Chương 33:
"Người ít, người trong nhà lại tốt?" Tam Nha nghiêng đầu, cũng không do dự nhiều đã đưa ra kết quả: "Chị nói nhà Sửu Ngưu sao?”
“Sửu Ngưu?” Dung Hiểu Hiểu nhớ rõ người này.
Ấn tượng đầu tiên thật sự quá khắc sâu, trên mặt sông trôi nổi một cái đầu nhỏ, nếu gặp phải người nhát gan, sợ là buổi tối sẽ gặp ác mộng.
La Vượng đến đón bọn họ gấp đến độ giậm chân.
Lúc ấy quả thật nghe La Vượng nhắc tới, nhà Sửu Ngưu chỉ có một bà nội mù mắt, hai bà chái trải qua cuộc sống thập phần gian nan.
Tam Nha bước ra cửa, chỉ chỉ về phía thím Trần rời đi: "Sửu Ngưu ở ngay bên cạnh nhà em nha, hắn cùng bà nội ở cùng nhau.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn qua, một lát sau trước mắt sáng ngời.
Địa thế này thật sự tốt.
Địa thế của đại đội không bằng phẳng, lên xuống, đi tới chính là lên dốc xuống dốc.
Căn nhà của nhà Sửu Ngưu đang ở trên một con dốc.
Mà nhà Tam Nha và một nhà khác ở trên một hình tam giác, nhà Sửu Ngưu nằm ngay ở góc của tam giác, trong khi hai bên là lên dốc, phía dưới là sông.
Nói cách khác, phía sau nhà Sửu Ngưu chẳng những không ai có thể đi qua, còn có thể đứng ở trên cao nhìn xuống hoàn cảnh xung quanh.
Đây thực sự là một nơi bí mật rất tốt.
Dung Hiểu Hiểu trầm tư.
Cô không có khả năng ở nhà thanh niên tri thức mãi được, phải dọn ra ngoài, còn phải tìm nhà khác.
Có hai cách để tìm nhà, một là chi tiền của riêng mình để dựng nhà và hai là sống trong một gia đình địa phương.
Cái thứ nhất thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ về nó.
Mình xây nhà đại đội khẳng định vui vẻ.
Vốn thanh niên tri thức không đủ ở, nếu như cô có thể chia sẻ một chút thì tốt hơn, mà xây nhà ở trong đại đội, về sau thật sự có cơ hội trở về thành, phòng ốc khẳng định không mang đi được, cuối cùng vẫn thuộc sở hữu của đại đội.
Điểm này Dung Hiểu Hiểu không cảm thấy có cái gì.
Nhưng bây giờ cô không nỡ chi tiêu tiền.
Xây dựng một ngôi nhà, ngay cả một phòng ngủ rất bình thường cũng tốn hơn mấy chục đồng.
Thực sự không cần thiết phải chi quá nhiều tiền vào chỗ ở.
Ít nhất hiện tại cô rất luyến tiếc.
Cho nên, Dung Hiểu Hiểu đánh chủ ý vào cách thứ hai.
Tìm một nhà dân ít người và người tốt để sống.
Tiêu chút tiền thuê một gian phòng, có lẽ hàng ngày vẫn có chút bất tiện, nhưng tốt hơn phòng chung ở nhà thanh niên tri thức nhiều.
Phần lớn người đại đội trong nhà đã chật ních, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ trong nhà có phòng trống, chắc cũng nguyện ý cho thuê ra ngoài.
Có phòng trống là một điểm, quan trọng hơn là nhân phẩm không tệ.
Bằng không sau khi vào ở rước một đống phiền toái, cô cũng không vui vẻ.
Dung Hiểu Hiểu gãi gãi trán, phát hiện mình thật sự rất bận rộn.
Phải giải quyết chỗ ở, phải giải quyết công việc, còn phải hỏi thăm tình huống của Dung gia, xem có muốn nhận thân hay không.
Từng việc từng việc lại không thể từ từ.
Đặc biệt là công việc.
Nhổ cỏ đối với người trong đại đội xem như rất thoải mái. Nhưng đối với cô, nó thực sự không dễ dàng.
Chưa bao giờ làm việc, hơn nữa cô tự nhận mình là một người rất lười biếng, thật sự khó thích ứng.
Ngược lại, cho dù cô có thể tự cung tự cấp cũng không thể thật sự không làm gì cả.
Cho dù đại đội trưởng đồng ý, chẳng may có người đỏ mắt cáo trạng lên trên, vậy khẳng định là sai lầm lớn, tổ quốc đưa cô đến trợ giúp nông gia, cũng không phải tới nơi này hưởng phúc.
Vì vậy, phải làm việc.
Nhưng làm bất cứ điều gì cũng phải lập kế hoạch tốt.
"Bà nội Sửu Ngưu rất tốt, bà ấy còn dạy em làm mũ rơm." Tam Nha ngẩng đầu: "Mấy ngày nữa làm xong em tặng cho chị một cái, chị vừa vặn có thể thay đổi.”
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ, nhận tình cảm của cô bé: "Vậy cảm ơn em trước.”
Tam Ngưu ưỡn ngực lên: "Không khách khí.”
Lúc này, thím Trần từ nhà Sửu Ngưu đi ra, phất phất tay với người trong phòng: "Bà chị già đừng tiễn, đợi lát nữa tôi tới tìm chị nói chuyện.”
Chờ nói xong, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, bà ấy tăng nhanh tốc độ tiến lên: "Sao lại chờ ở chỗ này? Thanh niên tri thức Dung nhìn xem bốn cái mũ trúc này thế nào?”
Dung Hiểu Hiểu nhận lấy tinh tế kiểm tra: "Rất không tệ.”
"Phải không? Đừng nhìn bà nội Sửu Ngưu bị mù, nhưng bà ấy không cẩu thả." Rốt cuộc là người lớn tuổi, lại nhịn không được nói nhiều hơn một chút, thím Trần đồng tình nói: "Chỉ là mạng khổ một chút, đời cũng không thông thuận, sớm mất chồng, thật vất vả mới nuôi con trai lớn lên, còn đi làm binh, một tháng có thể nhận được không ít phụ cấp, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt, kết quả..."
Dung Hiểu Hiểu tò mò: "Kết quả làm sao vậy?”
"Ai cũng không biết làm sao, cha Sửu Ngưu đột nhiên không có tin tức." Thím Trần thở dài: "Trong bộ đội đã gửi về một khoản tiền, tin tức gì cũng không có, mọi người đều đoán là chết trận, vợ hắn chờ một năm không có bất kỳ tin tức gì, đã trộm tiền trong nhà chạy về nhà mẹ đẻ, trong nhà hiện tại chỉ còn lại một bà già mù cùng cháu trai tám tuổi, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua rất khổ.”
Dung Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc: "Cầm tiền chạy, đại đội mặc kệ sao?”