Chương 46. Mùi thịt bốn phía 2
Vương Mạt Lỵ không khỏi nói: “Thanh niên trí thức Tô nhờ con hỗ trợ làm đôi giày mà thôi, cũng không phải chuyện gì, chị dâu hai có vậy cũng nói với mẹ.”
“Chị dâu hai của con là quan tâm con, sợ con bị lừa!” Thím Vương nói.
“Thanh niên trí thức Tô lừa con ư? Cô ấy lừa con cái gì? Con tới cô ấy còn pha nước chiêu đãi con, còn tặng con Bách Tước Linh, tuy rằng không còn dư nhiều lắm nhưng Bách Tước Linh này là thật sự đắt, huyện thành chúng ta cũng chưa thấy bán, con cũng chưa gặp qua thứ này, mùi hương thơm ngào ngạt!” Vương Mạt Lỵ nói.
Thím Vương ngửi ngửi, nói: “Chính là mùi này sao? Thể nào vừa tiến vào đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.”
“Đó là điều đương nhiên, thật sự rất thơm, con mới bôi một chút mà mùi hương đến bây giờ còn chưa bay hết, thanh niên trí thức Tô nói hiện giờ là mùa hè không cần bôi nhiều như vậy, chờ mùa đông bôi, mùi hương kia cả ngày cũng không tan!” Vương Mạt Lỵ đắc ý nói.
Thím Vương nói: “Xem ra con và cô ta nói chuyện khá hợp nhau đấy.”
“Trước kia thanh niên trí thức Tô là lấy khuôn mặt nhìn người, con cũng không cần nói chuyện với cô ấy, hiện tại cô ấy muốn sinh hoạt cùng Vệ Thế Quốc, còn muốn ở trong thôn chúng ta lập nghiệp lâu dài, nói chuyện cũng khá khách sáo, tất nhiên con nói chuyện với cô ấy khá tốt.” Vương Mạt Lỵ nói.
Thím Vương vẫn có chút tiếc nuối, phải biết rằng thanh niên trí thức Tô sau khi kết hôn đã đổi tính nết, lúc trước đáng ra nên kêu thằng tư nhà mình theo đuổi cô.
Vương Mạt Lỵ liếc mắt một cái đã nhìn thấu mẹ cô ấy đang suy nghĩ cái gì nên lập tức trợn trắng mắt nói: “Mẹ đừng đùa, đừng nói những lời này, hiện tại thanh niên trí thức Tô chỉ muốn toàn tâm toàn ý sống với Vệ Thế Quốc, cho dù là thanh niên trí thức Bùi cô ấy cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Thím Vương thở dài: “Hôn sự của anh Tư con nên làm sao bây giờ? Năm nay đã hai mươi mốt tuổi mà vẫn chưa đâu vào đâu.”
Vương Mạt Lỵ cũng mặc kệ những chuyện này, cô ấy chỉ chuyên tâm làm giày, cầm đồ tốt của người ta cũng phải làm giày thật cẩn thận cho người ta.
Thím Vương nhìn con gái nói: “Lỵ Lỵ, chị dâu haii của con hai tháng nữa sẽ sinh con, không biết thanh niên trí thức Tô kia còn đường nâu hay không? Chúng ta đổi nửa cân với cô ta?”
“Chờ con làm xong giày con sẽ đi hỏi thanh niên trí thức Tô thử.” Vương Mạt Lỵ gật đầu nói.
Lại nói đến Tô Tình bên này, sau khi tiễn Vương Mạt Lỵ một lúc, cô cũng chuẩn bị nấu cháo.
Cô còn mang dưa muối trong nhà ra thái nhỏ, bồn gỗ kia còn có lươn, tối nay làm một món dưa muối hầm lươn là được.
Lại nói tiếp lần trước Vệ Thế Quốc ra ngoài tìm đồ ăn về nhà sau đó đã không đi nữa, trong nhà còn dư lại một ít dầu, còn trứng gà gì đó, cũng còn một chút như vậy, đây vẫn là trong tình huống đặc biệt tiết kiệm.
Tô Tình lấy thức ăn cho gà ăn, ba con gà con Mã đại nương mua cho cũng đều lớn khá tốt, hiện giờ cũng đã lớn không ít, Tô Tình nhìn chúng nó lại không cầm lòng được nhớ tới lúc trước cùng Vệ Thế Quốc vào thành ăn đùi gà.
Thật là thơm ngon đến không chịu nổi.
Hiện giờ bụng còn nhỏ thì thôi, Tô Tình cũng không hề yêu cầu cao, có thể ăn no là được, không có axit folic bổ sung thì ăn nhiều rau dưa củ quả, thịt là không có điều kiện ăn thường xuyên nhưng sông bên này khá nhiều, thịt cá thật ra lâu lâu cũng có thể được ăn, còn có trứng gà, thật ra điều kiện này cũng coi như tạm ổn.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong trước mắt, chờ sau này đứa bé lớn hơn một chút, mức độ dinh dưỡng yêu cầu không thể so với bây giờ.
Cũng đừng nói cô làm màu, đứa trẻ đời sau vì sao lại tinh ranh như vậy? Chính là bởi vì từ lúc trong bụng mẹ dinh dưỡng không tốt nên tất nhiên cô không thể để con mình thua thiệt từ trong bụng mẹ được.
Lại nói tiếp rằng thật may mắn khi có nhà mẹ đẻ đắc lực, đến lúc đó lại nhờ cha mẹ cô gửi nhiều phiếu thịt tới đây một chút.
Có phiếu thịt là có thể mua thịt, ở thị trấn là có.
Chỉ là ở địa phương quê nhà ai nỡ ăn thịt, chút tiền ấy cũng phải lưu trữ trong nhà để phòng ngừa bất trắc, một hộ gia đình bình thường một năm rốt cũng không được ăn thịt hai lần, đều chờ đến cuối năm chia thịt mới có thể ăn được mấy miếng thôi.
Ví dụ ở trong thôn này, một năm chỉ chia thịt một lần, chính là trước khi đón năm mới, mười lăm tháng chạp sẽ giết heo, thời điểm vui mừng nhất trong một năm.
Nhưng mà tình huống của những người khác như thế nào cô mặc kệ, sau này bụng ngày càng to lên, Tô Tình chắc chắn phải ăn, không ăn thịt thì đứa bé trong bụng sao có thể lớn?
Hôm nay Vệ Thế Quốc về nhà tương đối muộn, lúc gần sáu giờ rưỡi mới trở về.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?” Tô Tình hỏi.
“Hôm nay có chút bận rộn.” Vệ Thế Quốc nói.