"Có một ngày buổi tối, tôi với Chí Cường làm thêm giờ rất muộn nên không về nhà, con bé vẫn cứ bị tiêu chảy đến mức mất nước, lúc đưa đến bệnh viện bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa liên không thể cứu được!"
"Còn có, con bé dị ứng hải sản, da dẻ so với người bình thường cũng mẫn cảm hơn.
Đưa con bé đi gặp bác sĩ, bác sĩ lại nói là do di truyên, nhưng tôi với Chí Cường đều không có tiền sử bệnh dị ứng..."
Ánh mắt Tần Thục Huệ rơi trên mu bàn tay đầy vết cào đỏ của Vũ Tĩnh Văn, cao giọng nói: "Là bởi vì cô! Con bé lớn lên không giống cô, trên người con bé có những đặc điểm giống hệt mẹ ruột, tất cả những thứ này đều chứng minh con bé là con gái ruột của cô."
Vu Tĩnh Văn theo bản năng rụt tay lại, cả người bắt đầu run rẩy.
Đúng là bà bị dị ứng hải sản, da dẻ cũng mẫn cảm hơn người bình thường, nhất là khi tinh thần bà khẩn trương, không hiểu sao bà sẽ lại cảm thấy ngứa ngáy.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh của bà vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, thế cho nên những triệu chứng này bộc phát, bà không cẩn thận liền cào ra vết đỏ đầy tay.
Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu cho thấy Phương Thanh Nghiên chính là con của bà.
Nhưng vì sao bà không nhớ ra?
Trong đáy mắt Vu Tĩnh Văn đầy vẻ hỗn loạn, bà nắm chặt cánh tay Phương Thư Nhiên, cả người giống như là đang ở trên vách núi băng, lung lay sắp đổ...
Trong mắt Phương Thư Nhiên hiện lên vẻ đau lòng, chỉ có thể nắm lấy tay mẹ, trấn an nói: "Mẹ, mẹ đừng làm con sợ..."
Cô muốn nói nếu không thì thôi đi, hình như mẹ bị đả kích quá lớn.
Tần Thục Huệ lại từ trong túi xách lấy ra một hộp gấm màu đỏ, mở ra, bên trong là một vòng tay bạch ngọc nạm vàng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cái vòng tay này, Phương Thư Nhiên như là theo bản năng mà nói: "Cái vòng tay này sao lại ở chỗ của dì..."
Nhưng cô rất nhanh nhận ra được, đây không phải vòng tay của mình, vòng tay của cô đặt ở trong két sắt, chỉ có ngày lễ ngày tết cả nhà đoàn tụ mới có thể lấy ra đeo một chút, Tân Thục Huệ cũng không có khả năng lấy vòng tay này ra từ két sắt của côi!
Cô ngừng nói, nghi hoặc nhìn thoáng qua mẹ mình.
Tại sao Tân Thục Huệ lại có một vòng tay bạch ngọc nạm vàng giống hệt mình?
Ngay khi Vu Tĩnh Văn nhìn thấy cái vòng tay, hiển nhiên cũng nhận kích thích không nhỏ, bà kích động nói: "Cô lấy cái vòng tay này ở đâu rai"
"Năm đó tôi với mẹ chồng kiện nhau ra tòa.
Vì để chứng minh Thanh Nghiên là do Chí Cường mang về nuôi nên lúc đó đã đi tìm rất nhiêu chứng cứ, cái vòng tay này là một trong những chứng cứ đó, nó là vật trên người Thanh Nghiên khi còn bé, mà Chí Cường vì muốn giấu diếm thân thế của con bé, đã đưa cái vòng này cho người khác bảo quản, mà người kia lại bán vòng đi mất”
Tần Thục Huệ giải thích: "Để tìm lại cái vòng tay này, chúng tôi đã tìm đủ mọi cách, mất không ít công sức.
Năm đó tôi và Chí Cường đặt tên cho đứa bé là căn cứ vào tên khắc trên cái vòng tay này.
Chí Cường nhìn thấy tên họ trên vòng tay, cảm thấy đứa bé này có duyên phận với chúng tôi, cho nên mới mang Thanh Nghiên về nuôi." Những chuyện này, đều là bà nghe Viên Hồng Huy nói.
Vu Tĩnh Văn rốt cuộc không khống chế được nữa, cầm cái vòng tay kia, cẩn thận xem xét, những ký ức vụn vặt cũng theo đó hiện ra trong đầu...
Vòng tay bạch ngọc nạm vàng này là của hồi môn của bà.
Sau khi sinh con gái, bà liên khắc tên con lên đó đưa cho Phương Thư Nhiên, vì sao còn có một cái nữa?
Những hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ kia dường như dần dần trở nên rõ ràng, trước mắt bà xuất hiện hình ảnh mình mang thai bụng đã lớn đang ngồi trước bàn, tay cầm dao lần lượt khắc chữ lên trên vòng ngọc, ba chữ "Phương Thư Nhiên”, từng nét từng nét hiện lên rõ ràng.
Bà nghe được chính mình cười nói "Đây là của chị gái..."
Tiếp theo, bà để cái vòng ngọc xuống, nhìn về phía một cái vòng ngọc khác nằm ở trong hộp gấm, thì thào lẩm bẩm: "Em gái thì tên là gì nhỉ? Gọi là Phương Thanh Nghiên đi..."
Hình ảnh dừng lại, Vu Tĩnh Văn cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nhất thời không phân biệt được mình đang ở nơi nào...
Vòng tay kia vốn là có một đôi?
Tần Thục Huệ có chút thâm trâm nói: "Lúc trước khi tìm được cái vòng này, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn giúp Thanh Nghiên tìm được ba mẹ ruột của con bé.
Nhưng lại bị Thanh Nghiên từ chối, cô có biết vì sao không?"
Vu Tĩnh Văn theo bản năng lắc đầu: "Vì sao?"
"Thanh Nghiên nói với tôi, ba mẹ ruột của con bé nhiều năm như vậy không tới tìm nó, không chừng đã quên sự tôn tại của con bé từ lâu rồi, không tìm được ba mẹ ruột của thì cũng có sao đâu?" Khi Tân Thục Huệ nói những lời này, đáy mắt cũng là cảm xúc cuồn cuộn: "Lúc ấy tôi cảm thấy con bé đang tìm cớ, là bởi vì không có can đảm đi tìm ba mẹ ruột của mình nên nói như thế, nên tôi cũng không đồng tình với mấy lời con bé nói. Nhưng hiện tại lại chứng minh rằng, những điều con bé lo lắng đều đúng!"