Thí nghiệm giường đất bắt đầu, Lâm Dư Dư đi thăm mỗi ngày. Không có biện pháp vì so với bất kỳ ai, cô là người sốt ruột nhất. Tuy rằng, điêu kiện sinh hoạt trong ngày đầu tiên ở tận thế rất kém cỏi, đồ ăn còn không tốt bằng thời đại này nhưng ở một vài phương diện thì thời đại này không thể bằng. Ví dụ như ngày đầu tiên ở tận thế, điều hòa vẫn còn nên đông ấm hạ lạnh nên ở trong phòng vẫn thấy thoải mái.
Đừng nói tới việc mỗi ngày, Lâm Dư Dư đều đi thăm phòng thí nghiệm. Chính đại đội trưởng cũng tò mò, mỗi ngày tới vài chuyến.
Hôm nay, đại đội trưởng lại tới thí nghiệm, thấy Lâm Dư Dư cũng ở đây. Ông ấy tới bên cạnh Lâm Dư Dư, thở dài nói: "Hôm nay buổi sáng, cấp trên của công xã đưa một ít tài liệu tới. Cấp trên sắp xếp vài người tới chỗ đại đội chúng ta."
Lâm Dư Dư: "Thanh niên trí thức lại tới nữa?”
Đại đội trưởng hút một hơi: "Không đúng, là phần tử xấu bị chuyển xuống." Cho nên ông ấy sầu chết mất, sợ đám phần tử xấu này làm chuyện ảnh hướng tới đại đội. Lỡ như cuối năm, nếp sống mới của đại đội sản xuất bị ảnh hưởng thì làm sao bây giờ?
Vừa rồi, Lâm Dư Dư không ngờ người được chuyển xuống là "phần tử xấu" nhưng sau khi nghe đại đội trưởng nói thì mới giật mình: "Vài người?" Vậy không phải người của Ôn Sùng sao? Nếu vậy liền rất tốt, cô sớm đã muốn hành động nhưng không thể vì cô đang đợi người.
Đại đội trưởng: "Có sáu người, tôi nhìn tư liệu thì đều là một đám ông cụ bà cụ lớn tuổi. Lỡ như đối xử không tốt, chết trong đại đội của chúng ta thì phải làm sao?"
Lâm Dư Dư: "Ngài đừng lo lắng, chỉ cần không phải chúng ta hại chết thì không liên quan tới chúng ta?" Sáu người, nhiều như vậy? Vậy có lẽ không phải là người do Ôn Sùng an bài, chắc là nam chủ tới. Nam chủ tới thì nữ chủ ngọt ngào có phải cũng tới không?
Lần đầu tiên, thôn Phạm gia tiếp đón "Phần tử xấu", đại đội trưởng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chú ý: "Có phải nên sắp xếp chỗ ở cho họ không, cô nghĩ nên chọn chỗ nào?"
Lâm Dư Dư: "Bọn họ là bị chuyển xuống, xếp cho họ ở chuồng bò đẳng kia. Chúng ta không thể để họ tới hưởng phúc, xếp cho họ ở một chỗ tốt. Lỡ có người báo lên trên, nói chúng ta là đồng bọn của họ thì cũng không tốt."
Đại đội trưởng: "Đúng đúng đúng, lời này có đạo lý."
Lâm Dư Dư: "Trước kia chú A Ngưu sống ở chuồng bò bên kia để nhìn trâu, việc vệ sinh ở đó do chú ấy phụ trách. Sau này, việc vệ sinh chuồng giao cho những người bị chuyển xuống phụ trách, xem như xử phạt bọn họ.
Đại đội trưởng: "Được, nên như vậy."
Lâm Dư Dư chuyển câu chuyện: "Nhưng mà chúng ta cũng không thể làm quá mức. Như ngài đã nói, những người kia đều lớn tuổi nên lỡ chết ở chỗ này thì cũng không tốt. Dù sau, trước khi họ bị chuyển xuống thì có thể họ là người có danh dự và uy tín, lỡ họ chết ở chỗ này của chúng ta thì sẽ có người vì họ tới báo thù. Người dân ở chỗ chúng ta đấu không lại mấy người đó đâu."
Đại đội trưởng cẩn thận tự ngẫm lại những lời mà Lâm Dư Dư đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy mấy người thành phần xấu này chính là một đám phiền toái: "Vậy dàn xếp bọn họ vào ở chuồng bò đi, để cho bọn họ tự mình bươn chải đi, chúng ta cách xa bọn họ một chút là được."
Lâm Dư Dư: "Được, tôi đây nghe lời ngài."
"Bác sĩ Lâm... Bác sĩ Lâm..." Bên ngoài vang lên tiếng gọi của một cô gái.
Lâm Dư Dư: "Chị ở đây." Cô vội vàng đi ra ngoài, bắt gặp một cô gái nhỏ đang đứng bên ngoài, trên người cô bé có chút dơ, sắc mặt thì tái nhợt, nói,"Bác sĩ Lâm, chị dâu em chảy máu rồi, cầu xin chị mau đến nhà em nhìn xem đi."
Lâm Dư Dư: "Được, chị lập tức đi qua đó ngay." Cô vào văn phòng cầm theo hộp đựng dụng cụ y tế, chạy theo cô gái nhỏ kia về nhà.
Trong nhà cô bé không có người lớn, chỉ có một thai phụ đang trên giường, phía dưới đang chảy máu, khăn trải giường đã thấm đẫm màu đỏ rực. Lâm Dư Dư nhìn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, bộ dạng này có chút đáng sợ."Em đi gọi người lớn trong nhà về đây, ở đây có chị lo, mau đi đi."