Chương 21 -
Chuyện vô căn cứ như này nhưng giày vò một trận là ra vấn đề lớn.
Mấy tin đồn tầm bậy này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đầu năm nay cũng không cần chứng cứ xác thực gì, thấy người không vừa mắt viết một tờ báo lớn là có thể hãm chết người.
Mọi người không còn đầu óc cũng không dám dính vào loại chuyện này, sắc mặt bị trắng bệch, ngăn cản Ninh Yên đi: "Bọn ta không phải, cô nói bậy.”
"Tại sao cô lại hãm hại chúng tôi? Chúng tôi cũng không có ác ý, đứa nhỏ này quá không hiểu chuyện, về sau không ở chung hòa thuận với mọi người nữa sao? Ninh gia các người không muốn ở lại sao?”
"Đây là đang đe dọa? Xem ra đang chột dạ." Ninh Yên một khi ra tay chính là tuyệt sát.
Ninh gia phải chịu đựng trong hoàn cảnh như vậy, không thể ai cũng có thể giẫm một cước, lối sống này phải kịp thời ngăn chặn.
Có vài người cứ được đằng chân lân đằng đầu, không thể nhìn thấy người tốt.
Còn người tốt lương thiện thì bị bắt nạt.
"Tôi muốn đi báo cáo." Ninh Yên lấy ra một quyển sách, bắt đầu đọc lời trích: "Chủ tịch dạy chúng ta nên tin vào dân, tin vào Đảng. Vậy nên tôi có chuyện, tôi đến tìm Chính phủ, nếu bà không phải là gián điệp thì sợ cái gì?”
Học giỏi sử, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Mọi người nhìn nhau, đứa con gái lớn Ninh gia đúng là đứa cứng đầu, đến trích dẫn còn có thể học đi đôi với hành, đầu óc quá linh hoạt.
Thím Vương hối hận muốn chết, vỗ vào miệng gây họa của mình, nở nụ cười lấy lòng: "Đừng mà, cháu gái à thím sai rồi, xin lỗi cháu, đều do thím nghe lời người khác, lão Ninh là người tốt, Ninh gia đều là người tốt, chị chồng, chị nói xem?”
"Đúng, đều là người tốt an an phận."
Thế này lại khó hiểu, tính tình lão Ninh tốt, Dương Liễu thì yếu đuối, sao có thể nuôi được một đứa con gái tính cách mạnh mẽ như vậy?
Ninh Yên nhặt một viên gạch lên chơi đùa, cười rất ngọt ngào, nói: "Vậy lần sau lại còn để cho tôi nghe được mấy lời này, tôi sẽ trực tiếp tới tìm hai vị."
Hai bà cô sửng sốt, người khác nói cũng tính lên trên đầu hai bà sao? Có còn nói lý không vậy?
Thím Vương nhịn không được hỏi: "Cô thật sự là con gái của Ninh gia sao? Người Ninh gia đều rất ôn hòa.”
Ôn hòa tức là dễ bị bắt nạt, mà con nhóc này tính tình ương ngạnh, giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung tàn.
Ninh Yên kỳ quái nhìn hai bà một cái, lắc lắc viên gạch trong tay, nói: "Tôi cực kỳ dịu dàng, cực kỳ nho nhã, cực kỳ hiểu chuyện, thím thấy sao?”
Một lời không hợp liền muốn ném gạch, làm cho khóe miệng thím Vương giật giật, khi nói lời này cô có thể buông gạch xuống trước không?
Nhưng họ đều rụt rè đáp: "Đúng, đúng.”
Hai người đều sợ hãi, những người khác thì thích thú hóng hớt, không quên gây sự.
"Không cần sợ, xử nó đi, chúng tôi đều ủng hộ chị em dâu hai người."
"Đúng, một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, học thuộc lòng vài câu, sợ cô ta làm gì? Bọn ta có thể dùng nước bọt dìm chết nó.”
"Cái đứa xuất thân như này nên bị bắt rồi diễu ở đầu phố." Xung quanh đều có người gây sự.
Ninh Yên nhíu mày, đôi mắt đen lấp lánh, cô nói: "Bắt đi diễu phố? Nói thật hay đùa vậy? Được, đến đi, chúng ta chơi với nhau, các vị lớn tuổi suy nghĩ cứng nhắc, đây là một trong những đặc điểm quan trọng của chủ nghĩa giáo điều.”
Cô vung nắm đấm, lớn tiếng kêu lên: "Đánh bại chủ nghĩa giáo điều, rách nát, quét ngang tất cả yêu ma quỷ quái.”
Mọi người: ... Khẩu hiệu hét lên hơn bất cứ ai, con nhóc đúng là hơi khủng khiếp.
Một người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Ninh gia các người mới đúng là yêu ma quỷ quái…"
Không đợi bà ta nói xong, Ninh Yên liền ngắt lời: "Bà nói là vậy thì là vậy sao, có chứng cứ không?”
"Cần chứng cớ sao?" Người phụ nữ này là thím Hải Tử, có vẻ cực kỳ không thích cô, không đúng, là không thích người Ninh gia. "Chuyện này còn không là rõ ràng sao?"
Biểu tình của Ninh Yên thay đổi, chẳng những không tức giận, ngược lại như lĩnh ngộ được.
"Hiểu rồi, chỉ cần các người nói một từ là có thể gán tội danh cho người khác, cảm ơn, tôi đã học được."