt nhớ đến bà Tô…Tới đây, Điền Tú Phương chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là trên đời này không gì là không thể, không loại người nào là không có, thậm chí họ còn đang tâm mượn danh nghĩa người nhà để tiện bề gài bẫy, hãm hại nhau!
Vì chưa rõ nội tình ra sao nên chuyện này cứ tạm thời gác lại một bên đã. Nhanh chóng xử lý xong bữa khuya, hai vợ chồng thu dọn qua loa rồi về phòng nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung tại khu vực đập nước để Chu Xuân Hoa kiểm tra dụng cụ trước giờ làm việc. Sở dĩ hôm nay cô phải rà soát kỹ lưỡng hơn thường lệ là bởi vì ngoài đồng lúa đã chín thơm, chỉ độ hai hôm nữa thôi là tới thời điểm thu hoạch rồi, dụng cụ có sắc bén, có chắc chắn thì mới đảm bảo năng suất cũng như cường độ lao động được tốt nhất.
Cả một hàng dài dằng dặc nhưng Chu Xuân Hoa vẫn kiên nhẫn kiểm tra từng người một. Tới lượt Văn Trạch Tài, Chu Xuân Hoa không khỏi giật mình bất ngờ: “Ơ, Văn thanh niên trí thức, anh về từ lúc nào vậy?”
Văn Trạch Tài giơ dụng cụ nhà mình lên rồi cười cười: “Tôi về từ tối qua.”
Chu Xuân Hoa tỉ mỉ dò xét rồi ghi chữ “Đạt” vào sổ theo dõi, sao đó cô cười nói: “Cả nhóm thanh niên trí thức hồ hởi kéo nhau lên huyện thành tham gia thi đại học nhưng đến giờ này cũng mới chỉ có mỗi mình anh quay về, thật đúng là…”
Nửa vế sau, cô không tiện nói huỵch toẹt ra nhưng tất nhiên Văn Trạch Tài thừa sức hiểu. Anh khẽ cười: “Căn bản hôm qua tôi may mắn gặp được xe kéo nên xin bác tài cho quá giang. Với lại xe kéo hơi nhỏ, chỗ ngồi có hạn cho nên không chở được nhiều người.”
Biết thừa Văn Trạch Tài nói vậy là để xoa dịu bầu không khí, tránh cho những người khác nói nọ nói kia, vậy nên Chu Xuân Hoa cũng không nói gì thêm nữa, cô chỉ cười trừ rồi chuyển qua kiểm tra người tiếp theo.
Đứng nhìn theo hai vợ chồng Văn Trạch Tài- Điền Tú Phương sóng vai song hành cùng xuống ruộng, thím Lý liền quay sang nói với Chu Xuân Hoa: “Này, Văn thanh niên trí thức thế mà thay đổi thật nhỉ, phen này cuộc sống của Tú Phương sẽ ngày một tốt hơn cho xem.”
Chu Xuân Hoa gật đầu đồng tình ngay: “Thím nói chí phải, nếu là trước đây ấy hả, chắc chắn anh ấy sẽ là một trong số những người về cuối cùng. Còn bây giờ lại gương mẫu về đầu tiên mới oách chứ.”
Nói tới đây, cả hai người đồng thời quay ra nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
Xét thấy lúc này đúng thời điểm thu hoạch bận rộn, hơn nữa sau khi vào đại học cũng không thể tiếp tục công việc tại hiệu sách. Vậy nên ngày hôm qua khi về tới thị trấn, Văn Trạch Tài liền đi thẳng tới Vương gia, trình bày rõ ràng cụ thể cùng quản lý Vương, xin anh ấy cho nghỉ hẳn để tranh thủ giúp vợ gặt hái mùa vụ với cả có thời gian sắp xếp chuyện gia đình trước khi chính thức lên đường nhập học.
Quần quật mấy ngày trời, cuối cũng cũng gặt xong, mọi người được dịp thảnh thơi nghỉ ngơi thư giãn vài hôm.
Tối nay, khi Văn Trạch Tài đang ngồi ăn cơm cùng vợ và con gái trong sân nhà thì bất ngờ nhận được tín hiệu phát ra từ Khâu gia.
Chả là hôm trước anh đã cố tình hạ thuật để theo dõi nhất cử nhất động của Khâu Đại Thành. Quả nhiên anh cẩn thận không thừa chút nào.
Văn Trạch Tài bình tĩnh rót một chén nước sạch rồi đi vào phòng khách. Anh nhắm mắt lại lầm rầm đọc chú, tức thì một giây sau trong bát hiện lên khuôn mặt tròn xoe, bóng nhẫy mỡ của Khâu Đại Thành…
Cùng lúc này tại Khâu gia, Khâu Đại Thành đang cười hề hề, nâng ly nịnh nọt người đàn ông ngồi đối diện: “Anh, lần này em có cơ hội lên huyện thành làm việc tất cả nhờ một công anh nâng đỡ. Nào, ly này em xin được kính anh, cạn hết anh nhá.”
Dứt lời, hắn ta ngửa cổ tu ừng ực. Chắc có lẽ rượu cũng vào bụng kha khá rồi nên cả cổ lẫn mặt Khâu Đại Thành đều đỏ bừng bừng. Tuy nhiên không khó để nhận ra hắn đang trong trạng thái cao hứng cực kỳ.
Ngồi phía bên kia bàn nhậu là một người đàn ông trung niên trông có vẻ lớn tuổi hơn và tướng tá thì rõ là nhỏ con hơn Khâu Đại Thành. Thế nhưng lúc này ông ấy vẫn còn khá thanh tỉnh, trong giọng nói cũng không nhuốm men say: “Anh em giúp đỡ nhau thôi mà, cậu nói gì khách sáo thế. Chỉ sợ lên đó công việc vất vả bận bịu cậu lại quay ra oán trách người anh này ấy chứ!”
Khâu Đại Thành cười híp tịt mắt, lè nhè nói: “Oán là oán thế nào, công việc tốt như vậy, em cảm ơn anh còn không kịp ấy chứ, làm gì có chuyện oán với chẳng trách. Nào, anh em mình cụng ly một cái!”
Lát sau, bà Khâu bưng thêm vài món nhậu lên. Nhìn thấy vợ, ông Khâu bất giác nhớ đến sự việc ngày hôm đó, ông liền sẵng giọng sai bảo: “Giờ tôi và anh Thường có việc quan trọng cần bàn. Bà ra đóng chặt cửa lại cho tôi.”
Bà Khâu răm rắp nghe theo, đặt đồ ăn xuống bàn một cái là vội vàng lui xuống ngay và tất nhiên không quên cẩn thận khép chặt hai cánh cửa chính.
Đợi vợ đi khỏi, Khâu Đại Thành dần dần thu gọn nét cười, nghiêm túc vào đề: “Anh Thường, chẳng giấu gì anh, kỳ thực mấy hôm trước em có đắc tội với một gã đoán mệnh sư. Anh xem chuyện này liệu có ảnh hưởng gì không nhỉ?”
Thường Xa nhíu chặt mày: “Tôi nói này Đại Thành, chú hồ đồ à, đang yên đang lành lại đi tin ba cái mê tín dị đoan đấy làm gì?”
“Không không, anh nghe em nói, gã đại sư đó bản lĩnh cao cường lắm. Đây, anh nhìn đi…” vừa nói, Khâu Đại Thành vừa chỉ vào vết lõm trên cổ mình để chứng mình: “Cái vết này là do đồng xu gây ra đấy. Rõ ràng chỉ là một cái đồng xu rất đỗi bình thường nhưng lúc đó nó cứ dính chặt lấy cổ em, không tài nào gỡ ra được. Kỳ quái cực kỳ luôn.”
Tuy nhiên Thường Xa lại chẳng thấy có gì thần thánh ở đây, thậm chí ông ta còn khinh thường ra mặt: “Ôi giời, chuyện nhỏ như con thỏ thế này mà chú cũng phải lăn tăn à? Nếu sợ hắn trả thù thì ra tay trước chiếm ưu thế đi, đỡ phải đêm dài lắm mộng!”
Khâu Đại Thành nhướng mày tỏ vẻ hứng thú: “Anh Thường, anh có diệu kế gì không, bày cho em với.”
Thường Xa hơi cúi lại gần, hạ thấp giọng: “Cậu đừng quên hiện tại cậu vẫn đường đường là đội trưởng hồng vệ binh, đối phó với một tên đoán mệnh sư nhỏ bé thì có gì khó, chỉ cần tạo ra một lý do hợp lý là dễ dàng giết nó như giết một con kiến chứ gì.”
Ừ nhỉ, đúng rồi “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương” (1), Khâu Đại Thành khoái chí vỗ đùi đen đét, vậy mà không nghĩ ra sớm, làm mất công lo đứng lo ngồi mấy hôm nay. Đúng là bị doạ sợ quá đâm ra đầu óc mụ mị hết cả rồi!
Mặc dù vị trí địa lý rất xa nhưng Văn Trạch Tài vẫn có thể nhìn rõ mồn một tất cả những gì đang diễn ra tại Khâu gia ngay lúc này.
Haha được lắm, để xem ai nhanh tay hơn ai, Văn Trạch Tài nhướng mày cầm lấy cái kim, dứt khoát đâm vào đầu ngón tay mình. Anh hơi dùng lực, nặn ra một giọt máu rồi nhỏ thẳng vào trong chén nước.
Cùng lúc đó ở Khâu gia, bà Khâu hoảng loạn la hét thất thanh: “Ôi ôi ông ơi, ông mau ra xem có chuyện gì này. Ôi trời đất ơi, huhuhu…”
Tiếng bà Khâu lớn đến độ cả Khâu Đại Thành lẫn Thường Xa đều phải giật bắn mình. Hai người một trước một sau vội vàng lao ra ngoài. Tới khi đến gian bếp, nhìn thấy vòi nước cứ thế ào ào phun ra toàn là máu tươi, đỏ loang cả một góc bếp, hai người đàn ông sợ run lẩy bẩy, lập tức khựng lại rồi bất tri bất giác thụt lùi về sau mấy bước. Khâu Đại Thành cuống quýt chỉ đạo: “Còn đứng đần ra đó làm gì, mau khoá vòi vào, nhanh lên….”
Thế nhưng bà Khâu liên tục lắc đầu, nói trong nước mắt: “Tôi…tôi không dám!”
Đồ ăn hại! Khâu Đại Thành hậm hực bỏ lại một câu rồi nghiến răng tiến lên tắt nước. Song mặc kệ ông ta ra sức vặn theo chiều nào thì máu vẫn thi nhau chảy ra không ngừng.
Thấy sự việc có vẻ không ổn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Thường Xa gấp đến độ không kịp chào hỏi lời nào, hấp ta hấp tấy co giò chạy mất dạng.
Nhìn ông bạn hoảng hốt bỏ của chạy lấy người, Khâu Đại Thành vừa sợ hãi vừa nóng ruột. Chết tiệt, việc thuyên chuyển công tác còn chưa bàn bạc xong nữa….
Ôi thôi tiêu rồi, bây giờ mới sực nhớ tới lời dặn của Văn Trạch Tài, Khâu Đại Thành liền lập tức đánh mắt tứ phía, liên tục la lớn: “Tôi không đi, không đi đâu cả, tôi hứa đấy.”
Tuy nhiên dù cho ông ta có hét khản cả giọng thì dóng máu đỏ tươi vẫn không chịu ngưng lại, tràn từ trong bếp ra tới tận ngoài sân. Đang lúc Khâu Đại Thành rối tinh rối mù không biết phải xử trí ra sao thì bỗng nhiên thằng con trai từ phòng ngủ lao vụt ra, nó khóc lóc ầm ĩ, không những vậy còn ôm chầm lấy một bên chân Khâu Đại Thành, liên tục van xin: “Đừng giết người, đừng giết người!”
Tức thì, Khâu Đại Thành bừng tỉnh đại ngộ, ông ta lập tức quỳ sụp xuống nền đất, rối rít dập đầu tạ lỗi: “Đại sư, tôi sai rồi. Đại sư, tôi thật sự biết sai rồi. Cầu xin thầy đại nhân đại lượng giơ cao đánh khẽ mà tha cho nhà chúng tôi thêm một lần nữa. Nếu tôi còn dám có suy nghĩ bậy bạ làm hại đến thầy thì tôi sẽ chết băm chết chém, chết không chỗ chôn thây!”
Lời thề vừa dứt, vòi nước tức thì ngưng bặt, đến một giọt nước cũng chẳng có nói chi tới máu tươi.
Chứng kiến một màn này, bà Khâu cũng đại khái đoán ra vấn đề, bà khóc toáng lên ôm ghi con trai vào lòng, liên tục trách mắng ông chồng: “Ông độc ác vừa vừa thôi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, làm gì thì cũng phải để đức cho con cho cái chứ. Đằng này ông luôn bất chấp tất cả, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Giờ thì ông thấy hậu quả chưa, ông đã sáng mắt ra chưa?”
Lần đầu tiên bị vợ lên giọng dạy dỗ mà Khâu Đại Thành không có bất cứ phản ứng gì, ông nằm sõng soài trên nền đất, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Đúng vậy, lần này thì ông thực sự biết sợ rồi!
Thôi tới đây được, chứ mất công doạ chết người thì phiền hà lắm, Văn Trạch Tài cong khoé miệng, thẳng tay hắt thẳng chén nước qua cửa sổ.
Anh vừa xong việc thì cũng vừa hay Điền Tú Phương gọi vọng vào: “Ông xã, cha tới này.”
Văn Trạch Tài tiện tay buông cái chén xuống bàn rồi đáp: “Ừ, anh biết rồi. Anh ra liền.”
Ra tới nơi, Văn Trạch Tài cười cười hỏi cha vợ: “Sao cha không ở nhà nghe đài phát thanh mà lại có nhã hứng đi tản bộ thế này?”
Ông Điền lắc đầu, trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Mọi người kéo đến đông quá, thời tiết thì lại nóng nực oi bức, ngồi trong nhà không sao mà thở nổi!”
“Ôi trời, tí thì quên mất. Radio của nhà con vẫn chưa bóc tem nữa chứ.” Văn Trạch Tài vỗ đầu cái bốp rồi mau lẹ chạy vào phòng ôm hộp radio ra, sau đó bắt đầu nối dây.
Tháng trước điện đã được kéo về cột điện đầu thôn, tuy nhiên có rất nhiều hộ vì tiết kiệm tiền nối dây cũng như tiền điện hàng tháng nên vẫn nhất quyết đốt đèn dầu, nói không với văn minh nhân loại.
Cỡ mười phút sau, Văn Trạch Tài thành công nối thông radio. Anh hào hứng reo lên: “A, được rồi này.”
Kế đến anh tập trung vặn nút dò kênh, sau một hồi “rè rè…xoẹt xoẹt…”, cuối cùng một giọng nam phát thanh viên truyền cảm, trầm ấp cũng vang lên.
Người vui mừng và phấn khích nhất ngay lúc này có lẽ chính là Hiểu Hiểu. Bé con mở to mắt, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, chăm chú lắng nghe. Nhìn cái tướng hai ông cháu ngồi nghe radio giống nhau y đúc, khiến Văn Trạch Tài không nhịn được, phải bật cười thành tiếng. Haha, đáng yêu ghê!
“Nhờ sự lãnh đạo đúng đắn và sáng suốt của Đảng, đất nước ta đang trên đà phát triển vững mạnh hơn bao giờ hết. Bên cạnh đó, vụ thu năm nay đạt năng suất rất cao khiến bà con lúa gạo đầy bồ, hạnh phúc ấm no…”
Tiếng phát thanh viên đều đều vang lên, hấp dẫn không ít thôn dân đổ xô lại đây. Tuy nhiên họ rất biết ý, tuyệt đối không nói chuyện ồn ào gây mất trật tự, mỗi người cắp nách một cái ghế gỗ, yên lặng tự kiếm một góc cho mình rồi tập trung lắng nghe tin tức quốc gia.
===
Chú thích:
(1)Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất