Chương 11 -
Chỉ cần nhìn sắc mặt khó coi của Vu Hồng Bân là biết, chị dâu tương lai Kiều Lệ cũng mang theo khuôn mặt u ám, ánh mắt xem như đã nhìn nhầm người rồi.
Đứng trước lợi ích cũng có rất nhiều anh chị em quay lưng lại với nhau.
Một câu nói nhẹ nhàng của Ninh Yên liền phá hủy quan hệ liên minh yếu ớt của bọn họ.
Vu Tinh Tinh vừa tức giận vừa lo lắng, hận không thể đem cô hung hăng giẫm nát ở dưới chân, “Chú cảnh sát thật ra không cần phiền phức như vậy, chỉ cần trực tiếp lục soát… lục soát người cùng túi xách của cô ấy, chân tướng sẽ lộ ra.”
Cho tới bây giờ, cô ta mới ý thức được mình đã phạm sai lầm, lẽ ra cô ta không nên ngu ngốc như vậy, đầu óc nóng lên liền vội vàng làm cũng không hề nghĩ kỹ mọi thứ.
Nói một cách logic, đối phó với Vu Hồng Muội có đầu óc chỉ cần đơn giản là đủ, khi có chuyện gì xảy ra Vu Hồng Muội chỉ biết tức giận và bất lực, sau đó mất khống chế mà hét lên.
Nhưng hiện tại đầu óc Vu Hồng Muội dường như đã thanh tỉnh, suy nghĩ cũng rõ ràng.
Sự thay đổi này quá lớn, cảm giác như trở thành một người khác vậy… Nghĩ đến đây Vu Tinh Tinh trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ đối phương cũng sống lại hay sao?
Ninh Yên không biết cô ta đang suy nghĩ gì, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Giọng điệu chắc nịch của cô như vậy khiến tôi nghi ngờ.”
Sắc mặt Vu Tinh Tinh tái nhợt lộ rõ vẻ kinh hoàng, “Cô nghi ngờ cái gì?”
Ninh Yên nhướng mày, cô ta sợ? Cô ta sợ cái gì? “Để tôi nhắc nhở trước một câu, nếu vô cớ vu cáo hoặc cố ý hãm hại người khác đều là phạm pháp, nếu không lục ra được cái gì, cô phải ngồi tù dưới 3 năm nha.”
“Làm sao có thể…” Vu Tinh Tinh nhận ra được mình lỡ miệng vội vàng nói lại, “Tôi tin tưởng pháp luật công bằng, nếu không lục soát ra được gì, tôi sẵn sàng vào tù.”
Kệ đi, bất kể Vu Hồng Muội có sống lại hay không, cô ta tin rằng mình có đủ năng lực hạ gục đối phương để chiếm thế thượng phong.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để đưa Vu Hồng Muội vào tù. Nếu có tiền án, cô ta không thể lấy chồng có địa vị cao như kiếp trước được nữa.
“Được.” Ninh Yên chính là chờ câu nói này của cô ta, “Lục soát đi.”
Người khác không có quyền lục sát người, chỉ có bộ tư pháp mới có quyền.
Thời tiết nắng nóng như vậy, Ninh Yên chỉ mặc chiếc áo sơ mi hoa và quần đen.
Một nữ cảnh sát dẫn Ninh Yên vào một căn phòng, một lúc sau đi ra, lắc đầu nói, “Không có.”
Cô móc túi quần ra thì phát hiện bên trong trống rỗng, áo sơ mi thì không có túi.
Túi đựng quần áo bừa bộn bên trong cũng chẳng có gì, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, ánh mắt rơi vào chiếc túi xách tay màu xanh quân đội căng phồng.
Nữ cảnh sát tiến lên mở túi xách tay, lấy hết đồ ở bên trong ra, một hộp cơm bằng nhôm đựng bánh bao, một đôi giày giải phóng, một cây bút cũ còn nửa lọ mực, một vài cuốn sách, một cuốn sổ trơn cùng mấy viên kẹo.
Tất cả đều là đồ đã qua sử dụng, hộp đựng cơm bằng nhôm cũ kỹ đến mức nhìn vẻ ngoài có lẽ hẳn là đã sử dụng hơn mười năm.
Không có gì có giá trị cả.
Nhưng quan trọng là không có tiền, một phân tiền cũng không có.
Vu Tinh Tinh không dám tin vội chạy tới, điên cuồng lật tung đồ đạc lên, “Cái này không thể nào.”
Rõ ràng cô ta tự tay đem tiền bỏ vào! Tại sao tiền có thể biến mất? Cô ta lục đi lục lại nhiều lần, nhưng không thể nào chấp nhận nổi sự thật.
Mọi người chứng kiến cảnh này, trong mắt đều lộ vẻ phức tạp.
Ninh Yên nhìn cô ta nổi điên, bình tĩnh mở miệng, “Vu Tinh Tinh, cô phải đi tù.”
Vu Tinh Tinh toàn thân run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt, “Hồng Muội, cô nhất định phải đẩy tôi vào đường chết hay sao?
Tôi thà chết còn hơn là ngồi tù.”
Bộ dáng cô ta trông cực kỳ đáng thương, giống như một nạn nhân vô tội vậy.
Mọi người đều thông cảm cho kẻ yếu đuối thế, nhìn cô đáng thương như vậy, hàng xóm đã ra mặt thuyết phục Ninh Yên không cần làm to chuyện nữa.
Ninh Yên tỏ ra bất mãn, liền dùng chính thủ đoạn của cô ta gậy ông đập lưng ông, “Cô nói gì vậy? Là chính cô tố cáo tôi ăn trộm tiền, tôi đã sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả, bây giờ lại khóc lóc muốn đẩy trách nhiệm cho người khác hay sao? Lại còn lợi dụng sự thương hại của hàng xóm để đùa giỡn sao?"
Hàng xóm:...