Cô bé mau chóng trả lời: "Dạ."
Thai phụ tên là Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư biết người này. Trước tiên, Lâm Dư Dư xem xét tình huống của Khương Đào Hoa, cô phát hiện Khương Đào Hoa vẫn còn tỉnh táo, liền lấy ra vài miếng nhân sâm hoang dại, nhét vào trong miệng cô ấy: "Kiên cường một chút, cố gắng giữ vững tỉnh thần."
Khương Đào Hoa gật gật đầu: "Ừm, bác sĩ Lâm, nếu... Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, xin hãy cố gắng cứu đứa nhỏ."
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Dư Dư đương nhiên sẽ bảo vệ tính mạng của người lớn trước, nhưng: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đàn ông của cô sẽ tiến thêm bước nữa, con mình đi theo mẹ kế cũng sẽ sống không tốt, vậy cứu đứa nhỏ này thì có ích lợi gì chứ? Đây không phải là muốn cho kiếp này của đứa nhỏ sẽ trở nên gian truân cực khổ sao? Cho nên cô không cần nghĩ đến mấy chuyện ngoài ý muốn này, cô cần phải sống sót.
Con của cô đã xuất hiện tình trạng sinh non, hiện tại cần thiết sinh đứa nhỏ này. Lúc trước tôi đã nói với cô, cô thiếu máu rất nghiêm trọng, cần phải ít vận động, không thể ở nhà một mình, tại sao lại ra ngoài ý muốn thế này?" Trong khoảng thời gian ở trong thôn này, Lâm Dư Dư đọc không ít các tri thức thai phụ, bởi vì các nữ đồng chí trong thôn mang thai, đều tìm bà đỡ, nếu con là thuận sản*, bà đỡ còn có thể ứng phó, nhưng một khi xuất hiện tình huống khác thường, bà đỡ căn bản không giúp được gì.
*Thuận sản: sinh thuận lợi
Từ khi đại đội có cô, cũng có không ít thai phụ tìm đến cô, nhờ cô thăm khám xem tình trạng mang thai như thế nào, cái cô Khương Đào Hoa này chính là một trong số những người đó. Cô ấy thiếu máu vô cùng nghiêm trọng, kỳ thật phụ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút thiếu máu, nếu vào lúc bình thường, sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, cho nên sự tình mới trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
"Vợ... Vợ ơi..."
Chẳng được bao lâu, một người đàn ông chạy vội vào nhà, thiếu chút nữa là đụng vào Lâm Dư Dư: "Vợ..." Nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Khương Đào Hoa, hắn giật nảy mình/"Bác sĩ Lâm, vợ ta thế nào rồi?"
Lâm Dư Dư: "Tôi đã kiểm tra qua, đã vỡ nước ối, nhưng cổ tử cung còn chưa mở, yêu cầu lập tức sinh mổ."
Người đàn ông vừa nghe hai chữ "sinh mổ, thiếu chút nữa bị dọa té xỉu.
"Bác sĩ Lâm, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" Lúc này, một người phụ nữ trung niên, một người đàn ông trung niên đi vào, là cha chồng à mẹ chồng của Khương Đào Hoa, đàn ông có lẽ không rõ vỡ nước ối, cổ tử cung chưa mở là có ý gì, nhưng phụ nữ thì biết rất rõ. Cổ tử cung chưa mở, căn bản không thể sinh con ra được, nói cách khác, đứa con sẽ bị nghẹn chết ở trong bụng con dâu. Nghĩ đến điều này, nước mắt người phụ nữ rơi như mưa/Bác sĩ Lâm, cô nhất định phải cứu tính mạng của con dâu của tôi a."
Lâm Dư Dư: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể bảo đảm tính mạng của đứa con, mọi người phải chuẩn bị tốt tâm lý." Chỉ mới 8 tháng, đây là thời điểm đứa bé chưa phát triển hoàn toàn, nếu lại trễ thêm một tháng, tình huống có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Người đàn ông vội vàng cầu xin: "Bác sĩ Lâm, cầu xin cô cứu vợ tôi với, cứu con tôi với a."
Lâm Dư Dư: "Anh đi ra ngoài nấu nước ấm đi, thím ở lại giúp tôi. Thím nhìn thấy máu có chóng mặt không? Chịu đựng được không?”
Người phụ nữ: "Tôi có thể."
Người đàn ông: "Tôi đây lập tức đi nấu nước." Điều kiện ở đại đội cũng có hạn, tình huống của Khương Đào Hoa đã không thích hợp di chuyển đến nơi khác, nếu hiện tại đưa cô ấy đi bệnh viện, liền tính cô có thể chịu đựng đến nơi, nhưng thai nhi trong bụng cô sẽ chịu không nổi. Xe bò đi đến bệnh viện cần hơn hai tiếng, thai nhi khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Trước khi tới nhà chông của Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư đã đem đến đầy đủ các dụng cụ giải phẫu, hiện tại có sự đồng ý của nhà chồng Khương Đào Hoa, cô lập tức chuẩn bị, dùng que diêm bật lửa cồn, sau đó tiêu độc dao phẫu thuật...