Chương 33. -
Chờ đến lúc ba chàng trai trẻ tuổi khác cũng tới, thì cha của Ngụy Ủng Quân là Ngụy Thiệu Lâm cũng ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, sức khỏe của Ngụy Thiệu Lâm không tốt nên sau khi ăn được ít cơm thì thấy mệt mỏi rồi về giường nằm nghỉ, Lý Tiểu Yến dắt cháu gái xuống bếp ăn cơm.
“Thấy được không, thấy người ta thế nào? Lớn lên không xấu lại còn có công việc, nếu hai đứa mà thành đôi thì sau này chỉ có hưởng phúc thôi, đến lúc đó đừng quên cô với anh họ đã giúp cháu thế nào đấy nhé!” Bàn tính của Lý Tiểu Yến vang lên lạch cạch, Vệ Vân Khai có tiền lương lại còn cưới cháu gái nhà mẹ đẻ của bà, thế thì sau này kiểu gì cũng phải giúp đỡ cho Ngụy Ủng Quân, ông bạn già của bà không biết còn sống được bao lâu, thế nên bà phải tìm chỗ dựa cho con trai đã, hừ, chờ đến khi thằng con mà Vương Bảo Trân nuôi lớn thiên vị bà thì chắc chắc Vương Bảo Trân sẽ tức chết cho xem!
Lý Văn Lệ ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nghĩ thầm mẹ cô ta cũng bảo cô ta gả cho mối tốt rồi thì nhớ phải giúp em trai đấy, dù sao em họ cũng không thân bằng em ruột, có điều, Vệ Vân Khai kia cũng không phải kiểu mà người bình thường có thể quản được.
“Cô ơi, liệu Vệ Vân Khai kia có chịu đồng ý không?”
Lý Tiểu Yến gật đầu, “Đương nhiên, cháu cứ yên tâm ở đây chơi bảy tám chục ngày đi, bảo Ủng Quân dắt cháu ra ngoài chơi với cậu ta.”
Lý Văn Lệ đỏ bừng mặt gật đầu: “Cháu nghe lời cô ạ.”
Lý Tiểu Yến cười hài lòng, suốt bữa cơm thường hay bảo Lý Văn Lệ đưa thêm đồ ăn thức uống lên, trông như hào phóng, nhưng trong lòng lại tiếc đứt ruột.
Đám đàn ông trên bàn cơm ba hoa chích chòe, có lẽ là nhìn thấy sự ân cần của Lý Văn Lệ nên đề tài cũng chuyển tới chuyện hôn nhân của Vệ Vân Khai, trong nhà bọn họ cũng thúc giục ngỏ lời với Vệ Vân Khai, đều muốn làm mai cho anh.
“Nghe nói con gái cưng của đội trưởng thôn Tiểu Tống lớn lên đẹp, sau lưng có cả đám nhãi ranh theo đuôi, anh Khai, nếu anh nhìn trúng thì phải nắm chắc cơ hội đấy, bằng không người ta gả ra ngoài thôn thì tiếc lắm!”
“Người ta là con gái cưng của đội trưởng nên chắc chắn có rất nhiều người tăm tia!”
“Có điều nghe nói người ta nhìn trúng một người đi lính ở thôn Tiểu Tống, anh Khai có biết chuyện nhảy sông lúc trước là sao không?”
Vệ Vân Khai cười không lộ ra quá nhiều cảm xúc: “Sao cậu biết rõ thế? Tính là mật thám hả?”
“Ha ha ha, chỉ là nhiều chuyện thôi!”
“Ăn đi! Ăn đi!”
Một đám người chuốc cho thọ tinh* say mèm, ăn được lửng dạ, trong chén cũng sạch sẽ, lúc đi còn trách thầm Lý Tiểu Yến quá keo kiệt, một mình Vệ Vân Khai rời khỏi nhà họ Ngụy, ánh trăng khiến cảnh vật trước mắt như được phủ một lớp lụa bạc, anh hơi mím môi, vừa định quẹo vào thì nghe thấy có một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên từ đằng sau.
Thọ tinh là chủ tiệc sinh nhật
Là Lý Văn Lệ, trong tay còn cầm theo cái bánh bao làm từ hai loại bột.
“Anh Khai, có phải anh chưa ăn no không, em có cái bánh bao này chưa ăn, anh cầm lấy ăn đi, đừng để về nhà bị đói.” Cô ta cười ngượng ngùng nhưng cũng đủ to gan.
Hai người đứng cách nhau khoảng năm sáu mét, Vệ Vân Khai lắc đầu hờ hững, bên khóe môi cong lên nụ cười nửa là trào phúng nửa là tự giễu, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lùng: “Không cần.”
Nói xong thì anh đi mất, Lý Văn Lệ muốn đuổi theo nhưng từ sau khi ăn bước vào ngã rẽ thì nhanh chóng khuất bóng người, thế nên chỉ đành quay về thôi, dưới ánh trăng Lý Văn Lệ như suy tư điều gì đó, ánh mắt mang theo quyết tâm phải đạt được, ở nông thôn rất khó có người có thể ăn lương thực đồ hộp, nhất định cô ta không thể để Vệ Vân Khai chạy được!
Vương Bảo Trân sầu muốn chết, sau khi xảy ra chuyện kia vào hai năm trước thì rất ít người tới làm mai cho Vệ Vân Khai, nhưng từ sau khi truyền ra chuyện anh cứu con gái cưng của thôn Tiểu Tống thì số người tới làm mai muốn giẫm sụp cửa chính nhà họ Ngụy, đến cả con dâu cũng muốn để em gái, em họ gặp Vệ Vân Khai một lần, càng đừng nhắc tới người nhà mẹ đẻ của bà.