Chương 124: Con đường tử vong
.
Mọi người rợn da gà.
Chẳng những Tôn Khinh nghe xong lời của Diêm Hành cảm thấy trong lòng kinh hoàng, cho dù là kẻ mang nón tre vẫn luôn phong thanh vân đạm kia, luôn một bộ dạng mọi việc đều không có quan hệ gì với y, nghe vậy cũng nhìn về phía Diêm Hành.
Mọi người hiển nhiên đều không tin việc Trương Giác làm không được, Diêm Hành lại có thể làm được.
Trong mắt Thạch Lai hiện lên chút hàn quang, giây lát cười nói: -Ta cảm giác các hạ thật sự biết nói chuyện cười.
-Tại sao? Diêm Hành thản nhiên liếc mắt nhìn Thạch Lai một cái.
Thạch Lai cũng không bị khí thế của Diêm Hành bức bách, chỉ nói: -Nơi này là mộ thất của Bặc Điềm gì đó, không có Tam hương?
Diêm Hành ừ một tiếng, nghe Thạch Lai lại nói: -Nếu các hạ thật sự biết được chính xác nơi nào có Tam hương, làm gì ở trong này lãng phí thời gian?
Mọi người khẽ gật đầu, không nghĩ tới Thạch Lai này chẳng những biết tìm mộ, suy nghĩ cũng kín đáo như vậy. Bọn họ vốn tưởng rằng Diêm Hành không lời nào để nói, không nghĩ tới Diêm Hành ngược lại cười nói: -Ta cũng là bởi vì biết chính xác nơi nào có Tam hương, mới nhất định phải tới nơi này nhìn tình huống một chút.
Thấy mọi người phần lớn là khó hiểu, Diêm Hành lại không giải thích nhiều, chỉ nói: -Chỉ cần các ngươi đi theo ta, không đến hai ngày, ta nhất định mang bọn ngươi tới nơi có Tam hương!
Đơn Phi rất kinh ngạc, khó hiểu Diêm Hành vì sao khẳng định như vậy, nhưng hắn biết rằng nếu dựa theo phương pháp của Thất Tinh chỉ đường, Bắc Cực Tinh vị nhất định ở Mang Sơn, Diêm Hành nói như vậy, dường như cũng không lệch lạc.
Xem Tôn Khinh đã có chút động lòng, Diêm Hành nói: -Tôn Khinh, ông cứ việc yên tâm, chút châu báu ấy của ông, còn không được Hàn Tướng Quân để ở trong mắt.
Tôn Khinh nghe Diêm Hành đề cập đến Hàn Toại, thầm nghĩ Hàn Toại trấn thủ Quan Trung nhiều năm, không biết phát tài bao nhiêu từ các phần mộ, tích lũy bao nhiêu tiền tài lương thực, Diêm Hành thân là thủ hạ đắc lực của ông ấy, tự nhiên sẽ không đem chút tài vật trên tay ông ta để ở trong mắt. Huống chi theo như lời của Mắt To, ở trong mộ thất, Dương Đông cũng không có tham tiền.
Vừa nghĩ đến đây, nghĩ đến Tam hương huyền bí trong truyền thuyết, Tôn Khinh rất động lòng, nói: -Nhưng lão già ta thứ nhất không có bản lĩnh, thứ hai cũng không biết những mộ thất khác... Một khi đã như vậy. Diêm Hành vì sao phải kéo ông ta nhập bọn?
Diêm Hành cười, mắt nhìn hơn mười người đàn ông phía sau Tôn Khinh, nói: __Làm chuyện này còn cần có nhiều người, chỉ cần được chuyện, bất kể như thế nào, Diêm Hành sẽ không bạc đãi Tôn Chủ Soái.
Tôn Khinh mắt nhìn người mang nón tre, thấy y hơi hơi gật đầu, trong lòng khẽ động, rốt cục nói: __Được. Một khi đã như vậy, lão già này liền liều mình bồi Diêm tướng quân đi một chuyến.
Diêm Hành gật gật đầu, nhìn Thạch Lai nói: -Ta biết các ngươi cũng không phải hạng người hời hợt... Thấy Thạch Lai chỉ cười cười, Diêm Hành chậm rãi lại nói: -Hiện giờ Trung Nguyên đang loạn, Quan Trung tuy chỉ ở bên rìa, nhưng có Hàn Tướng Quân trấn thủ, không phồn hoa bằng Hứa Đô, nhưng so với Lạc Dương muốn tốt hơn rất nhiều. Các ngươi nếu đồng ý giúp đỡ, Hàn Tướng Quân tất nhiên cảm tạ, cái khác không dám nói...
Vỗ ngực, Diêm Hành nói: __ Sau khi chuyện thành, các ngươi nếu như đến Quan Trung, chỉ bằng hai chữ Diêm Hành này, nếu các ngươi muốn tiền tài có tiền tài, muốn danh tiếng có danh tiếng, Diêm Hành tuyệt không nuốt lời!
Đơn Phi thấy Diêm Hành như vậy, thầm nghĩ lúc mới gặp người này tàn nhẫn, lúc này lại có bộ dáng kiêu hùng phân loạn thế, biết thu nạp lòng người.
Nếu là thiếu niên nhiệt huyết nghe được lời nói của Diêm Hành, hơn phân nửa sớm bị lời nói của y đả động, nhưng y lại lôi kéo Mạc Kim Giáo Úy, khó tránh khỏi làm cho người ta buồn cười.
Thạch Lai không cười, chỉ có điều trầm mặc, sau một lúc lâu nói: __Ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Ai cũng không dám cam đoan.
Diêm Hành thần sắc lạnh lùng, lại nghe Thạch Lai lại nói: -Tuy nhiên các hạ thịnh tình mà mời chúng ta, chúng ta ngược lại quả thật muốn xem đến tột cùng. Chỉ trông mong đến lúc đó nếu thật có Tam hương, các hạ cuối cùng cũng phải phân cho chúng ta mấy cây mới được.
Tam hương có rất nhiều?
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, không rõ ràng lắm Thạch Lai đến tột cùng tính toán làm như thế nào, Diêm Hành thần sắc hơi thả lỏng liếc người mang nón tre một cái, nói: __Chỉ cần là người đã ra sức, Diêm Hành nhất định sẽ không bạc đãi!
Diêm Hành thuyết phục mọi người đi theo, không nói nhảm nữa, lập tức đứng dậy đi về phía bắc.
Mọi người mỗi người đều mang tâm tư, cùng ở không xa phía sau y, trèo đèo lội suối đi tiếp, Diêm Hành vốn có năm thủ hạ, trong đó ba người đều giống với Dương Đông, là người trong nghề binh, chỉ có một người đang mặc áo bố, thoạt nhìn giống dân chúng tầm thường.
Thế nhưng Diêm Hành lại có chút thân cận người nọ, thường xuyên cùng người nọ thấp giọng đàm luận hai câu, người nọ chỉ phương hướng một chút, Diêm Hành lúc này mới tiếp tục mang mọi người đi tiếp.
Đơn Phi lặng yên nhớ ngày đó Thạch Lai biết được phương vị của sáu cái mộ thất của Bặc thị, phối hợp hình dạng của Bắc Đẩu Thất Tinh, sớm biết rằng Bắc Cực Tinh vị là ở phương bắc, thấy cách làm của Diêm Hành, trong lòng hơi có giật mình.
Chẳng lẽ Diêm Hành thật sự biết chỗ có Tam hương? Nhưng điều này sao có thể?
Bất kể ai cũng đã nhìn ra, thật ra là người bên cạnh Diêm Hành hiểu được phương hướng, nhưng người này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, thì như thế nào hiểu được Thất Tinh chỉ đường loại phương pháp chôn cất thần kỳ này?
Ý thu hiu quạnh, Thương Sơn lá vàng.
Mọi người đi lúc trời tối, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đi tiếp, đến gần hoàng hôn, phía trước lại có dãy núi vắt ngang, mọi người đi lại ở bên trong đám núi, cảm giác dường như mình đều bị thế gian quên đi, thầm nghĩ đi lại như vậy, chỉ sợ lại đi không xa chính là Hoàng Hà rồi.
Người mặc áo bố đột nhiên dừng lại, chỉ cho Diêm Hành phương hướng phía trước.
Mọi người thấy đường núi uốn lượn, thầm nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ còn phải trèo núi hay sao?
Không nghĩ Diêm Hành chậm rãi gật gật đầu, xoay người cười nói với mọi người: -Tới rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đánh giá đám núi trống trải xanh ngắt, thật sự nhìn không ra nơi này có Tam hương trong truyền thuyết ở đâu.
Diêm Hành nói: -Ta chưa bao giờ đến nơi này.
Tôn Khinh hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hoá ra ngươi cũng là kẻ mù, không đợi ông ta nói cái gì, chỉ thấy Diêm Hành chỉ vách núi phía trước nói: -Nhưng ta biết nơi này có cái khe hở miễn cưỡng có thể đi qua, nếu đúng như vậy, Tam hương... ở trong đó.
Mọi người vốn là đi mệt mỏi, nghe vậy tinh thần chấn động.
Tôn Khinh lập tức nói: -Mắt To, ngươi trước đi xem. Ông ta biết rằng Diêm Hành có thể dẫn ông ta nhập bọn, cũng không phải tâm địa Bồ Tát, mà là hy vọng bọn họ có thể xuất lực, mắt thấy sắp chạm được vào Tam hương, bọn họ cuối cùng cũng phải tận chút lực lượng.
Mắt T gật đầu, mang theo hai người đi theo phương hướng Diêm Hành chỉ .
Phía trước một mảnh sườn đồi, cây khô dây mây xoay quanh ở trên vách núi giống như rắn, xanh vàng nồng đậm, có gió lạnh thổi qua, không ngừng mấp mô trên vách núi, được ánh tà dương chiếu đến, có phần thê lương.
Mọi người nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng này rồi, bình thường cũng không thèm để ý, nhưng nghe Diêm Hành nói Tam hương ở gần đây, khó tránh khỏi trong lòng khác thường, cảm giác được hoàn cảnh tầm thường trước mắt này ít nhiều biến thành có phần quỷ dị.
Mắt To hiển nhiên cũng có vài phần nghiêm túc, chỉ sợ trong đám dây có rắn, dùng cái dùi sắt dò xét ở trên vách đá dựng đứng một lúc lâu, đột nhiên ngừng tạm, kêu lên: -Tôn Soái, nơi này thật sự có một con đường nhỏ.
Chẳng những Tôn Khinh chấn động, đến Diêm Hành cũng là tinh thần phấn chấn, nhìn về phía người mặc áo bố bên người, thấp giọng nói: -Bặc Hoán, ngươi nhớ làm thật tốt, những ưu đãi đã đáp ứng ngươi ta tuyệt đối sẽ không quên.
Diêm Hành thanh âm tuy nhẹ, nhưng Đơn Phi hai ngày này cảm giác chẳng những ánh mắt xem đồ vật nhạy cảm hơn rất nhiều, thính lực cũng có phần tiến bộ, vừa nghe đến hai chữ Bặc Hoán, trong lòng Đơn Phi bỗng dưng có phần giật mình, người nọ là hậu nhân của Bặc thị? Người của Bặc thị đa số nghe theo lời của tổ tiên làm việc, làm đúng từng bước hạ táng, vì sao người này có thể tìm tới Bắc Cực Tinh Vị?
Trong lòng của hắn khó hiểu, nhìn sang Thạch Lai, giây lát lại có cái nghi hoặc, lần này là quan đảo, cho dù Chung Diêu không có dọn sạch hiện trường, nhưng Phát Khâu Trung Lang Tướng và Mạc Kim Giáo Úy cũng không phải kẻ bất tài, đám người bọn họ hành động ở Mang Sơn, vì sao trên đường đến một bóng người đều không nhìn thấy.
Trong lòng Đơn Phi càng nghĩ càng cảm giác việc này phi thường quỷ dị, không đợi hắn nghĩ nhiều, đột nhiên nghe được một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ phía vách đá kia truyền đến.
Mọi người bỗng nhiên nhìn về phía ba người Mắt To, chỉ thấy Mắt To liên tục lui ra phía sau, người bên cạnh gã trượt chân, vừa lăn vừa bò chạy trối chết, dường như sườn đồi có chuyện cực kỳ quỷ dị phát sinh.
Diêm Hành, Tôn Khinh đột nhiên tiến lên.
Hai người này một là cao thủ dưới tay Hàn Toại, một là Chủ Soái của quân Hắc Sơn, dù sao cũng gặp qua sự đời, thời điểm mấu chốt không lùi mà tiến tới, Tôn Khinh kéo lại Mắt To nói: -Sao lại thế này?
-Rất nhiều... rất nhiều... rất nhiều... Mắt To mặt dù can đảm, nhưng lúc này cũng là khớp hàm run lên, rốt cục nói: -Rất nhiều người chết!
Tôn Khinh hừ lạnh một tiếng, trách mắng: -Người chết có cái gì đáng sợ hay sao? Lúc binh hoang mã loạn này, ngoại trừ một số ít nơi còn thái bình, rất nhiều địa phương đều giống những lời trong "Hao Lý Hành" của Tào Tháo, xương trắng lộ tại nơi hoang dã, ngàn dặm không còn tiếng gà gáy.
Tôn Khinh tự nhận đã gặp nhiều người chết, đẩy Mắt To ra, nhìn vào trong khe của vách đá , trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Kẽ hở nơi vách đá có chiều rộng không đến một trượng lại giống như cực kỳ xa, nơi xa tối đen làm cho người ta nhìn không rõ lắm cảnh tượng, hình ảnh giống như đi thông mười tám tầng Địa ngục.
Nhưng trên con đường miên man này, rõ ràng rải khắp vô số bộ xương trắng, vừa nhìn qua, chằng chịt kín kẽ làm cho da đầu người ta đều run lên.
Tôn Khinh hơi hít ngụm khí lạnh, thầm nghĩ xương trắng không đáng sợ, đáng sợ chính là đến tột cùng là sức mạnh gì có thể một hơi giết chết nhiều người như vậy.
Cuối sườn đồi, đến tột cùng là nơi khủng bố như thế nào?
Ông ta người đã già, nghĩ đến tự nhiên nhiều hơn rất nhiều, càng cân nhắc, càng thêm hoài nghi, trái tim cuối cùng cũng nhịn không được run lên.
Diêm Hành nhìn xương trắng trước mắt, trong mắt lại hiện lên vài ác liệt, nhìn Thạch Lai, Đơn Phi, Trương Liêu nói: -Ba huynh đệ các ngươi đều rất có bản lĩnh.
Đơn Phi vừa nghe vậy liền biết không phải là bắt đầu tốt, quả như hắn nghĩ đến, Diêm Hành mỉm cười nói: -Hiện giờ ta đã nói cho các ngươi Tam hương ở đâu, kính xin ba vị đi trước dẫn đường.
Ánh mắt Trương Liêu phát lạnh.
Trên đoạn đường này y phần lớn là trầm mặc, nhưng không có nghĩa là y không suy nghĩ. Y suy nghĩ giống như Tôn Khinh, thầm nghĩ nếu nhiều người chết ở chỗ này như vậy, phía trước nguy hiểm đến thế nào không cần nói cũng biết, Diêm Hành ngươi tính là cái gì, có thể bức chúng ta đi chịu chết?
-Chẳng lẽ các ngươi sợ sao? Diêm Hành mỉm cười lại nói.
Trương Liêu hừ lạnh một tiếng, nói: -Nếu ngươi không sợ, không bằng cùng ta đến phía trước nhìn xem?
Diêm Hành ngẩn ra, mấy người Dương Đông phía sau y thần sắc tức giận...
Thạch Lai đột nhiên tiến lên một bước, mỉm cười nói:
-Khó được các hạ coi trọng chúng ta như vậy, nếu chúng ta lùi bước, thật sự không khỏi khiến các hạ thất vọng.
Diêm Hành trong lúc nhất thời không rõ ý tứ của Thạch Lai, chỉ thấy Thạch Lai nhìn hai người Đơn Phi, Trương Liêu nói: -Lần này, ta đi trước dẫn đường, các ngươi đuổi theo!
Thạch Lai xoay người lại mỉm cười với Diêm Hành , liền đi về phía cái khe nơi vách đá. "Rắc" một tiếng vang lên, có xương trắng vỡ ra dưới chân y, phát ra tiếng vang kinh người ——
----------oOo----------