Chương 118: Xách cái đầu làm việc.
Trong phòng hơi yên tĩnh, Tào Chân nghe được lời nói của Đơn Phi, sắc mặt thay đổi, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Thạch Lai, giống như chờ y trả lời.
Thạch Lai hỏi ngược lại:
-Đơn huynh cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào?
Đơn Phi thấy bộ mặt Thạch Lai không đổi sắc, trong lòng khẽ nhúc nhích, trầm tư nói:
-Theo ta quan sát mấy ngày nay, Tam gia sớm đã dự đoán chuyện nay trong nhiều năm. Việc tìm mộ này, chẳng những có bản lĩnh xem đất, nếu có thể tìm được người biết sự tình, nhất định là làm ít hưởng nhiều.
-Đơn huynh quả nhiên có kiến thức.
Thạch Lai dựng ngón tay cái lên nói. Y theo Tào Quan nhiều năm, đương nhiên cực kỳ trung thành với Tào Quan, nghe Tào Quan bảo y hỗ trợ Đơn Phi làm việc, mặc dù có phân khó hiểu, nhưng vẫn phục tùng tuyệt đối, nhưng thấy Đơn Phi chẳng những am hiểu về phương pháp chôn cất Thất Tinh chỉ đường, đối với phương pháp tìm mộ nói cứ như là người trong nghề, thầm nghĩ người này tuyệt không đến hai mươi tuổi, sao lại có trình độ như vậy?
Y âm thầm gật đầu, thấy Đơn Phi im lặng, không kìm nổi hỏi:
-Sau đó thì sao?
-Người đi cầm đồ ắt hẳn đang kẹt tiền, người cầm quyển da cừu, ít nhiều có liên quan với Bặc thị.
Đơn Phi tâm tư bay lộn:
- Hiệu cầm đồ mà Tam gia mở là vì quyển da cừu, không cần nói cũng biết, khẳng định có dặn người dưới, nếu quyển da cừu này xuất hiện,nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra lai lịch người này, chưởng quỹ muốn giữ lại người kẹt tiền này không khó.
Thạch Lai hỏi:
-Đơn huynh là cảm thấy chúng ta không giữ lại người đó rất kỳ quái sao?
Đơn Phi gật gật đầu.
Thạch Lai thở dài đáp:
-Chuyện này thật sự chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì người cầm đồ phải là người kẹt tiền, Lưu chưởng quỹ thấy quyển da cừu kia giống với lời của Tam gia, cũng kiệt lực giữ lại người nọ nói chuyện, đồng thời phái người đi báo với Tam gia. Chỉ có điều... người nọ nói là ra ngoài một lát, liền không còn trở về!
Trong lòng Đơn Phi khả nghi, phải biết Tào Quan, Thạch Lai cũng không phải cho không, nói vậy sớm biết điểm đáng ngờ mà Đơn Phi hắn nghĩ tới.
-Người nọ ngoại hình ra sao?
Trương Liêu một bên nhịn không được hỏi.
Thạch Lai hơi nhíu mày,
-Lưu chưởng quỹ miêu tả diện mạo người này cực kỳ bình thường, căn bản không có điểm gì đặc biệt.
Tào Chân nghe xong, bất ngờ nói:
-Liệu có phải gã biết Tam gia đang tìm vật này, cố ý đưa tới?
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét. Thầm nghĩ Tào Chân quả thật không tầm thường, không ngờ mở miệng đã nói ra cái hắn hoài nghi.
Quyển da cừu xuất hiện thật đúng dịp.
Cầm quyển da cừu chỉ cần một chuỗi tiền, Lưu chưởng quỹ đưa ra số tiền lớn dụ dỗ mà vẫn không giữ lại được, mục đích của người cầm đồ đó rất đáng nghi.
-Tử Đan vì sao nghĩ như vậy?
Thạch Lai hỏi ngược một câu.
Tào Chân tuy biết không có ai nghe lén, nhưng vẫn quan sát chung quanh rồi thấp giọng nói:
-Nghe Chung Diêu đại nhân nói... Gần đây xung quanh Lạc Dương có không ít gương mặt xa lạ, mà theo ta điều tra, đúng là như thế.
Thấy Đơn Phi bộ dạng như thoáng chút suy nghĩ, Tào Chân giải thích nói:
-Từ khi Chung Diêu đại nhân lãnh binh đánh bại Cao Can, Quách Viện, lấy thân phận Thị Trung giữ chức Ti Đãi Giáo Úy, giám sát đám người Quan Trung Mã Đằng, Hàn Toại. Chung đại nhân biết ta làm việc bí ẩn, đã từng hỏi ta... Có muốn dọn sạch hay không?
Đơn Phi nghe Quách Gia đề cập qua Chung Diêu, có ấn tượng với người này, thầm nghĩ Lạc Dương tuy rằng hoang phế, nhưng dù sao cũng từng là đô thành, vị trí địa lý quan trọng, xây dựng lại cũng là chuyện sớm muộn, lúc này hẳn là đang trong thời kỳ từ từ khôi phục.Tào Tháo phái Chung Diêu trấn thủ Lạc Dương, hiển nhiên cực kỳ coi trọng người này, nếu đặt trường hợp là bây giờ, thì là Thị trưởng ở Đế Đô rồi.
Vị trí này không phải ai cũng có thể ngồi được.
Lão già Chung Diêu này làm việc hiển nhiên già dặn, ra sức nhưng không tham dự, chỉ thương lượng với Tào Chân, đương nhiên biết chuyện này có chút phạm kỵ, chỉ cần ra sức khiến Tào Tháo nhìn thấy sự trung thành, xen vào một chân là chuyện không cần thiết.
Bọn họ hiện giờ xem như mua quan bán tước, theo lý hẳn là dọn sạch hiện trường, chính là không cho người không liên quan đúc đi vào quấy nhiễu hành động. Mặc dù nói có vẻ khó khăn, nhưng Đơn Phi thấy rất cần thiết, không ngờ Thạch Lai bảo:
-Tam gia nói không cần.
Trong lòng Đơn Phi không khỏi phát lạnh.
Tào Chân cũng có phân bất ngờ.
Thạch Lai nhìn ba người nói:
-Tam gia cũng nói rồi, bất kể mục đích của người cầm đồ là gì, nhưng lần này... Chúng ta nhất định phải làm! Tuy nhiên...
Nhìn ba người ở đây, Thạch Lai lại cười nói:
-Tam gia cũng nói, lần này có thể xem như xách cái đầu để làm việc, chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.
xxx
Lúc Đơn Phi tỉnh dậy, cảm giác đầu vẫn còn trên cổ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không chắc ăn. Sau khi ra cửa, thấy Trương Liêu đã sớm chuẩn bị ở đình viện, Thạch Lai cũng chuẩn bị lương khô cho mấy ngày, lều trại để tránh mưa.
Đơn Phi hàng năm công tác ở dã ngoại, biết phải làm việc tại dã ngoại, bình thường đều là liên tục tác chiến, căn bản không có khả năng sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, xem ra Thạch Lai cũng nghĩ như vậy.
Trương Liêu tiện tay xách lều trại đặt lên lưng ngựa, Thạch Lai lấy lương khô, ba người lên ngựa ra sân, một đường hướng bắc ra khỏi cửa thành, sau khi vào núi được hai canh giờ, Thạch Lai chỉ dãy núi liên miên phía trước nói:
-Nếu dựa theo chỉ thị của quyển da cừu, phạm vi Thiên Tuyền ở lân cận nơi này, hôm qua Lư Lang Tướng đã phái tùy tùng Trung Lang Tướng tiến hành lục soát hai mươi dặm bên trái ngọn núi này, chúng ta hướng sang phải năm dặm là được.
Hắn nói là đường kính, mà không phải là chu vi, phạm vi lục soát hiển nhiên không nhỏ, Đơn Phi mắt nhìn núi hoang phía trước, chỉ gật gật đầu, nhưng trong lòng ít nhiều có phần hiếu kỳ Mạc Kim Giáo Úy rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bất quá hắn biết suy nghĩ của Tào Quan chắc hẳn không ít hơn hắn, lúc này nghe căn dặn làm việc là được rồi, nhiều nhất là lưu tâm một chút.
Tần mai lĩnh, Hán mộ yêu, đây chỉ là khẩu quyết thường dùng, nhưng hiện giờ mộ Thất Tinh hiển nhiên không đi theo quy luật thường.Đơn Phi, Trương Liêu cột ngựa trong rừng chân núi, theo chân Thạch Lai lên đỉnh ngọn núi thứ nhất, thỉnh thoảng để ý xung quanh, Thạch Lai cũng như thế.
Trương Liêu đi cuối cùng, thấy thế nhịn không được nói:
-Thạch huynh, Đơn huynh đệ, ta một người thô kệch, biết mình không rành việc này, tuy nhiên nếu các ngươi muốn tìm dấu hiệu gì đó, nói cho ta biết một tiếng, ta cũng có thể giúp một chút.
Gã biết ý của Tào Quan phái mình đi theo Đơn Phi, thứ nhất là ra hiệu tín nhiệm với gã, thứ hai khẳng định là phải bảo vệ Đơn Phi, nhưng thấy không chỗ nào dùng tới mình, ít nhiều cảm thấy hơi buồn bực.
Thạch Lai mỉm cười:
- Nếu Trương huynh ra sức đương nhiên là tốt. Ngày hôm qua ta có nói, chôn cất Bặc thị đều là kết cấu mộ thất gạch, trên không lấp đất,nhưng nếu là mộ thất gạch, khẳng định phải có phạm vi đào đất khá lớn, chứ không phải tùy tiện đào hố là chôn được.
-Sau đó thì sao?
Trương Liêu khiêm tốn hỏi.
-Bình thường mộ thất dạng gạch muốn tiện cho mai táng, bất kể chọn nơi nào, đều phải duy trì trình độ cao, nếu chọn sườn núi ngoại trừ ý thích, hay là bởi vì sườn núi sườn dốc khá thoải, có thể cung cấp không gian đào đất nhất định, như vậy xung quanh mộ nhất định có dấu vết đào đất.
Lúc y nói chuyện, cúi lưng xuống, từ sau hông nhẹ nhàng rút ra cái xẻng, xúc một cái, sau đó nói:
-Ngươi xem, đất này rõ ràng là đất hoa bị đào qua.
-Đất để trồng hoa?
Trương Liêu mặt dày hỏi.
Thạch Lai lắc đầu nói:
-Không phải đất trồng hoa, mà là cách nói của chúng ta. Núi thường sau khi hình thàn, cấu tạo và tính chất của đất đai phân tầng, mỗi tầng đất màu sắc không giống nhau, người trải qua huấn luyện rất nhanh có thể nhận ra.
Trương Liêu ánh mắt chớp lên:
-Ta hiểu rồi, đất hoa này có phải bị người ta đụng qua. Một xẻng đào xuống, các tầng hỗn tạp giao nhau, giống như đất vườn sau khi xới vậy?
Thạch Lai nhướng ngón tay cái lên cười nói:
-Trương huynh nếu làm ngành này, chắc cũng không tồi, chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu thôi.
Trương Liêu liếc mắt nhìn Đơn Phi bên cạnh một cái, lắc đầu nói:
-Thạch huynh làm gì khách khí nói vậy, kỳ thật làm bất cứ chuyện gì chỉ cần suy nghĩ sâu xa chút, cũng có thể thành tông sư một đời. Ta chính là người thô kệch, biết chút võ nghệ, lại nhờ sự giúp đỡ của Thừa Tướng lãnh binh tác chiến, đợi cho có một ngày thiên hạ thái bình,không đánh giặc là tốt nhất, khi đó ta phải học vài chiêu từ hai vị để mưu sinh rồi đấy.
Thạch Lai, Đơn Phi cùng cười.
Đơn Phi thấy Trương Liêu thành khẩn, mỉm cười nói:
-Sẽ có một ngày như vậy đấy, chỉ có điều Trương đại ca đến lúc đó công thành danh toại, tuyệt không nên quên đệ đây.
Trương Liêu trừng mắt nhìn hắn:
-Tiểu tử ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là dự tính sau khi công thành danh toại sau quên đại ca ta?
Hai người cười rộ, thấy Thạch Lai chỉ ngẩn người nhìn cái xẻng đất đó, đều vây lại đó, Trương Liêu không đợi mở miệng, Đơn Phi a một tiếng, thấp giọng nói:
-Có người đã tới đây, ăn qua gì đó?
Thạch Lai gật gật đầu, lại đào hai cái, đột nhiên xuất hiện vài cục xương.
Trương Liêu rùng mình.
Thạch Lai chỉ nhìn một cái:
-Đơn huynh nói không sai, có người đã tới nơi này, nướng qua thịt thỏ, sau đó đem dấu vết vùi lấp vào đất. Tuy nhiên... sao Đơn huynh biết có người ăn qua thức ăn ở đây?
-Vừa rồi thấy xẻng của huynh dính chút mỡ, là mỡ sáng bóng của động vật thông thường, hơn nữa là chôn xuống không lâu.
Đơn Phi trả lời.
Trương Liêu âm thầm thở dài, thầm nghĩ bản lĩnh của hai người này, bản thân học không nổi, thảo nào Tào Quan cho hai người này liên kết với nhau, chỉ bằng năng lực nhận thức đất, đã khiến người thường giận líu lưỡi.
Y chỉ biết lợi dụng địa thế dụng binh, đương nhiên sẽ không xâm nhập hiểu về tầng đất, lại không biết phân biệt đất vốn là kiến thức cơ bản của đào mộ, càng là bản lĩnh phân chia cao thấp của chuyên gia đào mộ. Nếu vào thời đương đại, giống với thăm dò đất đai, đều thông qua phân tích đặc thù tầng đất để phán đoán kết cấu của tầng đất phía dưới, rồi quyết định hành động tiếp theo.
Đơn Phi, Thạch Lai đều xem như là cao thủ trong phương diện này, đương nhiên cực kỳ mẫn cảm với biến hóa của đất.
Thạch Lai dựng ngón tay cái lên, xem như hoàn toàn tán thành năng lực chuyên nghiệp của Đơn Phi, đem đất đào ra đắp vào lại, lẩm bẩm nói:
-Làm việc cẩn thận như vậy đương nhiên không phải là một đứa con nít...
Lời y nói là dùng ngôn ngữ trong ngành, nói đúng là dân thường vào núi vứt rác, người này cẩn thận vùi lấp hành tung như thế, khá giống với thói quen của Mạc Kim Giáo Úy và Trung Lang Tướng, thường đi đường hoang. Lúc y trầm tư, nghe Trương Liêu nói:
-Dưới chân núi hình như có người.
Đơn Phi, Thạch Lai lập tức quay đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy gió thổi lâm động, lá cây vàng lục hỗn loạn cuộn sóng như đang lắc lư,nhưng lại không thấy dấu người đâu cả.
Tuy nhiên hai người đều tin vào thị lực của Trương Liêu, thầm nghĩ loại cao thủ này, một cây châm cũng có thể bổ bay, thị lực đương nhiên không kém rồi, Trương Liêu nói là có người, nhất định không có sai.
Chỉ có điều đường núi đều là xem tựa như gần nhưng thực ra là xa, muốn tới vị trí Trương Liêu thấy, tuyệt đối phải phí chút sức lực.
Thạch Lai lắc đầu, lẩm bẩm nói:
-Không cần biết y là người nào...
Bỗng dưng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trời. Đơn Phi cũng cảm thấy gió mát, chỉ thấy góc Tây Bắc mây đen theo gió mà lên, thấp giọng nói:
-Chỉ sợ sắp có trận mưa nặng hạt.
Trương Liêu lần này cũng gật đầu:
-Đúng vậy, phải tìm nơi trốn trước đã.
Ba người đều gật đầu, theo sườn núi xoay nửa vòng, Trương Liêu giơ tay chỉ về phía trước nói:
-Chỗ đó hình như có cái động, qua đó xem thử, đề phòng chút dã thú.
Mưa bắt đầu rơi từng hột, Trương Liêu thấy hai người gật đầu, lần này lại đầu tàu gương mẫu đi trước, tới rồi thấy cái sơn động phía trước,có vẻ hơi tối, tùy tay nhặt viên đá ném vào.
Không nghe thấy tiếng vang.
Bên trong hẳn không có động vật.
Ba người lập tức vọt vào trong động, mưa to sắp kéo đến, giữa không trung xẹt qua một tia chớp, Đơn Phi cười nói,
-Cũng may...
Hắn còn chưa dứt lời, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Thạch Lai, Trương Liêu thấy hắn khác thường, đều quay đầu theo, lôi Đơn Phi lui ra phía sau một bước.
Mượn ánh sáng tia chớp, ba người đã thấy bóng dáng đứng trước mắt, hàn khí dày đặc ! ——