Liễu Thư Vân bất lực nhìn Trần Hoằng Văn dẫn Thẩm Lâm Xuyên cùng hai người công an vào văn phòng của bác sĩ, liền bắt đầu cảm thấy bất an. Bà không khỏi thắc mắc, liệu cậu cháu Trần Hoằng Văn và Thẩm Lâm Xuyên có phải đã biết gì rồi hay không? Họ đưa công an đi tìm bác sĩ là muốn làm cái gì sao?
Không lâu sau, bác sĩ cùng Trần Hoằng Văn và những người khác bước ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ sắp xếp xét nghiệm máu ngay bây giờ. Nếu thực sự có khả năng bị đầu độc, tôi nhất định có thể phát hiện ra."
Nghe được từ 'đầu độc', sắc mặt của Lê Thư Vân lập tức tái nhợt.
Trần Hoành Văn gật đầu nói: "Nhân tiện, cũng làm xét nghiệm máu cho cháu trai tôi. Mặc dù cháu bị bệnh tim khi còn nhỏ nhưng cuộc phẫu thuật đã thành công. Tôi đã ở với cháu ở nước ngoài mấy năm và cháu vẫn luôn khỏe mạnh chưa từng bị tái phát bệnh. Sau đó khi về nước, bệnh tình lại bắt đầu xuất hiện, lập đi tập lại, tình huống thật sự có chút khả nghi.
"Được." Bác sĩ đồng ý một cách dễ dàng, dù sao thì một cái xét nghiệm vẫn là xét nghiệm, hai cái xét nghiệm cũng là xét nghiệm.
Cuộc trò chuyện của họ không phải cố ý hạ thấp, thêm hành lang bệnh viện rất yên tĩnh nên Liễu Thư Vân nghe rõ ràng mọi chuyện.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Trần Hoằng Văn mỉm cười nhìn Liễu Thục Vân, ôn hòa nói: "Sao sắc mặt phu nhân trông khó coi thế? Bà có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn cùng nhau đi kiểm tra hay không?"
"Không, không cần, tôi ổn." Liễu Thư Vân từ chối với một nụ cười cứng rắn.
Cuối cùng bà cũng có chút hối hận, hối hận vì đã làm mọi việc quá bốc đồng. Trước đây, mỗi lần Thẩm Lâm Xuyên bị bệnh đều sẽ nằm trên giường mấy ngày, điều này khẳng định thân thể cậu ta đã rất yếu, khả năng không còn sống lâu nữa. Ai có thể ngờ rằng sau khi phát bệnh vào ngày hôm trước, buổi tối lại có thể hoàn hảo ngồi trước bàn ăn cơm. Sau đó, khi Thẩm Triển Bằng trở về và nghe tin này, còn cảm thán một câu thân thể con trai rốt cuộc cũng tốt lên rồi.
Điều này sao có thể được? Làm sao cơ thể cậu ta có thể khỏe hơn được? Nếu cậu ta bình phục, chẳng phải mọi công sức bà vất vả bấy lâu nay đều trở nên vô ích sao? Bà nhớ rõ, anh trai từng nói, nếu uống thuốc lâu sẽ có khả năng kháng thuốc, nên tối nay khi bà cho thuốc vào sữa, đã cố ý tăng liều lượng.
Loại thuốc này sẽ làm tăng gánh nặng cho tim và tạo ra các triệu chứng giống như bệnh tim. Ngoài ra, bản thân Thẩm Lâm Xuyên còn có tiền sử bệnh tim. Về cơ bản, các bác sĩ sẽ không nghĩ đến những khía cạnh khác, dù là xét nghiệm máu, dưới tình huống không biết sự hiện diện của độc tố, xét nghiệm máu thường xuyên cũng không thể phát hiện được gì. Nhiều nhất chính là kết luận độ bão hòa oxy trong máu tương đối thấp, cuối cùng vẫn là khẳng định bị bệnh tim. Dù sao cậu ta cũng vừa mới phát bệnh, mọi người đều biết cậu ta mắc bệnh tim. Cho dù có chết vì bệnh đó thì cũng không có ai nghi ngờ đến trên đầu của bà.
Nhưng ai có thể ngờ tới Thẩm Triển Bằng đã vô tình uống phải ly sữa đó?!
Bây giờ vì sự can thiệp của Trần Hoằng Văn, công an đã bắt đầu nghi ngờ khả năng đầu độc. Đến lúc đó, nếu thực sự bị phát hiện...
Nghĩ như vậy, Liễu Thư Vân không khỏi càng tâm hoảng ý loạn.
"Bà Thẩm, ông Thẩm bây giờ có thể ngồi dậy rồi, bà có muốn đi qua nhìn xem không?" Một y tá trẻ đi tới hỏi.
Làm sao bà dám đến gặp Thẩm Triển Bằng bây giờ? Ai biết liệu Trần Hoằng Văn có nói gì với ông ta không? Lỡ như ông ấy cũng nghi ngờ đến trên người mình thì sao? Bà vẫn chưa quên ánh mắt của Thẩm Triển Bằng khi Thẩm Lâm Xuyên ngăn cản bà nói muốn lên lầu thay quần áo...
"Được, tôi lập tức đi." Liễu Thục Vân đè nén lo lắng, sau khi đem y tá trẻ ứng phó cho xong, quay sang con trai nói: "Tiểu Hải, con có thể thay mẹ đi gặp ba trước được không? Đêm nay ba phải nhập viện, mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả, còn phải mua quần áo thay đổi cùng đồ vật, bình nước gì đó cho ba con nữa."
Có con trai bên cạnh, bà làm vợ, đi xuống lầu mua đồ sẽ không ai nói lời nào.
"Được." Thẩm Lâm Hải không biết mẹ đang nghĩ gì, cậu chỉ nghĩ mẹ muốn đi mua sắm nên rất sảng khoái đồng ý.
"Ngoan." Liễu Thư Vân sờ đầu con trai, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Liễu Thư Vân, trong mắt Trần Hoằng Văn hiện lên tia tàn khốc.
Sau khi Liễu Thư Vân xuống lầu, bà đi thẳng đến bốt điện thoại công cộng bên ngoài bệnh viện và gọi cho anh trai mình.
Điện thoại reo hai lần mới có người trả lời, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đều đều của một người đàn ông.
"Anh trai!"
Liễu Học Dân lập tức cảm giác được trong giọng điệu của Liễu Thư Vân có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Liễu Thư Vân nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra tối nay, giọng nói không khỏi run rẩy, "Em phải làm sao đây? Anh ơi, em nên làm gì bây giờ?"
"Ai bảo em tăng liều lượng?!" Liễu Học Dân quả thực bị em gái ngốc nghếch của mình làm tức giận đến mức váng đầu, nguyên bản kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, cũng bởi vì sự bốc đồng của bà mà thất bại trong gang tấc.
Liễu Thư Vân cứ khóc mãi, khóc đến khiến cho Lưu Học Dân đau đầu. Thẩm Triển Bằng vào bệnh viện, công an can thiệp điều tra, Trần Hoằng Văn dường như đã phát hiện ra manh mối, nếu không ông ta sẽ không để Thẩm Lâm Xuyên cùng nhau làm xét nghiệm máu...
"Bây giờ cách duy nhất chính là vứt bỏ thuốc. Không có vật chứng thì không ai có thể kết án em. Dù sao, ngoại trừ em, còn có một người làm phải không?" Liễu Học Dân nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch thoát thân, chỉ cần không có cách nào có thể kết tội Liễu Thư Vân, cho dù mọi người có nghi ngờ Liễu Thư Vận, bà vẫn bình an vô sự, kết cục tệ nhất là ly hôn với Thẩm Triển Bằng, nhưng chỉ cần Thẩm Lâm Hải ở bên cạnh, nhà họ Thẩm và nhà họ Liễu của bọn họ sẽ không bao giờ tách rời.
"Nhưng... nhưng... cảnh sát đã phong tỏa ngôi nhà, em không thể quay lại được..."
"Thẩm Triển Bằng xảy ra chuyện, em không có lập tức vứt bỏ thuốc sao?!" Liễu Học Dân đột nhiên cao giọng.
"Em muốn đi xử lý... Nhưng lại bị Thẩm Lâm Xuyên ngăn cản, mãi mãi không tìm được cơ hội..."
Liễu Học Dân hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Đồ đạc của em giấu ở đâu?"
"Giấu trong ngăn hộp đựng trang sức của em."
Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng góc ngăn này che giấu đủ tốt, chỉ cần công an không tìm được chứng cứ thì việc thoát thân sẽ không khó khăn gì. Nhưng mọi thứ đều không thể tránh khỏi, nên vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.
"Nhớ kỹ, cho dù kết quả xét nghiệm máu có ra, khẳng định có người đầu độc, chuyện này cũng không liên quan đến em, em đừng có lộn xộn."
"Được......"
Liễu Học Dân cố gắng hạ giọng nói: "Nhưng nếu thật sự bị phát hiện trên người em, em sẽ tự mình gánh chịu trách nhiệm, nhau họ Liễu tuyệt đối không được liên lụy, chỉ cần nhà họ Liễu không ngã, em và Tiểu Hải mới có cái để dựa vào."
Nghe được lời của anh trai, Liễu Thư Vân cảm giác như bị sét đánh, môi run lên, nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ buồn bã nói: "Em biết."
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Thư Vân tìm một cửa hàng tạp hóa, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày rồi vội vã quay lại bệnh viện.
Trần HoằngcVăn, Thẩm Lâm Xuyên và Thẩm Lâm Hải lúc này đều đang ở trong phòng của Thẩm Triển Bằng. Bà đã phải mất một thời gian dài để ổn định tinh thần trước khi lấy hết can đảm bước vào.
"Ông xã, anh thấy đỡ hơn chưa?" Liễu Thư Vân đi tới bên giường, nâng đồ vật trong tay lên, "Này đột nhiên nhập viện, không có chuẩn bị gì, em liền đi mua một chút đồ."
Thẩm Triển Bằng không đáp mà chỉ chăm chú nhìn bà bằng ánh mắt tìm tòi, nhìn nụ cười trên mặt bà ngày càng cứng ngắc, sau đó từ trong mắt bà bắt giữ được một tia chột dạ.
Thẩm Triển Bằng nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Khi nghe Trần Hoằng Văn nói công an can thiệp vào cuộc điều tra và nghi ngờ có người đầu độc, phản ứng đầu tiên của ông là không thể tin được, nhưng sau đó ông ấy càng nghĩ thì càng thấy có khả năng xảy ra, càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Dù sao thân thể của ông vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng sau khi uống sữa liền bắt đầu lên cơn, triệu chứng rất giống lúc Thẩm Lâm Xuyên bị bệnh...
Ly sữa kia vốn là để cho Thẩm Lâm Xuyên uống, nếu không có ông, người đang nằm trên giường bệnh bây giờ có lẽ chính là con trai ông.
Nếu như có người thực sự đầu độc Thẩm Lâm Xuyên, người mà ông đầu tiên nghĩ đến và nghi ngờ chính là Liễu Thư Vân. Là người bên gối của ông, ông thực sự không muốn nghi ngờ bà ta, nhưng ông không thể không nghi ngờ bà. Vợ trước Trần Mạn Lâm của ông là con gái của một ông trùm bất động sản Hồng Kông, giá trị con người tự nhiên không giống nhau. Sau khi bà qua đời, bà để lại một quỹ ủy thác có giá trị cho Thẩm Lâm Xuyên, số tiền này sẽ được giao cho Thẩm Lâm Xuyên khi cậu trưởng thành.
Không có ai ngoại trừ Thẩm Triển Bằng và Trần Hoằng Văn biết về chuyện này. Ngay cả Thẩm Lâm Xuyên cũng không biết, nhưng ông không chắc liệu Liễu Thư Vân có biết hay không. Dù sao phần tài liệu này đã được đặt trong ngăn kéo phòng làm việc của ông, Liễu Thư Vân là vợ của ông, đương nhiên có đủ tư cách đi vào. Trước kia ông đương nhiên sẽ tin tưởng Liễu Thư Vân là người đoan chính lễ nghĩa, không có sự cho phép của ông sẽ không lục lọi đồ đạc của ông.
Nhưng hiện tại ông có chút không xác định...
Nếu bà ấy biết chuyện này, thì mọi chuyện đều thuận lý thành chương. Tiền tài động lòng người, mặc dù hiện tại ông đã là thị trưởng của thành phố S, có một số quyền lợi nhất định và tiền lương của ông tương đối phong phú, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với quỹ ủy thác trị giá hàng trăm nghìn như vậy. Tài sản khổng lồ như thế, bất luận kẻ nào nhìn đến cũng đều sẽ đỏ mắt.
Nếu Thẩm Lâm Xuyên chết, thì Thẩm Triển Bằng, với tư cách là cha ruột của cậu, đương nhiên sẽ có quyền thừa kế hợp pháp, vì Liễu Thư Vân và Thẩm Lâm Hải là vợ con của ông nên tài sản này cuối cùng sẽ trở thành tài sản của mẹ con họ.
Thật sự đáng sợ khi nghĩ về nó.
Ông làm quan nhiều năm, nên phi thường tự nhiên hiểu được cách nhìn người, nhưng Liễu Thư Vân là vợ ông, bà luôn biểu hiện dịu dàng, săn sóc, ông vì công việc bận rộn, để bà một mình ở nhà chăm sóc hai đứa con, bà chưa bao giờ phàn nàn nên ông nghĩ bà là người rất tốt. Cho dù Thẩm Lâm Xuyên không chịu thân cận với bà, ông cũng chỉ nghĩ là vì đứa nhỏ không chịu tiếp nhận mẹ kế.
Không ngờ lần này, ông đúng lau nhìn nhầm...