Chương 125: Chặn đường
.
Mọi người thấy Thạch Lai gầy yếu như vậy, lại dám giẫm lên hài cốt đi về phía trước, nhiều ít vẫn có vài phần khâm phục. Đơn Phi thấy thế, đánh mắt ra hiệu cho Trương Liêu, theo sát phía sau Thạch Lai.
Có người mở đường, co dù khắp nơi đều là hài cốt, lá gan của mọi người cũng lập tức tăng lên rất nhiều. Đám người Tôn Khinh, Mắt To đi theo sau, người mang nón tre kia cũng không nói nhiều, đi ở phía sau đám người Tôn Khinh.
Đơn Phi thấy mọi người ở phía sau giống như trường long kéo dài ra, thoáng nhìn Diêm Hành rơi ở cuối cùng, biết người này tuyệt đối hiểu được sự nguy hiểm của việc này, lúc này mới hành động như thế.
Kẽ hở nơi vách đá quá hẹp, chỗ hẹp nhất miễn cưỡng chứa được hai người sóng vai mà đi.
Trong lòng Đơn Phi cảnh giác, cùng Trương Liêu canh giữ ở phía sau Thạch Lai, giẫm phải xương trắng dày đặc, lúc nào cũng lưu ý những biến cố sắp phát sinh bất ngờ, thấy Trương Liêu thỉnh thoảng liếc hắn một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi, Đơn Phi không khỏi thấp giọng hỏi: -Trương đại ca, làm sao vậy?
Trong mắt Trương Liêu có vài phần kinh ngạc nói: -Ta luôn cảm thấy ngươi hai ngày này có chút bất đồng, dường như... càng tinh thần hơn.
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích, rất bội phục nhãn lực của Trương Liêu trong phương diện này.
Trên thực tế, hắn cũng tự cảm thấy được có tinh thần hơn rất nhiều.
Từ sau khi có được Lục Nhâm Bàn trong mộ thất kia, hắn từng lén nghiên cứu qua, Lục Nhâm Bàn ngoài tròn trong vuông, có năm tầng, năm tầng từ trong ra ngoài phân biệt đánh dấu tứ duy, bát can, mười hai địa chi và hai mươi tám tinh tú, tầng trong cùng là bức tranh Bắc Đẩu Thất Tinh.
Những thứ này đều là cách để cổ nhân tiến hành đối chiếu phương vị trời đất, Đơn Phi biết đại khái.
Thân làm một chuyên gia khảo cổ, những gì mà người biết khảo cổ biết đến tuyệt đối so với những chuyên gia tiến sĩ còn phức tạp hơn rất nhiều, bởi vì thứ ngươi cần đối mặt chẳng những là một kiện đồ cổ, còn có niên đại phong tục, truyền thống diễn biến và đột biến khi đồ cổ đó hình thành, đối với một số đồ cổ kỳ lạ, ngươi thậm chí phải phân tích ra người chế tạo thứ này đến tột cùng là một người như thế nào.
Lục Nhâm Bàn cũng không có nơi nào rất đặc biệt, giống như thuộc về thời kỳ Tần Hán, khả năng đặc biệt duy nhất chính là hình người trên mặt sau của nó.
Người nọ thần sắc phóng khoáng, thủ pháp điêu khắc là loại thường dùng ở cổ đại, trọng thần ý không trọng chi tiết, người nọ xiêm y hình thức phong cách cổ xưa. Theo suy đoán của Đơn Phi, phục sức của người này không thuộc về thời đại Tần Hán, thậm chí cũng không giống cách ăn mặc thời Hạ Thương Chu.
Chẳng lẽ là xiêm y của những niên đại càng xa xưa hơn?
Đơn Phi không dám khẳng định niên đại của vòng tròn này, tuy rằng thứ này rất giống đồ vật của thời Tần Hán, nhưng hắn thật sự khó nghĩ đến người thời Tần Hán có thể làm ra loại vòng tròn mà đến cả người hiện đại đều làm không ra.
Chỗ tốt mà vòng tròn này cung cấp cho thân thể là cực lớn.
Lật qua mặt chính giắt ở bên hông, nhịp tim của hắn liền tăng lên, giống như tình hình khi chạy mạnh, dán mặt có hình người kia lên bên hông, nhịp tim đập của hắn liền chậm lại, khí tức tuôn chạy trong mạch lạc trước người sau người chính giữa.
Đó chính là hai mạch Nhâm Đốc của người cổ đại.
Có được ích lợi của Lục Nhâm Bàn, hắn mấy ngày nay trèo đèo lội suối, không có mỏi mệt một cách thần kỳ, chỉ cảm thấy thể lực càng cường kiện, ánh mắt thính lực đều đề cao, không ngờ lại bị Trương Liêu nhìn ra.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Trương Liêu không nói thêm lời, chỉ nói: -Những hài cốt này xuất hiện tại nơi này rất cổ quái, ngươi cẩn thận một chút.
Thạch Lai đột nhiên ngừng lại.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, lại không chiếu vào mảnh đất âm u nơi kẽ hở này. Thạch Lai dừng lại, tất cả mọi người ngừng lại, thanh âm của Tôn Khinh truyền tới, nói: -Chuyện gì vậy?
Ngươi không biết tự mình sang đây xem sao?
Thạch Lai cũng không để ý tới câu hỏi của đám người Tôn Khinh, chỉ bẻ một cành khô trên vách đá dựng đứng, lật một hài cốt dưới chân, nhìn Đơn Phi một cái nói: -Có chút không đúng.
Lúc Trương Liêu vẫn còn chưa rõ, Đơn Phi gật đầu nói: -Những hài cốt chúng ta đi qua vừa rồi không có đen như vậy, nơi này người chết giống như trúng độc mà chết, cụ thể là cái độc gì, ta không nhìn ra được.
Thạch Lai gật đầu.
Hắn và Đơn Phi đều xem như hàng năm giao tiếp với thi thể, hiểu biết đối với hài cốt đương nhiên còn quen thuộc hơn so với đối với nữ nhân.
Trương Liêu nghe xong lời nói của Đơn Phi, cảnh giác nhìn xuống xung quanh nói:
-Xem bên cạnh thi cốt dường như có áo giáp và binh khí rỉ sét, chẳng lẽ những người chết này là binh sĩ sao?
Y thấy đống áo giáp kia hình như có chút quen mắt, trong lòng ít nhiều có vài phần bất an.
Thấy Thạch Lai chậm rãi gật đầu làm như cam chịu. Trương Liêu cau mày nói: -Nói như vậy, nhóm binh sĩ này là trúng độc trước sau đó kiên trì chạy đến nơi đây mới ngã xuống, còn có vài người không trúng độc sau khi chạy đến phía trước... không biết bị cái gì giết chết?
Thạch Lai gật gật đầu, đứng dậy vứt bỏ cành khô, vỗ vỗ bụi đất trên tay mới định nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt lộ ra cảnh giác, nhìn về bụi cỏ phía trước.
Đơn Phi cũng là cảm giác bụi cỏ dường như có chút động tĩnh.
-Sao lại không đi? Tôn Khinh rốt cục tiến lên phía trước nói.
Ông ta còn chưa dứt lời, Thạch Lai sắc mặt biến hóa, đột nhiên kêu lên: -Cẩn thận. Theo tiếng quát của y, từ trong bụi cỏ phía trước đột nhiên tung ra mấy bóng đen, hướng mấy người đánh tới.
Bóng đen kia giống như con báo, đột nhiên ập ra, trong vách đá u ám có vẻ có chút kinh hãi.
Tôn Khinh mặc dù ở phía sau ba người bọn Đơn Phi, nhưng thấy đến bóng đen đánh tới, kỳ quái kêu lên, cư nhiên bật lên cao, tới trên vách đá dựng đứng. Tuy ông ta lớn tuổi, nhưng thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn. Thạch Lai hơi hơi nghiêng người, trong tay lại cầm thứ gì đó giống cái vợt, Đơn Phi mắt thấy một bóng đen sắp tới trước mặt, lập tức dùng cái thùng trong tay đập lên.
Bóng đen kia kêu lên kỳ quái, lại bị hắn đánh bay giống như viên đạn, giây lát biến mất ở trong bụi cỏ không thấy.
Nhưng còn có bốn bóng đen nhảy ở giữa không trung.
Trong khe vách đá hàn quang chợt lóe.
Trương Liêu xuất đao.
Y đao vừa ra, có huyết quang bắn ra bốn phía, hai bóng đen bị y chém đứt, Thạch Lai cũng vung cái vợt liên tục, nện vào hai bóng đen còn lại.
Bóng đen bị y đánh bay như quả bóng, bay qua đám người Tôn Khinh ở phía sau.
Một hán tử không kịp phòng bị, bị bóng đen đập trúng, kinh hãi dùng hai tay bắt được bóng đen kia, chỉ thấy bóng đen kia dài bằng con báo, thật sự xem như đầu trâu mặt ngựa, hai mắt xám ngắt, răng nanh sắc bén cắn tới cổ họng của gã.
Gã đàn ông kia kêu gào thảm thiết, sớm ném bóng đen kia tới giữa không trung.
Những người còn lại giật mình thần sắc đại biến, trong lúc nhất thời trước chật chội sau chen chúc, loạn thành một đoàn.
Mắt thấy hai bóng đen sắp rơi vào trong đám người, người mang nón tre cuối cùng cũng động, y chỉ khẽ vươn tay, liền bắt lấy một đoạn cành khô bên cạnh vách đá, sau đó đâm ra ngoài.
Xoẹt một tiếng vang lên.
Hai bóng đen bị cành khô kia đâm thủng xâu thành một đường!
Người mang nón tre nọ lại vung tay lên, cành khô cùng hai bóng đen kia đã ghim trên vách đá dựng đứng.
Phía trong vách đá mọi người rôt cuộc yên tĩnh, có phần kính sợ liếc mắt nhìn người mang nón tre nọ một cái, lập tức nhìn qua hai bóng đen trên vách đá kia, có người thất thanh kêu lên:
-Đây là thứ gì?
Hai bóng đen kia bị cành khô ghim gắt gao tại trên vách đá dựng đứng, tứ chi ngắn nhỏ đạp trong chốc lát, rốt cục đoạn khí.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy bộ dạng của hai bóng đen kia, vẫn là hoảng sợ thất sắc, có người muốn nôn mửa, có người không tự kìm hãm được tựa vào trên vách đá, cố sức cách vật kia xa hơn một chút.
Diêm Hành bước đến, liếc mắt nhìn bóng đen trên vách đá một cái, sắc mặt cũng thay đổi, nhìn Thạch Lai nói: -Thạch huynh, đây là vật gì?
Thạch Lai nhìn Diêm Hành, thản nhiên nói:
-Đây không phải con chuột sao? Các hạ chẳng lẽ nhìn không ra?
Mọi người rợn da gà, có người đã kêu lên: -Thứ này làm sao có thể là con chuột? Con chuột làm sao còn lớn hơn con báo?
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, mới vừa rồi hắn đập bay bóng đen kia còn không biết là thứ gì, nhưng sau khi Trương Liêu chém hai bóng đen, hắn đã nhìn rõ ràng thứ đang vọt tới là mấy con chuột.
Con chuột còn lớn hơn cả mèo!
Lúc này binh hoang mã loạn, con chuột đều đói không ra làm sao cả, con chuột nơi này làm sao lại còn lớn hơn mèo?
Ở hiện đại hắn kỳ thật cũng từng nhìn thấy loại chuột này, bả chuột đối với loại chuột này đều là bất lực, hoành hành một thời gian ở nước ngoài, tạo thành không ít khủng hoảng.
Nơi này tại sao có thể có loại chuột lớn như thế này?
Đơn Phi đột nhiên nhớ tới ong đầu hổ mà Triệu Đạt cho hắn xem qua, mày nhăn lại.
Trong khe đá, mọi người giống như chết lặng.
Qua một hồi lâu, Thạch Lai rốt cục nói: -Các ngươi không định đi nữa sao?
Diêm Hành đưa mắt nhìn kẻ mang nón tre kia, sờ soạng binh khí nơi thắt lưng, cười nói: -Làm sao lại không đi, trò hay không phải vừa mới bắt đầu sao? Y mới vừa rồi vẫn rơi ở cuối cùng, nói tới đây, cư nhiên đi tới bên cạnh Thạch Lai nói: -Thạch huynh, mời.
Thạch Lai thấy y có can đảm như vậy, nhíu mày, lại tiến về phía trước.
Vách đá tuy rằng rất dài, nhưng chung quy luôn có lúc đi đến cuối.
Mọi người lo lắng đề phòng đi theo, đợi cho đến khi phía trước trở nên rộng rãi, thấy ánh sáng trời chiều phương xa dần tan hết, bóng đêm lặng lẽ tiến tới, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Vị trí của bọn họ là một cốc nhỏ bốn bề toàn núi, trừ kẽ hở nơi vách đá bọn họ vừa mới đi ra, thung lũng dường như cũng không có những đường ra khác.
Cốc nhỏ không lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được vách núi đối diện, trong cốc vẫn có không ít hài cốt, nhưng so với trong khe đá ít hơn rất nhiều.
Mọi người vốn tưởng rằng sau khi trải qua việc chuột lớn tập kích, nơi này chắc chắn sẽ có chút quỷ dị, không nghĩ tới gió êm sóng lặng như vậy, Tôn Khinh nhịn không được nói: -Diêm Hành, đây là nơi có Tam hương mà ngươi nói?
Vốn dĩ cho rằng Diêm Hành sẽ lắc đầu, không nghĩ tới y nhìn người mặc áo bố liếc mắt một cái, chậm rãi gật đầu nói: -Không sai.
Tôn Khinh khẩn trương suốt một đường, thời khắc này rốt cuộc kềm nén không được, quát khẽ nói: -Ngươi cảm thấy ai sẽ tin lời ngươi nói?
Diêm Hành khóe miệng có chút mỉa mai, thản nhiên nói: -Ngươi sẽ không cho là Tam hương truyền đến thần bí như vậy, sẽ dễ dàng mà bày ra trước mặt ngươi như vậy?
Tôn Khinh ngẩn ra, chậm rãi nói: -Không ở trước mặt... Chẳng lẽ... Ông ta không kìm nổi nhìn xuống dưới đất, Diêm Hành mỉm cười nói: -Ngươi cuối cùng cũng thông minh một chút.
-Nhưng chúng ta bất luận thông minh như thế nào, vẫn không bằng các hạ.
Người mang nón tre vốn vẫn trầm mặc không nói gì, đột nhiên nói: -Các hạ nếu thật sự muốn liên kết cùng chúng ta, ta nghĩ đã đến nơi này, cũng không cần phải ra vẻ huyền bí làm gì nữa, hẳn là đem những gì ngươi biết nói ra hết mới đúng!
Thạch Lai cũng nói: -Vị huynh đài này nói không sai, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cần xuất lực cũng đã xuất lực, cần bán mạng cũng đã bán mạng, đều là tin lời các hạ nói, nếu đến lúc này, các hạ vẫn là nói năng hàm hồ, thật sự khiến cho chúng ta khó lòng tin tưởng vào thành ý của các hạ.
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Tôn Khinh cũng như thế, thầm nghĩ lão tử đã liều chết liều sống đến nơi này, sự quái dị của nơi đây không cần nói cũng biết, nếu tiểu tử ngươi lại không nói rõ ràng, lão tử dẫn người xoay lưng rời đi.
Tam hương huyền ảo, hơn nữa Trường Sinh Hương càng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng nếu là mệnh cũng bị mất, cần hương dùng làm gì?
Diêm Hành quét mọi người liếc mắt một cái, mỉm cười nói: -Hai vị nói không sai, chuyện cho tới bây giờ, ta đương nhiên phải bày tỏ một chút thành ý mới tốt. Ngừng chốc lát, Diêm Hành nói: -Các ngươi nhất định lấy làm lạ, nếu ta biết Tam hương là ở trong này, tại sao phải đi mộ thất Bặc Điềm tìm tòi đến cùng?
Mọi người nhớ rõ Thạch Lai từng nghi ngờ như vậy, chỉ có điều Diêm Hành lúc ấy không đáp, nghe vậy không khỏi hơi có hứng thú, Tôn Khinh nói: -Kính xin Diêm tướng quân nói rõ ràng...
----------oOo----------