Chương 121: Dị thường.
Mọi người thấy Thạch Lai tràn đầy tự tin nói như vậy, đều có chút ngẩn người.
Trong lòng Đơn Phi, Trương Liêu ít nhiều cảm thấy có phần kỳ quái.
Xem tình thế hiện giờ, dường như Diêm Hành kiêng kị người mang nón tre, bằng không lấy lòng dạ độc ác của y cùng mấy tên thủ hạ, nói không chừng sớm dọn sạch đám người Tôn Khinh.
Nếu tin tức của Thạch Lai không lầm, dưới lòng bàn chân bọn họ lúc này chính là mộ táng của hậu nhân Bặc thị, là Thiên Tuyền vị trong mộ Thất Tinh.
Nhưng Thiên Tuyền vị và mộ Bặc Thiên Thu dù sao chỉ là một cái điểm định vị, tuy rằng trong mộ Bặc Thiên Thu có không ít vật bồi táng, nhưng tuyệt đối không lọt vào mắt xanh của Tào Quan.
Tào Quan muốn là vị trí của Bắc Cực Tinh trong Thất Tinh chỉ đường.
Một khi đã như vậy, theo ý nghĩ của Đơn Phi, nên lui liền lui, không cần cùng đám người Diêm Hành, Tôn Khinh cứng rắn chống đỡ, sau lại đến xác định việc này là tốt rồi, nhưng Thạch Lai vì sao nhất định phải chọc gậy bánh xe?
Theo như lời của Thạch Lai, phương vị hẳn là không có sai lầm
Đơn Phi tinh thông loại chuyện này, biết đảo đấu bị truyền đi quá tà dị, thậm chí có người nói vô cùng kì diệu cái gì thuật tham ly thủ châu, chỉ cần nhìn khí xem đất có thể đoán ra tình huống trong mộ thất, từ trên đỉnh đánh một cái động cực nhỏ xuống dưới, liền có thể sử dụng công cụ lấy ra hạt châu trong miệng mộ táng chủ.
Cổ nhân rất nhiều người tin linh hồn bất diệt, bởi vậy rất nhiều người phú quý tìm cách cầu được trân châu hiếm có ngậm trong miệng, nói là có thể bảo vệ thân thể không thối rữa, thậm chí linh hồn tái sinh.
Thuật tham ly thủ châu châu đương nhiên là xuất phát từ loại tình huống này.
Nhưng trước tiên khoan nói đến tầng đất trên đỉnh mộ thất phức tạp, cho dù đào được động tới mộ thất chủ, trong đó cũng có quan tài ngăn cản, ở hiện đại có khoa học kỹ thuật công nghệ cao thăm dò còn không sai biệt lắm, dựa vào công cụ bình thường của cổ nhân, tuyệt đối khó có thể thực hiện việc ấy.
Bởi vậy quan đảo phần lớn chỉ dùng phương pháp khoét đỉnh trần, chính là trực tiếp lấy hết gạch trên nóc mộ táng, sau đó tỉ mỉ đào móc, một kiện cũng không để lại, nhưng tư đảo thì sao, càng nhiều người chọn phương pháp tìm được thông đạo sau đó tiến vào mộ thất chủ, mò vàng xong liền đi.
Tuy nhiên bất kể là loại phương thức nào, người hạ thủ nhất định phải hiểu rõ kết cấu mộ táng bên dưới mới được, Đơn Phi không hoài nghi kỹ thuật của Thạch Lai một chút nào. Mạc Kim Giáo Úy đương nhiên không phải hư danh, nhưng Thạch Lai vì sao phải tham dự vào?
Diêm Hành nhìn Thạch Lai một lúc lâu, lại cười nói: -Không nghĩ tới các hạ thật ra là cao thủ trong nghề, không biết đại danh của các vị?
-Thạch Lai, Đơn Phi. Trương Viễn. Thạch Lai lập tức nói.
Thạch Lai nhập nghề Mạc Kim Giáo Úy, thân phận có thể nói cực kỳ thần bí, người ngoài căn bản không có khả năng biết được. Đơn Phi là một gia nô, đương nhiên không có thanh danh gì, Thạch Lai thuận miệng lấy cái tên giả cho Trương Liêu, thoạt nhìn là cố chấp muốn tham dự việc này.
Diêm Hành nhíu mày không nói, hiển nhiên chưa từng nghe qua tên họ của ba người này, nhưng thấy Thạch Lai cực kỳ tự tin, trong lòng khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ nếu tin tức không có sai, mình quả thật còn phải cần một cao thủ trộm mộ, nếu người này thật sự có chút bản lĩnh về đào mộ, cũng có thể lợi dụng một chút.
Nhìn Thạch Lai, Diêm Hành chậm rãi nói: -Các hạ muốn cái gì?
Thạch Lai thấy đám người Tôn Khinh tràn đầy địch ý, mỉm cười nói:
-Ba huynh đệ ta sau khi kết nghĩa vẫn lấy việc trộm mộ mà kiếm sống, muốn tự nhiên là vàng.
Đám người Tôn Khinh hừ lạnh một tiếng.
Diêm Hành thản nhiên nói: -Được, nếu có vàng, ngươi thương lượng với Tôn Khinh như thế nào phân chia là được. Tôn lão trượng, còn cần nhờ những thủ hạ này của ông giúp đỡ một chút.
Lúc y nói chuyện thì chỉ vào khoan sắt và cuốc sắt mà đám thủ hạ của Tôn Khinh mang đến, lại chỉ chỉ dưới chân của Thạch Lai.
Những người này nhìn Tôn Khinh, Tôn Khinh lại nhìn người mang nón tre.
Trương Liêu thấy thế nghĩ thầm rằng nghe nói Tôn Khinh là tướng soái chủ chốt của quân Hắc Sơn, coi như là nhân vật của một phương, sao lại tựa hồ có chút ỷ lại người mang nón tre. Đám thủ hạ của Tôn Khinh tham vàng, chắc là đào mộ kiêm tìm tài, nhưng người mang nón tre đối với việc này thoạt nhìn cũng không nhiệt tình, giống như không phải là người cùng một đường với Tôn Khinh, vậy y là nhân vật nơi nào?
Tôn Khinh thấy người mang nón tre nọ gật gật đầu, hừ một tiếng, quát khẽ nói: -Đào đi.
Mọi người mỗi người đều mang tâm tư riêng, nhưng tạm thời tính chia của xong, thủ hạ của Tôn Khinh không nói nhảm nữa, lấy cuốc sắt bắt đầu đào xuống.
Trước thanh lý cỏ dại vỏ cây cành khô lá vụn, sau đó hiện ra đất đen phía dưới cây cỏ, sau khi đào ba thước có đất vàng hiện ra.
Trương Liêu vừa thấy đất vàng, lập tức nghĩ đến lời nói của Đơn Phi, thầm nghĩ qua lớp đất vàng là đỉnh mộ thất.
Hơn mười người thay nhau đào, hố càng thêm sâu, đến tám chín thước, mọi người chợt nghe "đinh" một tiếng, thanh âm này giống như cuốc sắt gặp được vật cứng, đều vây qua.
Người mang nón tre như cũ đứng thẳng không động.
Diêm Hành cũng không động, chỉ có phất tay nói: -Dương Đông, ngươi đi xem. Một người đứng phía sau y ứng lời, đi qua cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy hán tử trong hầm đã phủi đi bụi đất, lộ ra lớp gạch màu xanh của mộ gạch phía dưới.
-Tôn Soái, là gạch xanh thời đó. Có người đàn ông kêu lên.
-Đào ra. Tôn Khinh nắm chặt nắm tay, chậm rãi tới gần hố mộ.
Thạch Lai lại lôi kéo Đơn Phi, Trương Liêu lui về phía sau vài bước.
Theo một tiếng hoan hô, có gạch xanh đưa lên, phía dưới bỗng dưng hiện ra cái cái đáy giống như hắc động, sớm có người đàn ông giẫm lên tường hố nói: -Tôn Soái, thật sự có. Lại có người đem hỏa chiết tử đưa thử xuống phía dưới, kêu lên:
-Không có vấn đề.
Đám người này hiển nhiên cũng biết chút kiến thức trộm mộ, tuy rằng không biết thành phần không khí, nhưng còn biết trước thử xem không khí có thích hợp hô hấp hay không.
Đơn Phi không nhìn đạo động, chỉ thấy gạch xanh đưa tới một mặt là bùn đất, mặt khác một mặt là màu sắc sặc sỡ, mặt trên cư nhiên lại vẽ một con thỏ trắng. Đơn Phi thầm nhủ trong lòng gạch trong ngôi mộ của Bặc Thiên Thu phần lớn là bôi trắng trước, sau đó vẽ màu lên, lấy tiên nhân làm chủ đề chính, thỏ ngọc cành quỳnh cũng có. Ngôi mộ này xem ra là kế thừa cùng một mạch, xác nhận là hậu nhân của Bặc thị không thể nghi ngờ.
Diêm Hành lại vẫn có thể nhịn được không động, thấy Tôn Khinh nhìn sang, mỉm cười nói: -Chúng ta đều phái vài người đi xuống xem một chút?
Tôn Khinh gật gật đầu, chỉ vài hán tử nói: -Các ngươi đi xuống xem một chút.
-Dương Đông, ngươi đi. Diêm Hành đơn giản nói, quay đầu nói với Thạch Lai: -Các hạ thật bản lãnh, không bằng ngươi đi xuống xem một chút?
Thạch Lai nhìn về phía Đơn Phi, Trương Liêu bất ngờ nói: -Ta đi? Trương Liêu thầm nghĩ ai biết có đồ vật gì dưới động, Đơn Phi đi xuống chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Đơn Phi biết tâm ý của Trương Liêu, âm thầm cảm kích, mỉm cười nói: -Không có việc gì, ta đi cho, ta quen thuộc hơn một ít.
Thạch Lai chỉ có thể gật gật đầu, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: -Nhìn là được rồi.
Đơn Phi biết rằng trong mộ thất sợ nhất không phải người chết, mà là người sống, chia của không đều chết ở trong mộ thất tuyệt đối nhiều hơn nhiều so với gặp quỷ bị hù chết, hiểu được Thạch Lai ân cần, bảo hắn không cần tham lam, thầm nghĩ ta đã thấy vô số kỳ trân, nhưng dù sao cũng phải có mạng để tiêu mới được, tham là chắc chắn sẽ không.
Nhưng trong lòng của hắn ít nhiều có vài phần kỳ quái. Thầm nghĩ nếu như Thạch Lai cho rằng ngôi mộ này không có giá trị, vì sao còn nhất định phải xem đến tột cùng?
Phía bên Tôn Khinh hiển nhiên cũng là đến có chuẩn bị, sớm có một người mắt to theo sợi dây đi xuống. Không bao lâu, trong động có thanh âm truyền đến, nói: -Không có vấn đề.
Lại có ba người theo thứ tự đi xuống, bên hông lại mang theo búa, cầm cái dùi sắt.
Đơn Phi vừa thấy trang bị của những người này, thầm nghĩ những người này vô sự tự thông*. Hơn phân nửa cũng là cấp chín trong đám nghiệp dư rồi, Dương Đông đứng ở bên cạnh hố, nhìn hắn một cái, làm tư thế mời. *không thầy cũng tự thông tỏ Đơn Phi âm thầm đề phòng, kéo sợi dây đi xuống dưới, khi chân vừa chạm đất, liền thấy được phía trước có ánh sáng của hỏa chiết tử dẫn đường, cảm giác Dương Đông liền ở phía sau hắn, Đơn Phi chậm rãi đuổi kịp.
Thạch Lai phán đoán không có lầm, mở ra đúng là thông đạo mộ thất. Đơn Phi nhắm mắt đều biết rằng không xa phía trước chính là mộ thất chủ nơi đặt quan tài.
Dũng đạo cũng không rộng lắm, so với mộ người sống lần trước hắn đi qua còn nhỏ hơn rất nhiều, như vậy tính ra, cũng không còn cách mộ thất quá xa.
Hắn vừa vào thông đạo liền bắt đầu căn cứ thực tế vẽ ra hình dạng của mộ thất ở trong đầu, dùng những gì học được lúc trước tham chiếu, lưu ý dị thường phát sinh, đây vốn là thói quen đã hình thành nhiều năm của hắn.
Quả nhiên phía trước có đốm lửa lay động, có người đàn ông thấp giọng nói:
-Tới rồi, là nơi này!
Mộ thất cực kỳ tĩnh lặng, đã xem như là một thế giới khác. Không nghe thấy tiếng người bên ngoài, nói nhỏ đều có thể nghe rõ ràng.
Đơn Phi không nhanh không chậm, Dương Đông phía sau thân hình chợt lóe, sớm từ bên cạnh Đơn Phi lủi qua. Tới trong mộ thất, mượn hỏa chiết tử chiếu sáng, mọi người sớm nhìn thấy có một hòm quan tài bằng gỗ ở chính giữa mộ thất.
Mộ thất chủ đại khái khoảng sáu mươi mét vuông, quanh thân có không ít khí cụ bằng đồng gốm các loại.
Đơn Phi tính toán một cách giản lược, thầm nghĩ ngôi mộ của Bặc Thiên Thu là chín mươi mét vuông, nơi này chỉ có sáu mươi. Xem ra người nơi này so với Bặc Thiên Thu nghèo hơn một ít.
Ngoại trừ Đơn Phi, thủ hạ của Dương Đông và Tôn Khinh đã vây quanh ở trước hòm quan tài, trong đó kẻ mắt to kia còn lấy ra một cây nhang thắp lên, đặt ở góc đỉnh của quan tài.
Đơn Phi âm thầm buồn cười.
Nhập mộ thắp hương không biết từ cái thời đại nào mà bắt đầu truyền lưu, nói mục đích chủ yếu là bái Thổ địa công hoặc Hậu thổ nương nương, bởi vì ở cổ đại những người đảo đấu đều là ở trong lòng đất kiếm ăn, rất sợ hãi quỷ thần, cho rằng hai thần tiên này là phù hộ những người đảo đấu bình an.
Đương nhiên cũng có kẻ thắp hương vì trong lòng có quỷ, tự mình an ủi, cầu mộ chủ phù hộ, đó chỉ có thể coi là vấn đề tinh thần của bản thân.
Tuy nhiên theo Đơn Phi, điểm quan trọng nhất của thắp hương chính không gian trong mộ thất khép kín, thường ở trong đó sẽ bị thiếu dưỡng khí, hương tắt phải đi ra là đạo lý mà người đảo đấu nhất định phải hiểu được.
Đương nhiên, sau này lại lại tiến hóa thành ma thổi đèn, đốt hương, thần tam quỷ tứ gì đó, càng truyền càng tà dị, đây thật ra không phải trường hợp cá biệt.
Hắn nhập mộ vốn chính là vì xác nhận thân phận của chủ mộ, trong lòng ngược lại không vội, thấy đám người Dương Đông vây quanh trước hòm quan tài bằng gỗ, bước chân mới bước vào cửa chính của mộ chủ.
Hỏa chiết tử giống như đột nhiên sáng rực lên một cái.
Tim Đơn Phi cũng kịch liệt nhảy lên vài cái.
Việc này cực kỳ đột nhiên, Đơn Phi vội vàng không kịp chuẩn bị, âm thầm hoảng sợ, lập tức lui ra phía sau một bước.
Dương Đông đột nhiên nhìn sang, quát khẽ nói: -Sao vậy?
Đơn Phi thở phù ra một hơi, cảm giác tim đập đã bình tĩnh lại, trong lòng kinh ngạc, vẫn là nói: -Không có gì, chính là... cảm giác có chút...
Hắn không nói thêm gì nữa, người nọ chỉ cho là hắn đang sợ, nói lầm bầm: -Sợ thì đừng có tiến vào.
Gã đàn ông kia vừa nói vừa lấy cái búa bên hông, nói: -Mắt To, là quan tài gỗ, có thể bổ ra.
Người được gọi là Mắt To gật gật đầu, quát khẽ nói: -Bổ!
Những người đàn ông này ngày thường đều xem như có chút khốn đốn, bằng không cũng sẽ không vào quân Hắc Sơn, mộ thất không có quy mô gì trong mắt Đơn Phi nhưng trong mắt bọn họ, tuyệt đối cho rằng là nơi tốt.
Thứ đáng giá nhất của mộ táng, nhất định là ở bên trong quan tài, trên người thi thể.
Phá quan tài lấy tài vật hiển nhiên là thực hiện trực tiếp nhất.
Dương Đông cũng không phản đối, chỉ gật gật đầu, ánh mắt mọi người đều là tập trung ở trên quan tài gỗ, không có ai lưu ý đến Đơn Phi từng bước một chậm rãi tiến đến quan tài gỗ trong mộ thất chủ.
Hắn mới vừa rồi đột nhiên tim đập kịch liệt, cảm giác này vốn là phản ứng khi gặp nguy hiểm của linh phù Thần Nữ già đó, nhưng nơi này giống như không có gì nguy hiểm, hắn vì sao lại có phản ứng như thế?
Trong lòng hoang mang, Đơn Phi vẫn tiến lên mấy bước, hắn lần này sớm có phòng bị, cũng cảm giác tim đập lại bắt đầu nhanh lên, hắn càng đến gần quan tài gỗ, cảm giác lại càng kịch liệt!
----------oOo----------