Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 219

Bà hung hăng trừng mắt nhìn Vu Tĩnh Văn, gần từng chữ nói: "Cô là mẹ ruột của con bé lại hoàn toàn không tán thành sự tồn tại của nó, có lẽ cô có nỗi khổ của cô, có khó xử của cô, hoặc là ở giữa có hiểu lầm gì đó! Nhưng các người có để ý đến cảm nhận của con bé không? Chồng của cô cố chấp muốn đưa con bé về, mà cô lại cực lực phản đối, các người ích kỷ tùy hứng chỉ lo suy nghĩ của mình, có nghĩ tới cảm xúc của Thanh Nghiên không?"

Vu Tĩnh Văn há miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại mím môi, không nói nên lời.

Tần Thục Huệ lấy lại vòng tay từ trong tay Vu Tĩnh Văn, đứng lên nói: "Tôi nói nhiều như vậy, không phải vì muốn khuyên cô nhận lại con gái ruột của mình, càng không cần biết cô tỏ bất cứ thái độ gì với tôi! Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, mặc kệ Thanh Nghiên là con gái của ai, thì con bé là đứa trẻ do Tần Thục Huệ tôi tự tay nuôi lớn, mẹ ruột của con bé không thương nó, không nhận nó thì có tôi yêu thương nó, bảo vệ nó cả đời!"

Vừa dứt lời, Tân Thục Huệ cất kỹ đồ trên bàn, đi ra khỏi phòng.

Vu Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn về một hướng, thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.

Những lời nói kia của Tân Thục Huệ cứ vang vọng bên tai bà thật lâu, làm bà váng đầu mắt hoa, trong đầu cũng truyền đến một cơn đau kịch liệt...

Trong hoảng hốt, cảm giác đau đớn kia dường như dần dần kéo dài xuống đến bụng.

Trời đất quay cuồng, bà nhìn thấy trên đỉnh đầu có đèn giải phẫu trắng xóa...

"Rặn đi, rặn nữa đi, cố thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy đầu rồi..." "Chúc mừng cô, là hai bé gái xinh xắn, hai bé đều rất khỏe mạnh!”

Hai mắt Vu Tĩnh Văn nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại là ở trong phòng bệnh của bệnh viện.

Vu Tĩnh Văn vừa mở mắt liền thấy được ánh sáng vàng rực chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Phương Mậu canh giữ ở một bên thấy vợ tỉnh, lập tức lại gần: ”A Văn, em cảm thấy thế nào rồi? Em không sao chứ?"

Vu Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn chồng, hình như bà đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, bà sinh ra hai đứa con gái, nhưng hai đứa con gái rất nhanh đã bị người xấu bắt đi, bà vừa khóc vừa đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng đuổi không kịp người xấu kia... Cuối cùng, chỉ có con gái lớn trở về, mà con gái nhỏ lại không thấy đâu.

Tất cả mọi người đều nói với bà con gái nhỏ rất có thể đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.

Bà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ôm con gái lớn trong ngực liên nghĩ đến đứa con gái đã mất, bà cầu nguyện mình có thể quên đi con gái nhỏ.

Ai ngờ đến cuối cùng, lại thật sự đã quên...

Vu Tĩnh Văn tựa đầu vào ngực chồng khóc rống lên.

"Con bé là con gái em, sao em có thể quên con bé, sao em có thể ích kỷ như vậy, quên đi con bé chứ?”

Nghĩ đến những lời mình đã nói trước mặt con gái, còn có những suy nghĩ lung tung kia, bà thật sự hận không thể tự tát cho mình một cái.

Phương Mậu ôm chặt lấy vợ, trong mắt là vẻ vô cùng tự trách: "Trách anh, đều là lỗi của anh.

Lúc trước anh thấy em quá đau khổ, chỉ có thể tìm bác sĩ tâm lý đến làm thôi miên trị liệu cho em, không nghĩ tới em lại thật sự quên, quên sạch sẽ như Vậy..." Vu Tĩnh Văn nghẹn ngào không nói nên lời, không phải bà không oán giận chồng, nhưng sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, cảm xúc của mình lúc đó cũng gân như sụp đổ, đổi lại là mình cũng sẽ đưa ra quyết định giống như vậy.

Bà nặng nề lau nước mắt, từ trên giường bò dậy: "Em muốn đi gặp Thanh Nghiên, em muốn đi gặp con gái của eml"

Vu Tĩnh Văn đẩy chồng ra, muốn xuống giường.

Nhưng bà đã một ngày một đêm không ăn cơm, thân thể bà đang trong trạng thái suy yếu cực độ, vừa mới động đậy liên ngã xuống.

Phương Mậu đỡ lấy bà, sốt ruột nói: "Em đừng gấp gáp như vậy, bộ dáng bây giờ của em làm sao đi gặp con bé được?”

Vu Tĩnh Văn sửng sốt, hiện giờ bà đầu tóc rối bù, nhìn trông không khác bà điên lang thang.

Bà ấy lập tức ngoan ngoãn ăn chút đồ ăn, lại sửa soạn, lúc này mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng mà, đợi đến khi hai vợ chồng tới phòng bệnh của Phương Thanh Nghiên thì mới phát hiện trong phòng bệnh trống không.

Vu Tĩnh Văn nóng nảy: "Người đâu rồi?"

Phương Mậu chỉ có thể nhanh chóng tìm y tá đến hỏi thăm tình huống.

Y tá nói, ngay lúc Vu Tĩnh Văn nhập viện thì Tân Thục Huệ đã giúp Phương Thanh Nghiên làm thủ tục xuất viện.

Vu Tĩnh Văn không nhịn được lại khóc nấc lên: "Làm sao bây giờ, con bé không nhận em, nhất định là con bé không muốn nhận người mẹ này nữa..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất