Thâu Hương

Chương 123: Người biết chuyện

Chương 123: Người biết chuyện


.
Mộ thất u ám, ánh lửa chiếu vào trên mặt của Đơn Phi, nhiều ít có vài phần sát ý.
Nếu là vừa nãy hắn vừa nói ra lời này, mọi người chỉ có bật cười, nhưng lúc này thấy hắn một chưởng liền đánh bay người đàn ông mặt đỏ kia, tùy tay liền đánh bay Mắt To, đứng ở nơi đó khí phách làm cho người ta sợ hãi, trong lòng cùng nghĩ, chẳng lẽ hắn là cao thủ giấu tài không để lộ?
Đơn Phi tim đập rốt cục hơi chậm lại.
Trước khi châm hỏa chiết tử, hắn sớm ngồi xổm xuống trước nắp quan tài kia, vòng tròn kim loại tuy lớn tầm lòng bàn tay, bị hắn dùng lực vừa kéo liền từ trên nắp quan tài rời ra.
Sau khi cầm vòng tròn vào tay, có từng trận nhiệt lưu như trước, Đơn Phi nương theo một chút ánh lửa nhìn lại phía trước, chỉ thấy chiếc bàn kia ngoài tròn trong vuông, có vài tầng hoa văn, không ngờ mơ hồ giống Lục Nhâm Bàn cổ đại mà hắn gặp qua khi khai quật.
Lục Nhâm Bàn là tiền thân của la bàn đời sau, phần lớn là lấy tám dọc bốn ngang, mười hai địa chi, hai mươi tám tinh tú ghép thành. Dựa theo Đơn Phi lý giải, chính là một loại công cụ diễn biến ra từ "Kinh Dịch" của cổ nhân, dùng để xem quy luật biến hóa của trời đất, hậu nhân càng tiến thêm một bước biến hóa, trở thành vật dùng để đo lường tính toán phong thuỷ, trải qua trăm ngàn năm chú thích giải thích, biến hóa trong đó có thể nói là cực kỳ rườm rà phức tạp.
Đơn Phi lật Lục Nhâm Bàn qua nhìn một chút, lưng bàn mơ hồ có khắc một đồ án hình người, còn có hoa văn bên cạnh, hắn không kịp nhìn kỹ, nhưng cảm giác lúc lật Lục Nhâm Bàn qua, tim đập không còn kịch liệt như vậy.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Đơn Phi giắt Lục Nhâm Bàn ở bên hông, hơi hít hai ngụm khí, cảm giác tim đập tuy rằng vẫn còn nhanh hơn bình thường một chút, nhưng chung quy không hề kịch liệt như vậy.
Khi đang hít thở, hắn cư nhiên cảm giác có một luồng khí từ ngực chậm rãi đi xuống, mãi cho đến đáy biển, lại từ Lục Nhâm Bàn sau eo đi ngược trở lên, cái loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu. Nếu muốn hắn giải thích, thì đây là cảm giác có một loại nội tức đang lưu động trong kinh mạch.
Khí tức của hai mạch Nhâm Đốc của hắn?
Kinh mạch sớm được y học chứng minh, nhưng nói đến nội tức, đương đại có rất nhiều người đều là cười nhạt, cho rằng quá mức huyền huyễn, nhưng Đơn Phi biết rằng không phải như vậy.
Cơ thể con người ngoại trừ da lông, máu thịt, gân cốt ra, vốn là tràn ngập khí thể thủy phân, khí thể tán loạn không đồng đều, giống như cuồng phong mưa rào của thiên nhiên, sẽ tạo thành thương tổn đối với ngũ tạng lục phủ của thân thể, thân thể sẽ sinh bệnh. Nhưng khí tức ôn hòa có quy luật, thân thể sẽ bình an vô sự.
Người xưa nói nóng giận hại đến thân thể chính là chứng minh cho đạo lý này, mà rất nhiều bệnh ở hiện đại đã được khoa học nghiệm chứng, cũng vì người hiện đại nhiều coi trọng những thứ bên ngoài, không hiểu được tĩnh tâm, làm cho hơi thở hỗn loạn tạo thành.
Đây cũng là vì sao yoga ở hiện đại lại thịnh hành đến như vậy.
Người trẻ tuổi lấy mạng đổi tiền, người không còn trẻ tự nhiên nghĩ biện pháp lấy tiền đổi mạng.
Yoga chẳng những điều hình, tác dụng quan trọng hơn là điều khí, bản chất kỳ thật giống như khí công dưỡng sinh của Trung Quốc cổ đại. Lục Tự Quyết, Bát Đoạn Cẩm kỳ thật đều có thể đạt được cùng loại hiệu quả.
Nhưng vòng tròn này không ngờ còn có thể điều tiết khí tức của cơ thể?
Người đương đại làm không được điều này, bằng không cũng không cần luyện yoga, cổ đại tại sao có thể có cái đồ chơi này?
Đơn Phi tuy là khó hiểu, cũng biết thứ này tuyệt đối là đồ tốt, thú vị hơn nhiều so với vàng ngọc đỉnh khí trong quan tài, cảm nhận được địch ý của mọi người trong mộ thất, Đơn Phi hồi tưởng những việc phát sinh lúc trước, hiểu được hết thảy bất quá là bởi vì cái chữ "Tài".
Đứng dậy thổi đốt hỏa chiết tử, Đơn Phi mới vừa rồi trải qua giao thủ, đối diện đám người Dương Đông trong lòng hắn ít nhiều có vài phần tự tin. Sau khi nói những lời kia, thấy mọi người như cũ trầm mặc không nói, Đơn Phi biết rằng bọn họ hoài nghi, đem hỏa chiết tử đặt ở trên quan tài nói: -Những thứ kia. Các ngươi cứ việc cầm đi là được, ta không bồi tiếp nữa.
Hắn bước đi về phía đạo động, Dương Đông đang đứng ở phía đó, thấy hắn đi tới, không khỏi tay đè chuôi đao, nhưng thân thể cũng là tránh ra, hường đường.
Đơn Phi nhìn thấy Dương Đông tràn đầy khẩn trương đề phòng, âm thầm lắc đầu, nhanh chóng đi qua bên cạnh y, cầm lấy dây thừng lêni trên mặt đất.
Mọi người vừa thấy trước hết đi ra chính là Đơn Phi, nhiều ít có phần không ngờ, thầm nghĩ phía dưới có đám người Dương Đông, Mắt To ở đó, làm sao lại để tiểu tử này lấy xong đồ vật đi lên trước?
Ai cũng cảm thấy Đơn Phi bất quá là kẻ nhặt đồ rơi vãi, người khác ăn thừa mới có thể đến phiên hắn.
Xem tiểu tử này hai tay trống trơn, chẳng lẽ là biết lấy không được chỗ tốt mới giành đi lên trước?
Trương Liêu, Thạch Lai nhìn thấy Đơn Phi đi ra, lại đều nhẹ nhàng thở ra, đánh mắt hỏi hắn có việc hay không, Đơn Phi chỉ lắc đầu.
Dương Đông rất nhanh từ dưới đất xông ra, lắc mình tới bên cạnh Diêm Hành, trước đem bài vị từ trong quan tài lấy ra đưa cho Diêm Hành, sau đó ở Diêm Hành bên tai nói hai câu, ánh mắt hướng Đơn Phi trông lại.
Diêm Hành nhìn bài vị kia, trong ánh mắt hình như có chút kinh hỉ, nhưng nghe được lời nói của Dương Đông, đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức nhìn hướng Đơn Phi, chậm rãi đi tới.
Trương Liêu chỉ cho là Đơn Phi và Dương Đông ở phía dưới có xung đột, Diêm Hành là đến tìm hiểu. Vừa nghĩ đến đây, Trương Liêu lập tức canh giữ ở bên sườn Đơn Phi.
Diêm Hành không nhìn Trương Liêu, chỉ nghi hoặc nhìn Đơn Phi nói: -Các hạ thật là chân nhân bất lộ tướng, nghe nói mới vừa rồi chỉ một người liền thu thập bốn thủ hạ của Tôn Khinh?
Mọi người cùng kinh sợ.
Chẳng những ánh mắt Tôn Khinh lạnh đi, lập tức khiến mấy tên thủ hạ vào động nhìn mấy người Mắt To ngay cả Trương Liêu, Thạch Lai đều là khó tránh khỏi kinh ngạc, không hiểu nổi Đơn Phi như thế nào làm được điểm ấy.
Không đợi Đơn Phi trả lời, Tôn Khinh sớm đi tới, lạnh lùng nhìn Thạch Lai nói: -Thạch Lai, ta cảm giác ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích?
Ta giải thích cái gì?
Thạch Lai thầm nghĩ nếu Đơn Phi có thể đánh bốn thủ hạ của ngươi khiến bọn chúng muốn tìm cha mẹ khóc nhè để lấy lại danh dự, thêm lão tử cùng Trương Liêu, chúng ta căn bản không cần giải thích cái gì!
Ngươi chừng nào thì nhìn đến Cục An ninh Quốc gia giải thích với người khác chưa?
Đơn Phi một bên nói: -Tôn lão trượng, ta cảm thấy ông có chút hiểu lầm. Không phải ta thu thập bọn họ, mà là bọn họ vì một viên trân châu muốn chém ta. Ta cảm thấy ngược lại là Tôn lão trượng mới là người cần giải thích với chúng ta.
-Trân châu đâu? Tôn Khinh vừa nghe đến đó, phản ứng đầu tiên chính là trân châu nhất định là thứ đáng giá nhất trong mộ thất.
-Còn ở trong mộ thất. Đơn Phi thản nhiên nói.
Sắc mặt Tôn Khinh nhiều ít có phần tốt hơn, nhưng sau khi mấy tên thủ hạ và Mắt To cõng bao tải đi lên, vừa nghe những lời mà Mắt To ghé vào lỗ tai ông ta nói, sắc mặt của Tôn Khinh có thể nói là muốn khó xem bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.
-Chúng ta đi. Tôn Khinh nhìn người mang nón tre kia liếc mắt một cái, thấy y thủy chung không có gì tỏ vẻ, tính toán một chút thực lực của đối phương, biết nếu không có người mang nón tre giúp đỡ, bọn họ xem ra đều đấu không lại ba người Đơn Phi, Thạch Lai, Trương Liêu.
Thực lực không bằng lại không chiếm đạo lý, nếu không biết thấy tốt thì thu, đến lúc đó tự rước lấy nhục. Đừng nói có thể bảo vệ đám châu báu này hay không, thậm chí tính mạng đều có thể để lại chỗ này. Tôn Khinh dù sao vẫn là Chủ Soái của Hắc Sơn quân, lập tức đưa ra quyết định.
-Đợi một chút. Diêm Hành bất ngờ nói.
Trong lòng Tôn Khinh lạnh xuống, thủ hạ lập tức đứng ở phía sau ông ta, nhìn chằm chằm Diêm Hành.
Tửu sắc loạn lòng người, châu báu động lòng người.
Mới vừa rồi tuy rằng Diêm Hành đã thề, nhưng ai đảm bảo y sẽ vẫn giữ vững lời thề, thời khắc này lưu người lại, chẳng lẽ là vì châu báu?
Diêm Hành thấy đám người Tôn Khinh thần sắc khẩn trương, khẽ mỉm cười nói: -Tôn lão trượng không cần khẩn trương, Diêm Hành cũng không phải mơ ước tài vật của các ngươi, chỉ là muốn hỏi Tôn lão trượng một câu... Ngươi cứ như vậy đi?
-Bằng không thì sao? Tôn Khinh chậm rãi hít một hơi nói.
Diêm Hành thản nhiên nói: -Ta chỉ là cảm thấy được có chút đáng tiếc thôi.
-Đáng tiếc cái gì? Tôn Khinh hỏi ngược lại.
Diêm Hành thấy bộ dáng Tôn Khinh tràn đầy đề phòng, chỉ lắc lắc đầu nói: -Nhớ năm đó Thiên Công Tướng Quân Trương Giác thần thông bực nào, đi khắp Cửu Châu muốn tìm được Tam hương để cầu thiên hạ thống nhất. Nào biết chúng thủ hạ sau này kém đến như vậy, mắt thấy Tam hương ở không xa, lại chỉ lấy châu báu mà đi? Cổ nhân lấy gùi bỏ ngọc, trở thành trò cười cho hậu nhân, không nghĩ tới Tôn lão trượng cũng là nhân vật như vậy.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, thầm nghĩ Diêm Hành quả nhiên là vì Tam hương mà đến, hơn nữa hình như biết được tuyệt đối không ít.
Tôn Khinh mí mắt nhảy lên vài cái, không khỏi lại nhìn người mang nón tre nhân, thanh âm có phần khàn khàn, nói: __Ngươi biết Tam hương ở nơi nào? Hắn là Chủ Soái của quân Hắc Sơn, dĩ nhiên đối với chuyện của ba huynh đệ Trương Giác rất quen thuộc.
Trong truyền thuyết, Trương Giác kỳ tài ngút trời, xây dựng tứ đạo bát môn, sau khi thống lĩnh ba mươi sáu phương, dẫn hơn mười vạn nhân mã khởi nghiệp, cứ thế vua và dân đều là lâm vào chấn động, quân lính gặp đến là tan rã.
Nếu không phải Trương Giác chết đột ngột, thiên hạ hôm nay là của người nào vẫn chưa biết được. Mà chuyện Trương Giác trước khi chết, từng mật lệnh thống lĩnh của tứ đạo, anh tài của bát môn bí mật tìm Tam hương đã có chút truyền lưu giữa Tông Soái của quân Hoàng Cân.
Tôn Khinh tới đây, vốn là phụng lệnh của tông chủ của quân Hắc Sơn Trương Phi Yến bí mật tìm Tam hương. Ông ta cũng không thèm để ý việc thăm dò được huyệt nhưng không tìm được vật Trương Phi Yến cần, thầm nghĩ qua nhiều năm như vậy, ngay cả Trương Giác đều tìm không thấy Tam hương, Tôn Khinh ông ta cũng không nghĩ tới có thể tìm được, lấy những châu báu này trở về báo cáo kết quả công tác, cũng coi như không phụ sự ủy thác của Trương Phi Yến.
Nhưng ông ta không nghĩ tới Diêm Hành cư nhiên biết!
Diêm Hành cười không đáp, nhìn Đơn Phi nói: -Bản lĩnh của ngươi xem ra không kém, mới vừa rồi nhập mộ thất cũng không lấy một vật, hiển nhiên chí không ở tiền tài.
Đơn Phi cười, cảm giác Lục Nhâm Bàn thô ráp sau thắt lưng, trong lòng ít nhiều có vài phần kỳ quái, chỉ có hắn có thể cảm nhận được sự kỳ dị của vòng tròn này? Bằng không vì sao ở bên trong mộ thất, người bên ngoài đều là không có bất kỳ khác thường?
-Huyệt mộ ở phương bắc nhiều vô số, ba vị chỉ lưu ý nơi này, theo Diêm Hành ta đoán, chỉ sợ ba vị cũng là vì Tam hương mà đến. Diêm Hành trầm giọng nói.
Trương Liêu sắc mặt giống như hòn đá, Thạch Lai cũng là cười cười nói:
-Đáng tiếc... Tam hương tuyệt không ở trong này.
Diêm Hành ánh mắt chợt lóe, đột nhiên ngửa ra bài vị trong tay, nói: -Các ngươi không muốn nhìn đây là vật gì?
Thạch Lai, Tôn Khinh đều như có chút chờ mong, biết Dương Đông không lấy những thứ khác, chỉ lấy khối bài vị này, bài vị này nhất định là rất có vấn đề.
Diêm Hành giơ tay lên, đưa bài vị tới trước mặt Thạch Lai.
Thạch Lai nhẹ nhàng giơ tay bắt lấy, nhìn bài vị kia liếc mắt một cái, nhíu mày. Đơn Phi, Trương Liêu từ trái phải nhìn lại, nhìn thấy phía trên kia chỉ khắc lại mười chữ: Tổ mệnh lập vị, tin được trường sinh! Bặc Điềm.
Đơn Phi tâm tư xoay chuyển, thầm nghĩ Bặc Điềm này nhất định là hậu nhân của Bặc Ấp, những lời này cũng không khó lý giải, chính là Bặc Điềm cũng không rõ ràng lắm ý của tổ tiên, nhưng tuân theo tổ huấn, đem mộ thất của chính mình an táng ở phía trên Thiên Tuyền vị, để cầu cái gọi là trường sinh.
Thạch Lai lật xem bài vị, gặp Tôn Khinh trừng mắt y, khẽ mỉm cười, ném bài vị cho Tôn Khinh.
Tôn Khinh lấy tới vừa nhìn, cũng là lộ ra vẻ mặt hoang mang không hiểu.
Diêm Hành lưu ý thần sắc của mọi người, chậm rãi nói: -Nơi này vốn là mộ thất của người họ Bặc. Thấy mọi người đều có vài phần khinh thường, hiển nhiên cho là y nói rất vô nghĩa, Diêm Hành mỉm cười nói:
-Ta cũng là gần đây mới biết được, người nhà họ Bặc có liên quan chặt chẽ với Tam hương mà Thiên Công Tướng Quân muốn tìm, hơn nữa nơi chôn cất của thế hệ này dựa theo một sự truyền thừa kỳ lạ, chỉ có phá giải bí mật của sự truyền thừa, mới có thể tìm được tung tích của Tam hương.
-Ngươi biết phá giải? Tôn Khinh trên mặt nóng lên, thật sự là ông ta có nghe Tông Chủ Trương Phi Yến nói qua cách này, nhưng đến Trương Phi Yến còn chưa hiểu rõ hết, ông ta lại không có đường nào.
-Ta không biết. Diêm Hành lắc đầu nói: -Trương Giác lúc ấy chỉ sợ không biết việc này, bằng không lấy tài năng của ông ấy, chỉ sợ không khó phá giải.
Tôn Khinh thất vọng nói: -Vậy ngươi nói những thứ này có tác dụng gì?
-Bởi vì ta căn bản không cần phá giải.
Diêm Hành nhìn mọi người đều kinh ngạc, thản nhiên nói: Ta đã biết chỗ của Tam hương!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất