Chương 122: Thần thông.
Phanh!
Búa chém vào nắp quan tài, giữa hòm quan tài nứt ra một khe hở, trong mộ thất tràn đầy tiếng vang nặng nề.
Rầm rầm rầm!
Có một người đàn ông liên tiếp chém vài búa, trên nắp quan tài cứng rắn đã có vài cái khe, có người đàn ông thấy thế, lập tức đem cái dùi sắt cắm vào khe hở, cứng rắn cạy ra.
Trong mộ thất tràn đầy thanh âm làm cho người ta ê răng.
Đơn Phi lại không lưu ý cái loại thanh âm này, hắn tuy cách quan tài hơn mười bước, nhưng hơn mười bước này cũng là khoảng cách khó bước đi nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.
Mỗi lần gần hơn một bước, hắn lại cảm giác ngực mình nhảy lên kịch liệt, đến khi đến phía trước quan tài, lại phản ứng kịch liệt giống như mới chạy vài cây số vậy.
Sao lại thế này?
Trong quan tài có nguy hiểm?
Chẳng lẽ bánh chưng nơi này sẽ sống lại?
Mộ thất là hoàn cảnh dưới lòng đất, hoàn toàn bất đồng với phía trên mặt đất, trong đó nhất định có chuyện mà con người phía trên mặt đất thoạt nhìn là cực kỳ cổ quái. Đơn Phi thân là nhà khảo cổ học, đương nhiên gặp qua thi thể trăm năm, thậm chí ngàn năm không mục.
Thân thể con người hư thối vốn là một loại phản ứng của vi sinh vật, thân thể con người có hư hay không có liên quan với việc thi thể được xử lý qua, hoặc là thi thể bị ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng Đơn Phi chưa từng gặp qua cái bánh chưng nào còn nhảy nhót.
Theo hắn biết, xác chết vùng dậy có mấy khả năng, một loại chính là người này căn bản là không chết, một loại phải quy kết cho phản ứng của vi sinh vật và không khí khiến thi thể có chút hoạt động, tỷ như năm đó sau khi quan tài của Từ Hi triều Thanh bị mở ra, căn cứ ghi lại đều nói Từ Hi lại vẫn đang trừng mắt, còn hù chết một sĩ binh ngay tại chỗ.
Đương nhiên còn có một loại khả năng chính là loại như hắn.
Trong lòng Đơn Phi tự giễu, tim đập kịch liệt không thay đổi, mắt thấy một người đàn ông lấy cái khoan sắt muốn cạy mở nắp quan tài, Đơn Phi đột nhiên nói: -Đợi một chút.
Nhất định có chuyện quái dị gì đó!
Hắn không có đi sờ đầu vai gã đàn ông kia để ngăn trở, bởi vì hắn biết ở trong hoàn cảnh này, loại hành động này tuyệt đối là cấm kỵ, bởi vì động tác này thậm chí có khả năng hù chết người bị sờ kia.
Gã đàn ông kia trầm giọng quát: -Đợi mẹ ngươi! Y nói một câu, ba người còn lại đều là mỉm cười, cùng lúc đó, nắp quan tài vang lên tiếng sụp đổ, đã mở ra một nửa.
Hỏa chiết tử chiếu sáng, thi thể trong quan tài tự nhiên đã là xương trắng, chợt vừa thấy có chút làm cho người ta sợ hãi, nhưng vật chôn cùng bên trong là ngọc khí, trân châu, vàng thỏi ở dưới ánh lửa lại tản ra hào quang say lòng người.
Đơn Phi đã hết nghĩa vụ nhắc nhở. Khi nắp quan tài mở ra, không kìm nổi lui về phía sau một bước, chuẩn bị cho việc không ngờ phát sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng ngoại trừ tim đập kịch liệt như trước, trong quan tài cũng không có bất kỳ tình hình gì khiến hắn không ngờ đến.
Thi thể hư thối, vàng ngọc khí chôn cùng, một ít đỉnh khí trân châu, ánh sáng u ám của hỏa chiết tử...
Đây hết thảy thoạt nhìn rất quỷ dị, nhưng có thể nói là bình thường, vậy tim hắn vì sao vẫn đập kịch liệt như vậy?
Bốn người đàn ông hoan hô một tiếng, sớm đã dùng sức nhấc nắp quan tài lên đặt trên mặt đất, gần như nện vào mu bàn chân của Đơn Phi, Đơn Phi khi đó cũng cảm giác tim đập càng tăng nhanh, không kìm nổi cúi đầu nhìn nắp quan tài...
-Đợi một chút! Dương Đông đột nhiên nói.
Bốn người đàn ông kia hiển nhiên có phần sợ hãi thủ hạ của Diêm Hành, mang chút căm thù nhìn Dương Đông nói: -Chờ cái gì.
-Ta lấy một đồ vật, chỉ cần một. Dương Đông nhìn bốn người đàn ông kia, giơ tay từ trong quan tài gỗ lấy ra một khối gì đó giống như bài vị, sau đó thản nhiên nói: -Các ngươi lấy đi.
Những người đàn ông này vốn tưởng rằng Dương Đông muốn lấy ngọc khí châu báu. Thấy y cư nhiên lấy khối bài vị, cũng không để trong lòng, hoan hô một tiếng, có người đã sớm lấy bao tải, đem ngọc khí, vàng thỏi cất vào trong túi.
Bốn người đàn ông kích động có chút run rẩy, có người đàn ông mặt đỏ đang cầm ngọc khí muốn nhét vào trong bao bố, từ kẽ hở của ngón tay đột nhiên lọt một viên trân châu rơi xuống trên mặt đất.
Tiếng động khi trân châu rơi xuống đất có chút dễ nghe, nảy tưng từng chút cư nhiên nảy tới dưới chân của Đơn Phi.
Đơn Phi xoay người như muốn đi nhặt...
Người đàn ông mặt đỏ kia thấy thế, lập tức buông việc trong tay ra, tiến lên một phen đẩy Đơn Phi, quát: -Cút ngay! Đồng bọn của bọn họ bị Trương Liêu chặt đứt cánh tay, nếu không có Diêm Hành đi ra, bọn họ nói không chừng sớm đã cùng đám người Đơn Phi nổi lên xung đột, mới vừa rồi tiến vào mộ thất, thấy Đơn Phi dừng ở cuối cùng, nghi thần nghi quỷ rất là yếu đuối, lại càng coi thường Đơn Phi.
Dương Đông lấy bài vị, bọn họ không lời nào để nói, dù sao đây không phải là thứ gì đáng giá, nhưng Đơn Phi muốn lấy một viên trân châu của bọn họ, cũng làm cho bọn họ cực kỳ khó chịu.
Người đàn ông mặt đỏ một phen đẩy tới, vốn tưởng rằng có thể đẩy ngã thiếu niên gầy yếu này, không ngờ Đơn Phi đột nhiên ra tay, cư nhiên bắt được cổ tay của gã.
Giống như kìm sắt vậy!
Người đàn ông mặt đỏ ngẩn ra, mượn ánh lửa hơi yếu đột nhiên nhìn thấy đôi mắt có phần sung huyết của Đơn Phi, ở trong mộ thất lại có vài phần quỷ dị. Người đàn ông mặt đỏ trong lòng phát lạnh, tay trái bị nắm, tay phải đã sớm rút ra búa ở bên hông, một búa chém đi xuống.
Trong hoàn cảnh này, âm trầm làm cho lòng người áp lực, rất nhiều người không khác gì dã thú, vừa gặp nguy hiểm, không phải trốn tránh thì chính là phản kích theo bản năng, diệt trừ nhân tố gây bất lợi cho mình.
Người đàn ông mặt đỏ kia hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, động tác dứt khoát gọn gàng, gần như không có thời gian tự hỏi. Gã vốn tưởng rằng một búa này nhất định có thể đem Đơn Phi chém đến óc đều phải bắn ra.
Không ngờ tới Đơn Phi đột nhiên buông lỏng cổ tay của gã, đẩy ngực gã.
Người đàn ông mặt đỏ kia cảm giác ngực giống như bị cây búa đập một nhát vậy, búa còn tại giữa không trung, cả người gã lại bay ra ngoài.
Phịch!
Sau một tiếng vang lớn, người đàn ông mặt đỏ đập thật mạnh lên trên quan tài gỗ, tiếng động vang thật lớn trong mộ thất, mọi người cũng ngừng động tác trên tay, kinh hãi nhìn Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mới vừa rồi lúc nắp quan tài dừng ở bên cạnh chân hắn, hắn chỉ cảm thấy tim đập như trống trận cuồng lôi, trong đầu mê muội từng trận, hắn lần này cũng không có lui bước, ngược lại tiến lên một bước, một cước đạp lên trên nắp quan tài.
Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề?
Hắn một chân mới đạp ở trên nắp quan tài, cũng cảm giác có một cổ nhiệt lực từ lòng bàn chân thẳng vọt lên, nháy mắt tới ngực, chỗ ngực ngược lại chợt lạnh, cỗ khí lạnh này giây lát mở rộng toàn thân.
Cái loại phản ứng này giống như khi người ta kiểm tra thân thể làm cộng hưởng từ hạt nhân vậy.
Vấn đề là ở trên nắp quan tài, hơn nữa ngay tại lòng bàn chân chỗ kia? Đơn Phi nghĩ đến đây, lập tức ngồi chồm hổm xuống lấy tay vừa sờ, cũng cảm giác bàn tay đầu tiên là đụng đến mặt ngoài hơi thô ráp của quan tài gỗ, lập tức liền mò tới một khối hình tròn lạnh như băng.
Vòng tròn giống như được khảm ở trên nắp quan tài!
Trên nắp quan tài làm sao sẽ có khối vòng tròn bằng kim loại?
Vòng tròn lạnh như băng, nhưng lập tức có một cổ khí nóng từ trong lòng bàn tay nơi hắn tiếp xúc với vòng tròn truyền đến, lại đến ngực, ngực Đơn Phi lập tức chợt lạnh, tim lại đập cấp tốc, giây lát có cảm giác khí lạnh lại mở rộng.
Tim Đơn Phi mặc dù đập nhanh, nhưng đối với cái loại cảm giác này giống như ngồi xe cáp treo vậy, sợ run mang theo chút kích động. Hắn khảo cổ nhiều năm, đương nhiên không chịu buông tha cho phát hiện kỳ quái này, khi đang muốn tra ra manh mối, kia ngọc châu liền bắn đi qua.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông mặt đỏ kia một phen đẩy tới, tùy tay bắt lấy, trong lòng Đơn Phi cũng là ngẩn ra, cảnh vật chung quanh hình như có chút bất đồng.
Hắn khi đó còn không rõ ràng lắm có gì bất đồng, nhưng hắn lập tức phát hiện sát khí trong mắt người đàn ông mặt đỏ, mày căng thẳng, cánh tay phải đưa về phía sau tìm tòi, bắt được cán búa.
Mộ thất u ám, chỉ có trong tay người đàn ông tên gọi Mắt To có một hỏa chiết tử, tự nhiên không chiếu tới nhiều nơi, nhưng Đơn Phi ở một khắc này, lại nhìn rõ ràng rành mạch động tác của người đàn ông mặt đỏ trước mắt này.
Thậm chí ngay cả những co giật rất nhỏ trên mặt người đàn ông mặt đỏ, đều xem đến rõ ràng.
Người này muốn giết ta!
Vì sao?
Đơn Phi đại bộ phận tâm tư đều đặt ở vòng tròn dưới chân, cũng thật không ngờ chỉ một viên trân châu liền khiến đối phương nổi lên bất mãn, sau khi nhận ra sát ý của người đàn ông mặt đỏ kia, hắn lập tức ra sức đẩy, chỉ cầu trước hết làm cho người này cách xa chút.
Hắn cũng không nghĩ đến người đàn ông mặt đỏ sẽ bay ra ngoài, đánh thật mạnh vào quan tài, hắn chỉ thấy được sắc mặt của người đàn ông mặt đỏ đột nhiên biến thành trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Kỳ lạ rồi.
Khí lực hắn tại sao lại có thể lớn đến như vậy?
Đơn Phi ngẩn ra, đám người Mắt To kia cũng là ngẩn ra, đến Dương Đông cũng sợ run lên.
Thủ hạ của Hàn Toại có cao thủ Diêm Hành, tám tướng Quan Trung, Dương Đông vốn là em trai của một trong tám tướng là Dương Thu, võ công tuyệt đối không kém, Dương Đông lần này theo Diêm Hành đến đây, có vài phần khinh thị người của Tôn Khinh.
Ở trong mắt Dương Đông, quân Hắc Sơn, quân Hoàng Cân, ngoại trừ Tông Chủ thống lĩnh cùng Chủ Soái ra, đại bộ phận là đám dân chúng ô hợp sống không nổi tạo thành.
Hơn mười người kia có lẽ có chút bản lãnh, nhưng còn chưa đến mức khiến Dương Đông để ở trong mắt, nhưng muốn y tùy ý một chưởng liền đem người đàn ông mặt đỏ kia hất bay, Dương Đông dù tự phụ cũng cảm thấy tuyệt đối làm không được.
Kẻ tên Đơn Phi này trông gầy yếu tuổi cũng còn trẻ, lại là như thế nào làm được điểm ấy?
Yên lặng chỉ trong một lát.
Mộ thất giây lát ba đào gợn sóng.
Người đàn ông bị gọi là Mắt To nhìn thấy đồng bạn bị Đơn Phi đánh bay, trong lòng mặc dù kinh sợ, nhưng gần như không chút suy nghĩ liền nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra đoản đao bên hông, cùng hai người đàn ông khác lao đến.
-Đợi một chút.
Đơn Phi thoáng nhìn viên kia trân châu dưới chân, rốt cục hơi hiểu được, nhíu mày quát, đồng thời cũng hiểu ra mới vừa rồi vì sao cảm giác hoàn cảnh có phần không đúng.
Cảnh vật chung quanh tuy rằng u ám, nhưng không nghi ngờ là rõ ràng hơn vừa nãy rất nhiều, hắn làm sao sẽ nhìn thấy rõ ràng như vậy?
Kẻ được gọi là Mắt To trợn hai tròng mắt lên, gân xanh trên trán của người đàn ông bên trái mấp máy như con giun, hầu kết của người đàn ông bên phải khẽ cử động, giống như nuốt nước miếng.
Ba người vọt tới giống như chẳng phân biệt được trước sau, nhưng người đàn ông bên tay trái ở cuối cùng, Mắt To vượt qua hòm quan tài mà đến, xông đến đầu tiên, có một người đàn ông theo sát đằng sau Mắt To, muốn rút búa.
Trong lòng Đơn Phi vừa động, đúng lúc Mắt To bay vọt đâm tới, một phen xông ra, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Mắt To, sau đó vung mạnh!
Hô!
Mắt To không kịp phản ứng, đã bị Đơn Phi vứt ra ngoài, đụng vào người gã đàn ông phía sau, hai người lăn đến trước người gã đàn ông thứ ba, gã đàn ông kia giật nảy người, trong lúc bối rối dùng hỏa chiết tử trong tay làm búa ném đi ra, người lại lui lại đến bên cạnh vách tường mộ thất.
Mộ thất lập tức tối xuống.
Chỉ nghe tiếng thở dốc có phần ồ ồ của mọi người, còn có một chút ánh lửa lập lòe trên mặt đất kia.
Mấy người đàn ông kia đều cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới thiếu niên này nhìn gầy yếu lại có bản lĩnh đến như vậy, tay Dương Đông đè chuôi đao, cũng cảm giác cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Két" một tiếng vang lên không lâu, hỏa chiết tử bị một người từ trên mặt đất nhặt lên rồi lại thổi cháy.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy hỏa chiết tử rõ ràng bị Đơn Phi cầm trên tay. Nhìn mấy người đứng tựa vào vách tường mộ thất, màu đỏ trong mắt Đơn Phi dần biến mất, ánh mắt xẹt qua vàng thỏi ngọc châu trong quan tài, từng chữ nói: -Ta không muốn đoạt bất cứ châu báu gì.
Mấy người đàn ông đều là ngẩn ra, chợt nghe Đơn Phi lạnh giọng nói: -Có điều ta cảnh cáo các ngươi, không nên ép ta ra tay nữa, ta còn không muốn giết các ngươi!
----------oOo----------