Chương 119: Giết gà dọa khỉ
.
rương Liêu, Đơn Phi, Thạch Lai ba người đều là hạng người can đảm, nhưng với thời tiết thế này, bỗng dưng nhìn thấy trong động đen tối như vậy có một bóng người u ám, không khỏi rùng mình.
Trương Liêu kéo Đơn Phi ra phía sau, giơ tay lấy đao.
Thạch Lai cũng giơ tay sờ eo, như muốn lấy ra cái gì, nhưng đột nhiên ngừng lại động tác.
Trương Liêu cũng không có rút đao.
Ngoài động tia chớp cắt qua bầu trời âm trầm, chiếu sáng tình hình trong động.
Bóng phía trước là bóng người.
Bóng người nữ nhân.
Hai người đều nhìn ra, không phải là bởi vì cái khác, chỉ là bởi vì nàng kia mặc dù áo dài phóng khoáng, lại không che được thân hình xinh đẹp yêu kiều.
Nữ nhân che mặt, tóc đen có vài cọng dài qua cái trán trắng nõn, rơi trên cái cổ trắng tuyết.
Đen như mực, trắng như tuyết.
Dù gương mặt bị che phủ nhưng không thể che đi nét đẹp động lòng người.
Thạch Lai, Trương Liêu liếc mắt lẫn nhau một cái, tuy rằng hơi buông địch ý, nhưng không sơ suất chút nào, chỉ bởi vì bọn họ chẳng những cảm nhận được nét đẹp của nữ nhân, còn để ý kiếm trên vai của nàng.
Chuôi kiếm kim tuyến quấn quanh.
Chưa ra khỏi vỏ, vẫn có ý linh hoạt, sắc bén.
Đó là một nữ nhân cô độc vác theo thanh kiếm? Dám một mình trốn trong này, khẳng định có bản lĩnh phi thường.
Trong động yên lặng, chỉ nghe được phương xa sấm rền ầm ầm vang lên.
Đơn Phi phía sau Trương Liêu rốt cục đẩy bàn tay của Trương Liêu ra, tiến lên hai bước, thầm nghĩ các ngươi là xem tướng hay xem mắt,đứng như vậy, chuẩn bị đứng một đêm sao?
-Cô nương, tại hạ họ Đơn, cùng bạn bè đi ngang đây tránh mưa, cô yên tâm...
Hắn vừa muốn nói tiếp, chỉ thấy nàng kia nhìn sang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Đơn Phi hơi cả kinh nói:
-Chúng ta không phải là người tốt lành gì.
Mẹ nó!
Vốn muốn nói chúng ta không phải người xấu, là người tốt, sao lại trộn nhau mà nói.
Đơn Phi còn muốn giải thích, chợt nghe nàng kia nói:
-Ta biết ngươi?
-Chắc có lẽ không đâu?
Đơn Phi không cảm giác nhân duyên mình tốt đến như vậy.
-Vậy ngươi biết ta?
Nàng lại hỏi. Thanh âm trong trẻo như băng như suối, không mang theo một chút cặn, cũng không mang nửa phần lo lắng.
-Chắc cũng không đâu.
Đơn Phi hơi hiểu được, chợt nghe nữ nhân lạnh lùng nói:
-Nếu bèo nước gặp nhau. Các hạ xin tự trọng.
Nàng chỉ nói một câu như vậy, xoay người đi đến một góc trong động chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, không để ý động tĩnh ba người kia nữa.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn qua, thấy Trương Liêu giống như cười, bộ dáng Thạch Lai cũng như muốn ôm bụng, rốt cục cười nói:
-Các ngươi hẳn là biết ta chứ?
Rốt cuộc ba người cũng tìm được một góc sạch sẽ mà ngồi xuống, Thạch Lai lấy lương khô ra, dùng ống trúc nhỏ trực tiếp điểm mưa trở về, chia cho hai người ăn.
Tia chớp không ngừng, tiếng sấm vang rền.
Ba người thấy nữ nhân không nói, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi dùng cơm, đều dựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi. Đơn Phi mặc dù có phần hứng thú đối với sự kỳ dị của nàng, tuy nhiên hứng thú không nồng hậu quá mức, vốn định nghỉ ngơi một lát, không nghĩ ý ngủ dập đến, sau khi mở mắt, thì thấy trước mắt ánh lửa chầp chờn.
Đơn Phi hơi kinh sợ, phát hiện bên cạnh ánh lửa là Trương Liêu, Thạch Lai, hai người thấy Đơn Phi tỉnh lại, gật đầu ra hiệu, hướng chỗ của nữ nhân kia chép miệng một cái.
Nữ nhân đó dĩ nhiên không thấy.
Đơn Phi cau mày nói:
-Nàng đi rồi?
Trong lòng kỳ thật có phần hổ thẹn, thầm nghĩ bàn về cảnh giác, đến tột cùng mình vẫn không bằng Trương Liêu và Thạch Lai , những nhân vật quanh năm đều đầu đao nhuốm máu.
Trương Liêu nói:
-Mưa vừa dứt thì đi rồi.
Y hiển nhiên không ngủ say như Đơn Phi, luôn để ý đến động tĩnh của đối phương. Lát sau, Trương Liêu nói:
-Lúc đó đêm hôm khuya khoắt, nàng một thân một mình không biết đi đâu?
Đơn Phi lắc đầu, nhìn sang Thạch Lai:
-Thạch huynh, huynh cảm thấy lai lịch nàng là gì?
Thạch Lai cũng lắc đầu, thản nhiên nói:
-Mặc kệ nàng lai lịch gì, tốt nhất không nên cùng mục đích với chúng ta.
Khi nói chuyện ngáp một cái, Đơn Phi thấy thế nói:
-Ta ngủ một hồi rồi, các huynh nghỉ ngơi trước, ta gác đêm.
Thạch Lai, Trương Liêu cũng không khách khí, biết phải có sức mới làm việc được, dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại.
Đơn Phi liếc mắt nhìn hai người một cái, trong lòng luôn luôn bất an, thầm nghĩ Thất Tinh chỉ đường nếu không sai, vậy cuối đường là gì?
Nếu Tào Quan cố chấp lấy được Trường Sinh Hương, vì sao không phái thêm người điều tra vị trí của Thiên Tuyền, chỉ phái hắn, Thạch Lai đến thăm dò, Tào Quan đến tột cùng đang nghĩ cái gì?
Vào lúc canh ba, Thạch Lai tỉnh lại, thay ca cho Đơn Phi.
Vào lúc bình minh, chim chóc líu ríu kêu lên, ba người đã chuẩn bị thỏa đáng, tiếp tục xuất phát. Chớp mắt một ngày đã trôi qua, lại không có gì khác thường, cũng không thấy cô gái che mặt kia.
Trương Liêu đi theo hai người, học được không ít cách xem xét đất, ngày hôm đó khi gần buổi trưa, Trương Liêu nhịn không được hỏi:
-Có câu không biết có nên nói hay không?
Thạch Lai, Đơn Phi đều nhìn y, cùng kêu lên:
-Nên nói.
Trương Liêu ngược lại có phần do dự, thấp giọng nói:
-Ta có cảm giác đường này như dài bất tận, tuy nhiên Thạch huynh không phải ngươi đã nói, trên mồ Bặc thị có ba cây bách thụ, một khi đã như vậy, vì sao Thạch huynh vẫn chậm rì rì, lập tức đi tìm rừng bách thụ không phải càng tốt sao?
Thấy Thạch Lai không nói, Trương Liêu có phần thấp thỏm nói:
-Nếu ta có gì không đúng, kính xin Thạch huynh chỉ giáo.
Thạch Lai lắc đầu nói:
-Trương huynh, lẽ thường mà nói, huynh nói không sai. Nhưng thứ chúng ta muốn tìm là ba cây bách thụ, mà không phải rừng bách thụ, có thể bách thụ hòa vào cây xung quanh.
Trương Liêu có phần giật mình, lại nghe Thạch Lai nói:
-Hơn nữa trải qua rất nhiều năm, bách thụ có còn hay không cũng khó nói.
Trương Liêu ngẩn ra, thầm nghĩ bách thụ không còn thì sao mà tìm?
Thạch Lai lại nói:
-Bởi vậy chúng ta vẫn cứ làm việc theo đất, may là ngày trước có mưa to, rất tiện chúng ta tiếp tục tìm kiếm.
Trương Liêu hoang mang khó hiểu, cảm giác phong cách làm việc của đám người này quả thực khác hẳn người thường, trời mưa lầy lội không tiện, sao lại tiện cho tìm kiếm?
Đơn Phi cười nói:
-Đúng vậy, ít nhiều nhờ trận mưa này, chúng ta tìm kiếm dễ hơn nhiều.
Thấy Trương Liêu khó hiểu, Đơn Phi nói:
-Trương đại ca quen thuộc địa thế, chỉ sợ không biết lúc hạ táng, tính chất đất rất quan trọng.
Thạch Lai vừa đi, vừa tràn đầy hứng thú nghe.
-Mộ địa một hai trăm năm trước, tuy là kết cấu mộ thất gạch, nhưng lúc phong đất ít nhiều dùng lượng lớn đất bùn vàng che đỉnh mộ, như vậy, tính hấp thụ của đất sẽ mạnh hơn tính chất đất chưa đụng qua.
Đơn Phi thấy Trương Liêu vẫn không hiểu, biết tính chuyên nghiệp của việc này khá cao, kiên nhẫn nói:
-Nói như vậy, một trận mưa, bởi vì đất bùn trong mộ thất hút nước, nếu phía dưới có mộ thất thì sẽ ẩm ướt hơn những nơi khác.
Trương Liêu rốt cuộc hiểu ra:
-Bởi vậy chỉ cần quan sát địa thế có thích hợp mai táng hay không, sau khi xem xét tính ẩm khô của đất, lại xem thử xung quanh có đất hoa hay không, bèn đại khái biết dưới đất có mộ hay không?
Thạch Lai, Đơn Phi đều cười, đồng thanh nói:
-Không sai.
Trương Liêu có phần phấn chấn, có phần hối hận không sớm nghe về phương pháp này, chợt nghe Thạch Lai nói:
-Dọc đoạn đường này, chúng ta phát hiện ít nhất mười bảy ngôi mộ, tuy nhiên không hề liên can gì đến Bặc thị.
Đơn Phi gật gật đầu, sau khi từ eo núi nhìn xuống:
-Phía dưới có mảnh rừng cây, nhưng là cây tùng... A. Hình như có người?
Thạch Lai, Trương Liêu đưa mắt nhìn qua, lần này là thật sự nhìn thấy người, lờ mờ thấy được vài người.
Ba người liếc mắt lẫn nhau một cái, cùng nhìn ra ý hoang mang trong mắt đối phương.
Đơn Phi nói:
-Chắc không phải cũng đến đào mộ chứ? Đến xem thử?
Thạch Lai gắt gao bên hông, gật đầu nói:
-Đều cẩn thận chút.
Ba người theo sườn núi đi xuống, không bao lâu tới cánh rừng trước, chỉ thấy trong rừng có tầm mười người, vừa nghe có người, đều quay sang hướng này.
Đơn Phi thấy những người này mặt mày xám tro, quần áo cũ kỹ. Bộ dạng toàn là tay chân có sức, cảm thấy run sợ.
Bên rừng có một lão già ngồi đó, râu hoa râm, tóc cũng có phân hoa râm, đang ngồi trên một cái cọc gỗ, thấy đám người Đơn Phi tiến đến,nhập nhèm mở mắt cười làm lành nói:
-Mấy vị, từ đâu tới thế?
Ánh mắt Thạch Lai quét qua bọn người, đảo mắt về người ông lão, cười bảo:
-Từ trong thành, đến coi có thú săn không.
-Vậy sao?
Lão già thấy ba người không kẻ nào có cung tên trên lưng, lại giả hồ đồ không thấy, chỉ nói:
-Nơi này chắc không có mồi để săn, chỉ có nấm, ta dẫn mấy đứa cháu đến để hái chút nấm, rau dại.
Lão già đá cái giỏ ở dưới chân, bên trong quả thực có chút nấm màu sặc sỡ và rau xanh.
Đơn Phi vừa thấy nấm trong giỏ, nháy mắt với Trương Liêu, thầm nghĩ đây ắt hẳn là cùng đạo.
Hắn khảo cổ trường kỳ, đương nhiên biết rất nhiều tư đảo đều hành sự bí mật, sợ quan phủ đến tra, phần lớn ngụy trang che lấp thân phận.
Nhưng ngươi đừng xem lão tử là đồ ngốc đấy, lấy mấy cái nấm độc về ngâm rượu sao?
Trương Liêu tuy rằng không biết xem đất, nhưng nhìn người rất tốt, trước khi bắt được ánh mắt của Đơn Phi, đã sớm thấy bọn người trong rừng giấu tay, trong tay cầm vũ khí, trong tay họ không phải là khoan sắt thì là tráp sắt.
Chỉ cần không phải đào nấm biến dị, sao phải xài loại công cụ này?
Còn có mấy người bên hông cắm dao ngắn, bộ dạng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trương Liêu biết rằng những người này khẳng định là khác đường họ, thầm nghĩ họ đang làm gì, ta đây chẳng qua là tìm mộ, sao phải đấu đá với lũ người này.
Quay sang nhìn Thạch Lai, Trương Liêu thầm nghĩ không cần thêm phiền phức, mới định mở miệng, chỉ thấy Thạch Lai ánh mắt cứ nhìn về lão già kia, ánh mắt hơi nhìn xuống dưới.
Trương Liêu nhìn theo ánh mắt của hắn, trong lòng hơi chấn động.
Cái cọc gỗ mà lão già đang ngồi.
Là cọc gỗ bách thụ, thoạt nhìn đúng là có chút tuổi rồi.
Trương Liêu lập tức đưa mắt chung quanh, chỉ thấy cách đó không xa có hai người đứng thẳng song song, lúc đầu Trương Liêu còn chưa để ý, nhưng xuyên qua khe giữa hai người, thấy phía sau họ có một cọc gỗ.
Chậm rãi nhìn sang bên cạnh, sau khi Trương Liêu phát hiện cây cọc gỗ thứ ba, lại nhìn xuống dưới.
Trong rừng mát mẻ, đất đai xung quanh tuy hơi ẩm ướt, nhưng đất những người này đang đứng toàn là đất ẩm.
Ba cây bách thụ bị bẻ gãy.
Đất đai ẩm ướt.
Nếu là một ngày trước, Trương Liêu ắt không hiểu tình hình, nhưng bây giờ, sớm nghe ngóng có không ít phương thức hạ táng, lại quay sang nhìn sắc mặt âm u của Đơn Phi và Thạch Lai, y lập tức hiểu ra.
Đây chính là chỗ mà họ cần tìm!
Bọn họ cố sức lâu nay, sao đám người lại nhanh chân đến trước?
-Lão nhân gia họ gì?
Thạch Lai cười hỏi.
Lão già nhìn Thạch Lai, không đợi trả lời, chợt nghe trong rừng có một đàn ông tráng kiện rút dao sừng trâu đâm tới Thạch Lai, ngoài miệng còn nói:
-Lão tử họ Lão, lão của lão tử ngươi!
Lời gã còn chưa dứt, mũi đao đến trước mắt Thạch Lai.
Thạch Lai không động đậy, bên người y chợt lóe ánh đao, máu bay tứ tung, một bàn tay đã theo dao sừng trâu rơi trên mặt đất, người đâm nhìn theo tay gãy trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, như không tin vào thứ mình thấy.
Những người vừa định xông tới, thấy cảnh tượng như vậy, kinh hãi nhìn người xuất đao, đứng hình tại chỗ.
Người xuất đao chính là Trương Liêu.
Mí mắt lão già giật một cái, ánh mắt từ Thạch Lai dời sang người Trương Liêu, lạnh giọng nói:
-Cao danh quý tánh các hạ?
-Bất tài họ Trương.
Trương Liêu đao đã vào vỏ, thản nhiên nói:
-Trương của phô trương!
Chương120: Tên của Diêm vương.
Trương Liêu không phải một người kiêu ngạo, nhưng thấy mọi người sắc mặt không tốt liền biết sẽ có xung đột. Y không rõ dụng ý của Thạch Lai, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này rất trọng đại, thật vất vả tìm được Thiên Tuyền vị, nếu bị người khác đoạt đi, vậy sau này cũng không cần lăn lộn ở trước mặt Tào Quan nữa.
Thạch Lai thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu, Đơn Phi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Một khắc xuất đao Trương Liêu cũng đã có quyết định, đem công kích của những người này dẫn tới trên người mình trước.
Quả như những gì y suy nghĩ, kẻ bị đứt tay kêu thảm một tiếng sau đó ngất đi, những người khác lại đột nhiên động đậy, chốc lát đã đem ba người vây quanh.
Lão già kia chỉ nhìn Trương Liêu nói: -Các hạ ra tay nhưng thật ra tàn nhẫn.
Lúc người của ngươi muốn giết chúng ta, cũng không thấy ngươi nói điều vô nghĩa.
Đơn Phi bị mọi người vây khốn, trong lòng thầm mắng, nhưng sớm cùng Thạch Lai, Trương Liêu đưa lưng về nhau tạo thành hình tam giác, thoạt nhìn không thể tránh né một trận ác chiến này. Nếu như nói thành Hứa Đô còn có vương pháp pháp lệnh, nơi này đương nhiên chính là kẻ mạnh thì sống.
Trương Liêu nhìn lão già nói: -Nếu các hạ không bảo thủ hạ của ngươi dừng tay, thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn nữa cũng có.
Hơn mười người bao vây bọn hắn nhất tề tới gần một bước.
Trương Liêu thần sắc không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, đã có vài phân kinh ngạc nhìn một người đứng bên rừng. Y một đao liền dẫn người tới đây, duy chỉ có người ở bên rừng dường như rất thờ ơ.
Người nọ tuy mặc vải thô áo bố, đầu đội cái nón tre, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thoạt nhìn không giống người thường, nhưng ai lần đầu tiên nhìn thấy người nọ, đều sẽ không để ý đến người nọ xiêm y đơn sơ, chỉ biết lưu ý đến khí chất đạm bạc của người nọ.
Bên này giương cung bạt kiếm, sát khí nghiêm nghị, người nọ nhưng chỉ là khoanh tay đứng ở nơi đó, trên người cũng không mang bất luận thứ binh khí gì, chỉ là nhàn rỗi xem núi xa xanh tươi, mây trắng tụ tán, giống như căn bản không có quan hệ gì với bên này.
Nhưng người nọ nếu là không có quan hệ gì, làm sao có thể tụ cùng một chỗ với đám người này?
Người nọ so hơn mười người bên này còn khó đối phó hơn.
Trong lòng Trương Liêu âm thầm cảnh giác, nhưng lại không dám khinh thường chút nào.
Lão già thở dài, không ngờ cũng nhìn về phía người nọ liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: -Ngươi muốn ta thu tay lại... Ông ta lời nói chưa dứt, đột nhiên nghe thấy ngoài vòng tròn có người cười nói:
-Lạc Dương chính là Lạc Dương, không nghĩ tới cho dù là Mang Sơn ở phía bắc Lạc Dương, người chết nhiều, người sống không ngờ cũng là không ít.
Mọi người cùng giật mình, quay đầu nhìn lại hướng giọng nói truyền đến, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, có sáu người đứng ở mấy trượng ngoài vòng vây, tuy rằng sáu người kia đều có điểm đặc sắc, nhưng mọi người lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là người áo đen cầm đầu kia.
Người áo đen cầm đầu kia tuổi còn trẻ, dáng người chỉ tầm trung trung, nhưng toàn thân cao thấp thoạt nhìn lại không có chút thịt thừa, hai hàng lông mày dày rậm, như hai thanh đao vẽ ở phía trên hốc mắt. Y tay không không mang binh khí, nhưng bên hông dường như hơi hơi nhô lên, tất cả mọi người đều trải sự đời, thầm nghĩ binh khí của người này chẳng lẽ là dấu ở trong thắt lưng?
Người nọ thấy mọi người nhìn sang, cười nói: -Nơi này thật sự có chút náo nhiệt, để cho ta cũng tham dự một chút được không?
Hơn mười kẻ bao vây Đơn Phi, Trương Liêu đương nhiên cũng không phải người lương thiện, thấy đồng bạn bị đứt tay đã sớm nổi giận, chỉ chờ lão già kia ra lệnh một tiếng. Nghe tới người này nói như vậy, một người đàn ông phía ngoài vòng tròn quát: -Ngươi là cái thá gì, cút ngay!
Người đàn ông bước chéo ra một bước, tay đè chuôi đao, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
Người áo đen cười tiến lên một bước nói:
-Huynh đệ làm gì khách khí như vậy. Trong nhà của ta ta là lão đại.
Người đàn ông sửng sốt, không nghĩ tới người này sẽ trả lời như thế, thấy y còn muốn bước tới, quát: -Ngươi còn dám tiến lên một bước...
-Thì sao? Người áo đen nhìn gã đàn ông kia liếc mắt một cái, lại bước tới một bước.
Ánh đao chợt lóe, đao đã đánh xuống.
Gã đàn ông kia thấy người áo đen không coi gã ra gì, không nói hai lời, vung đao liền bổ!
Xuy!
Đao đột nhiên dừng ở giữa không trung, mọi người thấy thế đều là trong lòng phát lạnh.
Vèo một tiếng, một vật từ trên tay người áo đen rụt trở về, lại cuốn trở lại bên hông, nhưng cổ của người đàn ông vung đao đã chảy máu như suối, đao rời tay rơi xuống, gã đàn ông kia ôm lấy cổ họng, gắt gao nhìn người áo đen, nhưng vô lực rồi ngã xuống.
Những người vây quanh ba người Đơn Phi bỗng nhiên tách ra, một nửa đối mặt Đơn Phi, Trương Liêu và Thạch Lai, mặt khác một nửa cũng là khẩn trương nhìn người áo đen, bọn họ nhưng lại không thấy rõ ràng người áo đen dùng cái gì vũ khí gì để giết đồng bọn của họ.
Người áo đen đối mặt với trường đao đoản đao, vẫn mỉm cười nhìn lão già nói: -Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo lão trượng họ gì? Y đã giết một người, thoạt nhìn giống như chỉ giết chết một con kiến, thần sắc tuy là hiền lành, lão già cũng đã chậm rãi đứng lên, tràn đầy đề phòng nói: -Ta họ Tôn.
-Đại danh? Người áo đen bám riết không tha hỏi.
Lão già mí mắt lại nhảy lên, nhìn chằm chằm bên hông người áo đen, nghiêm nghị nói: -Tên của lão phu chỉ có một chữ Khinh!
-Tôn Khinh? Không tệ, tên rất hay.
Người áo đen cười cười khen một câu, nói: -Nghe lão trượng nói chuyện, khẩu âm giống như người Hà Bắc. Lão già thần sắc hơi lạnh, chợt nghe người áo đen kia tiếp tục nói: -Ta sớm nghe nói trong quân Hắc Sơn của Trương Phi Yến có vô số nhân tài, có cái gì Hoàng Long Thanh Giác Lôi Công Phượng, Bạch Kỵ Phù Vân Nhất Vũ Khinh, các hạ nếu là Tôn Khinh, lại là người Hà Bắc, không biết có quan hệ gì với những người này hay không?
Tôn Khinh cảm thấy hoảng sợ, thất thanh nói: -Ngươi là người nào?
Ông ta đúng là thủ hạ của quân Hắc Sơn, Trương Phi Yến chính là soái chủ, ông ta chính là người cuối cùng trong câu nói kia của người áo đen. "Hoàng Long Thanh Giác Lôi Công Phượng, Bạch Kỵ Phù Vân Nhất Vũ Khinh", chữ "Khinh" nói chính là ông ta Tôn Khinh, ông ta lần này là phụng mệnh dẫn người lặn xuống Mang Sơn.
Thanh thế của Trương Phi Yến ở Hà Bắc rất lớn, nhưng chuyện này bất quá chỉ cực hạn ở Hà Bắc, hiện giờ địa lý không thông, Tôn Khinh lại bất quá chỉ là một tướng soái dưới tay Trương Phi Yến, ông ta bị người áo đen khí thế áp chế, chỉ để ý người áo đen sẽ ra tay hay không, thuận miệng liền báo ra tên họ, thầm nghĩ tại nơi hoang sơn dã lĩnh này ai sẽ nhận ra ông ta, không nghĩ đến đối phương nhưng lại biết rõ lai lịch của ông ta.
Đơn Phi nhìn Trương Liêu liếc mắt một cái, vừa vặn Trương Liêu cũng nhìn sang.
Tên của Trương Phi Yến, Tôn Khinh, Đơn Phi nghe được từ trong miệng của Quách Gia. Trương Liêu dù chưa gặp qua Tôn Khinh, nhưng y từng chinh chiến ở Hà Bắc, di cư tới Âm An, biết Tào Tháo sớm hay muộn muốn thu phục Hà Bắc, sớm liền thuận tiện tra rõ lai lịch của Viên Thiệu và quân Hắc Sơn.
Quân Hắc Sơn kỳ thật chính là binh lính còn lại của quân Hoàng Cân, chỉ có điều bị triều đình cường hào trấn áp, đổi lại tên mà thôi, nghe người áo đen kia biết rõ quân Hắc Sơn như vậy, Trương Liêu âm thầm kinh ngạc, khó hiểu người này là người nào.
Người áo đen nghe Tôn Khinh hỏi, mỉm cười nói: -Tại hạ họ Diêm, Diêm trong Diêm Vương.
Tôn Khinh âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ vừa rồi tới một cái Trương trong phô trương, giờ lại tới một cái Diêm trong Diêm Vương, lại đều là kẻ có tài. Lão phu mới ra khỏi Hà Bắc, liền đụng tới những cao thủ này?
-Không dám hỏi đại danh các hạ. Tôn Khinh ra hiệu bọn thủ hạ đợi một chút, đừng sốt ruột, thầm nghĩ chỉ phô trương kia đều khó đối phó, này lại tới một cái Diêm vương nữa. Nếu hai người này liên thủ, Tôn Khinh ông ta không cần suy nghĩ đặt mộ ở đâu, nói không chừng liền lập tức đào hố chôn ở Mang Sơn.
-Tại hạ tên chỉ có một chữ Hành. Diêm Hành. Người áo đen thản nhiên nói.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, lập tức nghĩ đến Quách Gia từng nói Quan Trung Mã Đằng, Hàn Toại mặc dù đã già, chỉ là Mã Siêu con trai của Mã Đằng, Bàng Đức thuộc cấp của Mã Siêu, thêm vào Diêm Hành thủ hạ của Hàn Toại, Quan Trung tám tướng đều là hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục...
Diêm Hành có thể được Quách Gia trọng điểm nhắc đến, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Tôn Khinh biến sắc, khóe miệng co giật một chút, nói: -Tây Lương Thái Thú Hàn Toại Hàn Tướng Quân...
__Tại hạ đúng là nhận lệnh của Hàn Tướng Quân làm việc, kính xin Tôn lão trượng giúp đỡ. Diêm Hành nói.
Đơn Phi nhìn phía Thạch Lai, tràn đầy kinh ngạc.
Hắn thật sự nghĩ không ra ngoại trừ mộ Thất Tinh, Trường Sinh Hương những loại vật này ra, còn có cái gì có thể làm cho loại nhân vật như Diêm Hành, Tôn Khinh phải từ Tây Lương, Hà Bắc đuổi tới Mang Sơn.
Nhưng chuyện này vốn là bí ẩn, hao phí Tào Quan thật nhiều tâm huyết mới truy tung đến tận đây, Tôn Khinh, Diêm Hành lại là từ đâu biết được?
Thạch Lai thấy Đơn Phi trông lại, chỉ như có điều suy nghĩ nhíu mày lại, nháy mắt ra hiệu hắn chớ hành động thiếu suy nghĩ.
Tôn Khinh thấy Diêm Hành nói chuyện khách khí, nhưng một phần ý tứ của “giúp đỡ” chính là rời khỏi nơi này, ông ta cũng mất rất nhiều công sức mới tìm tới nơi này, như thế nào cam tâm rời khỏi, nhưng nếu không rời khỏi...
Tâm tư chuyển động, Tôn Khinh ánh mắt nhìn về hướng bên rừng, chợt nghe có một người nói:
-Giúp đỡ người khác, giúp đỡ bản thân. Không biết các hạ muốn giúp đỡ như thế nào?
Tiếng nói theo người tới, một người đã đứng ở khoảng cách ba bước trước người Diêm Hành.
Người nọ rõ ràng chính là kẻ mà Trương Liêu lưu ý.
Diêm Hành thấy người kia tiến tới bên cạnh, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Người lành nghề vừa ra tay, đã biết có hay không. Giống như Đơn Phi là người lành nghề thăm dò mộ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xem cái đại khái tình huống dưới đất, cao thủ võ công không xem đất được, nhưng đối với võ công của đối phương cao hay thấp, đương nhiên liếc mắt một cái cũng có thể xem cái đại khái.
Ngày hôm trước có mưa to, trong rừng còn có vài phần lầy lội. Diêm Hành xem dưới chân một đám người, ngoại trừ ba người Tôn Khinh và Trương Liêu, Thạch Lai, những người khác đều là giày dính bùn lầy, có chút dơ bẩn, trên thực tế cho dù là Trương Liêu, Thạch Lai, Tôn Khinh ba người, dưới chân cũng có bùn, chỉ là không có rõ ràng như vậy.
Không bị dính bùn chỉ có một, rõ ràng chính là người mang nón tre.
Công phu của người này tuyệt đối không tồi.
Diêm Hành nhìn từ dưới chân đến trên tay người nọ, thấy người kia chắp hai tay sau lưng, toàn thân không có binh khí, không kìm nổi lại nhìn đỉnh đầu người kia.
Hắn chỉ thấy phía dưới đấu lạp, người nọ hình như có một đôi mắt giống như hai hàng chân trời xa xăm, nhưng ở dưới bóng râm của nón tre, thủy chung làm cho người ta thấy không rõ hình dáng.
Điều này thật sự là một loại chuyện kỳ quái.
Hễ là người luyện võ, phần lớn đều là thị lực nhạy bén, Diêm Hành tự phụ với thị lực của mình, thầm nghĩ cho dù có bóng râm của nón tre che, cũng sẽ không như vậy, nhưng chính mình vì sao luôn nhìn không rõ bộ dáng của người này?
Trong lòng có cảnh giác, Diêm Hành cũng không yếu thế nói: -Không biết đại danh các hạ?
Người mang nón tre cười cười, nói: -Ta và ngươi vốn dĩ là bèo nước gặp nhau, nói không chừng cũng không gặp lại nữa, làm gì phải nhớ tên họ?
Diêm Hành thấy người này nói chuyện tự nhiên, phóng khoáng, nhưng nhất định là không muốn thông báo tên họ.
Người này rất nổi danh? Hay là có kiêng kị?
Nếu như là người vô danh, đương nhiên không cần dấu tên?
Nếu không phải là người kiêu ngạo thanh cao, tùy tiện lấy cái tên giả không phải được rồi sao?
Trong đầu Diêm Hành hiện lên ý nghĩ này, nhìn người kia đã thấy y giết một người, lại vẫn dám khoanh tay tùy ý đứng ở trước mặt y, quả thực không dám xem thường người này, thấy người này nói chuyện rất biết chừa đường sống, nghĩ lại nói: -Ta chỉ muốn nhìn một chút phía dưới nơi này rốt cục có gì, vật phẩm một kiện cũng không lấy, đều tặng cho các hạ, nếu như thất ước, trời tru đất diệt.
Y mới mở miệng chính là cực kỳ hào phóng, đám thủ hạ của Tôn Khinh đều là thở phào một cái, đến Tôn Khinh cũng hơi thả lỏng, lập tức nói: __Như vậy không còn gì tốt hơn.
-Nhưng người có tác dụng mới có thể lưu lại, có phải hay không? Diêm Hành nhìn người mang nón tre kia nói.
Người mang nón tre "ừ" một tiếng, lui ra phía sau hai bước nói: -Ta cũng chỉ là nhìn.
Diêm Hành xoay chuyển ánh mắt, lạnh lùng nhìn ba người Đơn Phi nói: -Còn chưa thỉnh giáo đại danh của ba vị?
Ngươi đây là bắt nạt kẻ yếu nha.
Dò nghe tên tuổi trước, có thể được tội thì đắc tội, không thể đắc tội liền lôi kéo. Trong lòng Đơn Phi nói thầm, cũng biết tình thế hơi không ổn, thầm nghĩ lão tử là quan đảo nha, Tào Quan rốt cuộc làm cái quỷ gì, không dọn dẹp sạch sẽ mà lại để đám người này đều tiến vào.
Lui một bước trời cao biển rộng.
Nơi này không có pháp lệnh vương pháp, lại không bị công chúng giám sát, dùng sức mạnh không có gì nắm chắc.
Đơn Phi nhìn Trương Liêu, thấy Trương Liêu cũng trầm ngâm nhíu mày, biết y cũng cảm giác vấn đề khó giải quyết, một bên Thạch Lai bất ngờ nói: -Kỳ thật chúng ta rất hữu dụng.
Mọi người đều là ngẩn ra.
Diêm Hành hứng thú nhìn Thạch Lai, nói: -Có chỗ nào có thể dùng đến các hạ?
Thạch Lai lui ra phía sau hơn mười bước, lại đi ngang ba bước, dùng mũi chân chỉ phía dưới nói: -Ta tin trong vòng hơn một trượng phía dưới nơi này có thể nhìn thấy đỉnh của con đường đi vào mộ thất, nếu không có, ngươi đâm ta một thương đều được!
----------oOo----------