Sáng hôm sau, báo cáo kiểm tra của bệnh viện được đưa ra, đúng như dự đoán, trong máu của Thẩm Triển Bằng được phát hiện có dư lượng chất độc. Chất độc này rất hiếm và có nguồn gốc từ một loại nấm độc. Một khi trúng độc, trường hợp nặng sẽ gây phù não, sốc, tổn thương tim, gan và thận, trường hợp nhẹ sẽ có biểu hiện như tức ngực, nhức đầu, chóng mặt, mệt mỏi, đánh trống ngực, khó thở và các triệu chứng khác, trùng khớp với các triệu chứng của cơn đau tim.
Công an bên kia cũng đã chiết xuất dư lượng chất độc tương tự từ sữa bị đổ và xác định đây là một vụ ngộ độc nghiêm trọng. Rất có thể là có người đã nghiền nấm độc thành bột rồi cho một lượng nhỏ vào sữa khiến Thẩm Triển Bằng đột ngột phát bệnh và phải nhập viện.
Bệnh viện cũng phát hiện dư lượng chất độc tương tự trong cơ thể Thẩm Lâm Xuyên, theo nồng độ chất độc còn lưu lại trong máu, cậu ta đã bị nhiễm độc ít nhất 5 năm, tất cả các cơ quan và nội tạng đều bị tổn thương do chất độc xâm nhập lâu ngày. Tác dụng phụ, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến anh đặc biệt dễ mắc bệnh mỗi khi chuyển mùa.
Theo manh mối thu được cho đến nay, Thẩm Triển Bằng đã vô tình bị ngộ độc, và mục tiêu thực sự của kẻ đầu độc phải là Thẩm Lâm Xuyên. Xét nghiệm máu định kỳ không thể phát hiện ra loại độc tố này, đó là nguyên nhân chính khiến Thẩm Lâm Xuyên liên tục nhập viện không phát hiện ra bệnh gì khác ngoài bệnh tim. Nếu không phải vì vụ tai nạn này, e rằng sẽ không có ai nhận ra sự thật đằng sau vụ việc. Thẩm Lâm Xuyên cuối cùng sẽ một lần rồi lại một lần phát bệnh trong đau đớn mà chết đi, mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Vụ án đầu độc vốn đã là một sự kiện lớn, hơn nữa người bị hại lại là thị trưởng và con trai của thị trưởng khiến mức độ nghiêm trọng của vụ án này lại tăng lên một tầm cao mới. Cơ quan công an đã nhanh chóng mở cuộc điều tra vụ đầu độc này. Nghi phạm có thể đầu độc Thẩm Lâm Xuyên hơn 5 năm, người có khả năng bị hiềm nghi cao nhất chính là người quen.
Công an lần lượt điều tra những người xung quanh Thẩm Lâm Xuyên, người bị tình nghi phạm tội nhiều nhất đương nhiên là Liễu Thư Vân, mẹ kế của Thẩm Lâm Xuyên.
Được rồi, ai lại đầu độc một đứa trẻ mười bốn tuổi? Đầu độc cậu ta có ích lợi gì?
Ai có thể nghĩ đến, mẹ ruột của Thẩm Lâm Xuyên đã để lại cho cậu một quỹ tín thác trị giá hàng trăm ngàn đồng trước khi bà qua đời? Ở thời đại này, những hộ gia đình có mười ngàn đồng đã là rất hiếm, mức lương bình quân đầu người hàng tháng chỉ khoảng một trăm đồng tiền. Quỹ tín thác vài trăm nghìn là một số tiền khổng lồ mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Chỉ cần Thẩm Lâm Xuyên chết, số tiền này sẽ thuộc về cha cậu ta là Thẩm Triển Bằng, mà con trai của Liễu Thư Vân, với tư cách là người thừa kế duy nhất của Thẩm Triển Bằng, sẽ là người hưởng lợi lớn nhất, và bản thân Liễu Thư Vân cũng sẽ được hưởng lợi từ đó.
Đây là động cơ phạm tội lớn nhất của Liễu Thư Vân.
Tục ngữ có câu, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, vì mấy trăm ngàn đồng mà xuống tay với Thẩm Lâm Xuyên vẫn là rất có thể.
Nhưng mà, Liễu Thư Vân không thừa nhận điều đó. Dù công an có thẩm vấn thế nào đi chăng nữa, Liễu Thư Vân cũng không chịu thừa nhận bà biết Thẩm Lâm Xuyên được thừa kế một số tiền khổng lồ, càng không thừa nhận bà là người đầu độc, mỗi ngày chỉ khóc lóc kể lể chính mình oan uổng, nôn nóng chỉ muốn về nhà.
Dù mọi manh mối đều chỉ ra bà là hung thủ nhưng không có bằng chứng cụ thể thì cơ quan công an chẳng thể làm gì được bà, hơn nữa bà vẫn là vợ thị trưởng nên cơ quan công an cũng không dám mạnh tay, chỉ có thể bị tạm giam và giám sát với lý do bà bị tình nghi là nghi phạm lớn.
Trong lúc nhất thời, vụ án lâm vào cục diện bế tắc.
**********
Ba ngày sau, bệnh viện.
Mang theo hai cái túi nặng, Hứa Cẩm Vi đi đến cửa phòng nơi Thẩm Lâm Xuyên ở và nhẹ nhàng gõ cửa.
Chàng trai mặc áo bệnh viện đang ngồi trên giường bệnh, khi nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, đôi mắt còn có chút đờ đẫn đột nhiên sáng lên: "Vi Vi? Tại sao cậu lại đến đây?"
Thẩm Lâm Xuyên cần phải nhập viện điều trị do trong cơ thể chất độc tích tụ nên mấy ngày nay không đến lớp.
"Cậu đã mấy ngày không tới cửa tiệm, tớ và mẹ tớ đều lo lắng cho cậu. Chúng ta hỏi Trần Lập bọn họ lấy số phòng bệnh của cậu, rồi đi đến đây thăm cậu." Hứa Cẩm Vi đi tới, sau khi nhìn rõ bộ dáng của Thẩm Lâm Xuyên không khỏi hơi cau mày:" Cậu như thế nào mà lại gầy như vậy? Là đồ ăn trong bệnh viện không ngon sao?"
"Đồ ăn trong bệnh viện cũng tạm được, nhưng tớ ăn không vô." Thẩm Lâm Xuyên nghe vậy cười khổ.
Khi cậu đi điều trị ở nước ngoài trở về, cũng đã có nhận biết, cậu biết Liễu Thư Vân không phải mẹ ruột của mình nên đương nhiên không muốn lại gần bà. Có thể Liễu Thư Vân cũng không có ý định đến gần cậu, mặc dù bà luôn tỏ ra dịu dàng và ân cần trước mặt người khác, nhưng sau lưng hoàn toàn tỏ thái độ coi thường cậu, trẻ con thường mẫn cảm nhất và có thể phân biệt được cảm xúc thật và giả, dần dần, Thẩm Lâm Xuyên ngày càng xa lánh Liễu Thư Vân.
Mặc dù vậy, cậu không bao giờ nghĩ tới Liễu Thư Vân sẽ tàn nhẫn đến mức đầu độc mình, vừa nghĩ tới tất cả những đau khổ mà cậu phải chịu trong vài năm qua đều là do người tạo ra, cậu không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng. Ba cậu nói ông sẽ ly hôn với bà ta và sẽ cho cậu một cái công đạo, nhưng người đàn bà kia thế nào cũng không chịu nhận tội. Không có bằng chứng nào chứng minh bà phải chịu trách nhiệm về vụ đầu độc nên vụ án có thể sẽ bị kéo dài...
Nếu không tìm được bằng chứng, vấn đề có thể kết thúc không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bây. Cho dù ba cậu có ly hôn với người đàn bà đó thì bà ta cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Bà ta vẫn là mẹ của Thẩm Lâm Hải, vẫn có thể lợi dụng thế lực của nhà họ Thẩm.
Thẩm Lâm Xuyên trong lòng có rất nhiều chuyện, tự nhiên không có cảm giác thèm ăn, hơn nữa còn phải phối hợp trị liệu chỉ trong ba ngày, cậu đã gầy đi rất nhiều.
"Tớ mang cho cậu món súp gà do mẹ tớ nấu còn có cháo phi lê cá. Bây giờ cậu đang bị ốm và cần ăn nhiều hơn để hồi phục càng sớm càng tốt." Hứa Cẩm Vi nói xong, mở hai túi cô đang cầm và từ bên trong bưng ra hai cái nồi nhỏ, vì để giữ ấm, cô còn cố ý dùng khăn bọc thật dày một tầng, lúc này đồ ăn vẫn còn tỏa hơi nóng.
"Lại làm phiền dì rồi." Ngửi được mùi thơm quen thuộc, Thẩm Lâm Xuyên cuối cùng cũng cảm thấy bụng đói.
"Sao lại nói chuyện này? Trước tiên uống một ly nước ấm đi, nhìn môi cậu khô quá." Hứa Cẩm Vi nói, cầm ấm nước trên bàn rót cho cậu một ly nước, thừa dịp lúc xoay người liền đổi nửa ly nước dị năng.
Nhìn ly nước ấm được nhét vào trong tay mình, Thẩm Lâm Xuyên nghĩ tới, trước đây mấy lần Hứa Cẩm Vi cho cậu uống nước ấm, sau đó cậu cảm thấy thực sự dễ chịu hơn, sau đó cô lại hỏi cậu một liên tiếp vấn đề về sữa, cậu mở miệng, rất muốn hỏi một chút có phải cô đã sớm biết cái gì hay không, nhưng cậu vẫn không dám hỏi, chỉ im lặng uống ngụm nước ấm mà cô ấy đưa vào trong tay.
"Vụ án thế nào? Công an vẫn chưa tìm được bằng chứng gì sao?" Hứa Cẩm Vi vừa đổ súp gà vào chén tráng men vừa hỏi, đưa cho Thẩm Lâm Xuyên.
"Vẫn chưa, công an lục tung nhà chúng tớ cũng không tìm thấy chất độc. Không có thuốc thì không có cách nào chứng minh là Liễu Thư Vân là người đã bỏ thuốc độc. Hơn nữa, Liễu Thư Vân như thế nào cũng không chịu thừa nhận, hiện tại chỉ có thể kéo dài." Thẩm Lâm Xuyên nhấp một ngụm súp gà, một hương vị thơm ngon đậm đà lập tức tràn ngập khoang miệng cậu, khiến vị giác của cậu run lên. Mộc nhĩ và măng khô được cho vào súp gà giúp tăng độ tươi và hút dầu. Hứa Cẩm Vi còn đặc biệt đưa cho cậu một cái đùi gà được hầm cho đến khi mềm và nhừ, thật sự rất ngon. Sau khi uống xong chén canh gà ấm áp, Thẩm Lâm Xuyên mấy ngày nay không ăn cái gì tốt, cuối cùng cũng cảm giác mình như sống lại.
Thấy cậu ăn ngấu nghiến xong chén súp gà, Hứa Cẩm Vi lại bưng cho cậu một chén cháo phi lê cá, giống như vô tình nhắc nhở: "Công an đã kiểm tra nhà cậu xem có gian bí mật hay tầng lửng nào không? Tớ cảm thấy nếu bà ta duy trì tiếp tục hạ độc, độc dược khẳng định là phải được đặt trong phòng của bà ta, hơn nữa là nơi dễ đụng chạm nhưng lại rất bí mật và không dễ bị phát hiện".
Khi Hứa Cẩm Vi bị giam trong viện nghiên cứu dưới lòng đất ở kiếp trước, thứ duy nhất cô có để giải trí là cuốn sách này, cô đã đọc nó hàng trăm lần và biết rất rõ cốt truyện cũng như chi tiết của nó.
Không có đề cập chi tiết về việc Thẩm Lâm Xuyên đã chết như thế nào, dù sao cậu ấy chỉ là một nam phụ pháo hôi. Nhân vật chính, thực sự là em trai cùng cha khác mẹ của cậu ta Thẩm Lâm Hải, mà Liễu Thư Vân là mẹ của Thẩm Lâm Hải, vì vậy trong cuốn sách cũng có không ít đất diễn.
Sau khi Thẩm Lâm Hải công thành danh toại, cậu ta từng tổ chức sinh nhật cho mẹ mình và tặng bà một bộ trang sức phỉ thúy vô giá. Sau đó, nhà họ Thẩm bị cướp, bọn trộm đã lấy đi nhiều đồ vật có giá trị của nhà họ Thẩm, trong đó có đồ trang sức trong hộp trang sức của Liễu Thư Vân, nhưng bộ trang sức phỉ thúy đắt tiền nhất vẫn không bị đánh cắp. Chỉ vì trong hộp trang sức có một ngăn kép nên Liễu Thư Vân đã giấu bộ trang sức quý giá trong ngăn đó nên mới có thể giữ được.
Hứa Cẩm Vi nhớ rõ trong cuốn sách này có viết rằng hộp trang sức này được chạm khắc từ gỗ đàn hương đỏ và là một trong những của hồi môn khi bà ta gả vào nhà họ Thẩm. Nói cách khác, chiếc hộp trang sức này đã ở bên bà ta kể từ khi gả vào nhà họ Thẩm.
Ngay cả bọn trộm cũng không tìm ra manh mối nào, điều này chứng tỏ ngăn kép được che giấu rất bí mật, vì vậy Hứa Cẩm Vi cảm thấy có thể chất độc được giấu trong ngăn kép đó.
Sau khi được Hứa Cẩm Vi nhắc nhở, Thẩm Lâm Xuyên thật sự cảm thấy có đạo lý, chuyện này xảy ra đột ngột, Liễu Thư Vân không có cơ hội tiêu hủy chứng cứ. Nếu không thì Liễu Thư Vân sẽ không bỏ qua Thẩm Triển Bằng ngày hôm đó ngã trên mặt đất, mà nhất định phải lên lầu thay quần áo.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lâm Xuyên không thèm ăn cháo nữa, lập tức nhảy xuống giường, đi thẳng đến phòng khám mượn điện thoại gọi cho cậu Trần Hoằng Văn.
Nếu Trần Hoằng Văn có thể nói chuyện với cảnh sát, có thể yêu cầu họ lục soát phòng của Liễu Thư Vân và Thẩm Triển Bằng một cách cẩn thận để xem có tường ẩn hoặc ngăn kép nào không.
Không biết vì cái gì, trong lòng cậu có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, lần này nhất định có thể bắt được bằng chứng Liễu Thư Vân đã hạ độc cậu.