Chương 8: Phúc Này Ai Thích Hưởng Thì Đi Mà
Gần đây ai mà không biết đức hạnh của cô, cho nên hoàn toàn không có một người tử tế nào tới cửa cầu hôn, bây giờ một công nhân nữ ở phân xưởng trực tiếp gả cho chủ nhiệm phân xưởng đúng là tổ tiên linh thiêng tám đời rồi còn gì, còn có gì hay để mà kén chọn nữa?
Cô ta rất nhanh đã cười bảo:
“Cho dù anh ta kết hôn lần hai nhưng con cái vẫn còn nhỏ, Bảo Châu gả qua đó lâu rồi, mẹ kế cũng có thể thành mẹ ruột, cha mẹ người ta vẫn chưa già, trong tay đều cầm tiền lương, sính lễ chắc chắn không ít được, cho dù làm mẹ kế thì vẫn tốt hơn mấy công nhân ngay cả nhà còn không được chia, một tháng chỉ cầm có ba mươi đồng tiền lương đó chứ.”
Nói xong, cô ta hơi dừng lại rồi bảo:
“Còn nữa, con cũng sắp đẻ rồi, chú hai cũng sắp kết hôn, chúng ta còn phải cho người khác tiền sính lễ nữa, có chỗ nào không cần tiêu tiền không? Bảo Châu cũng hai mươi mốt rồi, người đàng hoàng tới cửa cầu hôn chẳng được mấy người, vất vả lắm mới có một người tốt hơn một chút tới hỏi, chúng ta phải biết thức thời đi chứ.”
Anh hai nhà họ Diệp – Diệp Bảo Thành đã sắp hai mươi tư tuổi, người ta thấy nhà họ Diệp bọn họ nghèo, ngay cả một người làm mai còn không có, đây cũng là chuyện khiến Hạ Thu Mai lo lắng, nhưng nghĩ đến việc phải gả đứa con gái lớn chưa chồng cho người ta làm mẹ kế để đối lấy hôn sự của anh hai là bà ta lại không làm được:
“Vậy ý của con là muốn bán con gái mẹ đi, sau đó lấy vợ cho con trai sao?”
Hoàng Quế Mỹ cạn lời:
“Mẹ ơi, điều kiện của Tôn Đại Minh tốt như thế, Bảo Châu gả cho anh ta là đi hưởng phúc đấy chứ, sao đến miệng mẹ lại biến thành bán con gái thế nhỉ, lẽ nào mẹ muốn gả Bảo Châu cho một công nhân bình thường, chen chúc trong một căn phòng nhỏ giống như nhà chúng ta sao?”
Hạ Thu Mai vẫn chưa già đến mức hồ đồ, tuy rằng không có gia đình tốt nào đến cầu hôn con gái bà ta, nhưng bà ta cũng không muốn tùy tiện gả con mình đi, bà ta hừ lạnh một tiếng:
“Vậy thì đã sao, phúc này ai thích hưởng thì đi mà hưởng, mẹ không tin, Bảo Châu nhà chúng ta như vậy còn không tìm được một gia đình đàng hoàng?”
Hoàng Quế Mỹ còn muốn khuyên tiếp nhưng đột nhiên Diệp Bảo Châu đang ở một bên tìm quần áo, không hề mở miệng chen lời vào lại quay người bảo:
“Hai người đừng cãi nhau nữa.”
Cô đột ngột lên tiếng khiến cả hai đều sững sờ.
Từ xưa đến nay con dâu mẹ chồng khó chung sống, và tất nhiên chị dâu em chồng cũng rất khó chung sống.
Tuy rằng trước đây nguyên chủ là cực phẩm nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì cả, cho dù sau khi Hoàng Quế Mỹ vào cửa, giữa hai người có rất nhiều chuyện khó chịu nhưng nguyên chủ là loại người tim rất to đó.
Mấy vấn đề nhỏ ngày thường cãi nhau đều cho qua, chị dâu em chồng hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn, cho nên ở chung cũng coi như hòa hợp.
Bây giờ Hoàng Quế Mỹ nôn nóng muốn gả cô ra ngoài như vậy chẳng qua là vì nhà thật sự quá chật, đến khi ấy con vừa ra đời phỏng chừng lại càng chật hơn.
Cộng thêm hai người vốn cũng đã có vài mâu thuẫn nhỏ, nếu gả cô ra ngoài rồi, không chỉ mắt không thấy thì tim không phiền mà còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn sính lễ.
Huống chi Tôn Đại Minh chính là chủ nhiệm phân xưởng của xưởng dệt bọn họ, cho nên ai trong bọn họ muốn điều động công tác cũng đơn giản hết.
Có điều, cho dù nguyên chủ đã hai mươi mốt rồi, cũng không có người giàu có nào tới cửa cầu hôn, nhưng cô muốn gả cho người ta cũng không đến mức phải cân nhắc đến một người đàn ông kết hôn lần hai.
Bây giờ Hoàng Quế Mỹ ủng hộ cô làm mẹ kế mãnh liệt như thế, không biết còn tưởng hai người bọn họ có thù ấy chứ.
Cô nhìn Hoàng Quế Mỹ, hơi mỉm cười:
“Chị dâu, chị nói điều kiện của Tôn Đại Minh rất tốt?”