Thâu Hương

Chương 130: Thương Thệ Thủy .

Chương 130: Thương Thệ Thủy .


Tào Quan đứng ở dưới ánh sáng lóng lánh của hang động đá vôi, thoạt nhìn giống như một cái bóng dáng đen sẫm: - Diêm Hành, con đường thứ nhất đương nhiên là chúng ta bắt ngươi lại, đưa đến chỗ Tào Tư Không.
Khóe miệng Diêm Hành co giật một chút.
Nếu y đã quen biết Tào Quan, Lư Hồng, đương nhiên biết thủ đoạn của những người này, rơi vào trong tay của bọn họ, cũng không chỉ đơn giản như là đi gặp Tào Tháo thôi đâu.
Tuy nhiên nếu Tào Quan đã dám nói ra những lời này, thì không phải nói láo đe doạ, mà là có mười phần nắm chắc.
- Con đường thứ hai thì sao? Diêm Hành ngưng thanh hỏi.
Tào Quan không nói cái gì nữa, Lư Hồng lại nói: - Con đường thứ hai chính là... bắt lấy người bên cạnh ngươi cho chúng ta, chúng ta coi như chưa bao giờ từng gặp ngươi.
Đơn Phi ngẩn ra.
Hắn hiện giờ nhiều ít cũng hiểu được, gừng càng già càng cay, Tào Quan, Lư Hồng hiển nhiên còn cay độc hơn nhiều so với hắn nghĩ, vị trí Bắc Cực tinh của Thất Tinh chỉ đường thì bọn họ sớm đã biết, hơn nữa cũng đã tìm được, bằng không bọn họ không có khả năng mai phục trong đó, nhưng Lư Hồng lúc trước vẫn ra vẻ không biết, Tào Quan lại cũng không nói đến, chỉ để cho hắn và Thạch Lai đi tìm.
Quyển da dê xuất hiện rất kỳ quái, Tào Quan, Lư Hồng đều hoài nghi sau lưng có người làm chủ, đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau bọn họ đương nhiên hiểu được, cho nên bọn họ tương kế tựu kế, bày ra cạm bẫy ôm cây đợi thỏ.
Hiện giờ qua một loạt mũi tên bắn qua, người chết đương nhiên không phải là người chủ sử phía sau màn, người còn sống mới phải.
Nếu như Diêm Hành là nghe lời của Bặc Hoán nói mới đến tìm Tam hương, vậy hiện giờ còn sống chỉ có một người áo đen thủ hạ của Tôn Khinh, Diêm Hành và người mang nón tre nọ, nếu Tôn Khinh thật sự là người phía sau màn, thì tại sao khi thấy cái chết thảm của những thủ hạ kia lại khiếp sợ như thế? Chuyện cho tới bây giờ, người duy nhất không hề lộ ra dụng ý chỉ có người mang nón tre nọ!
Người mang nón tre tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ cùng đến nơi đây.
Lư Hồng để cho Diêm Hành ra tay với người này, một mặt là ngồi nhìn hổ đấu nhau, cùng lúc hiển nhiên đối với người này có sự đề phòng cực sâu.
Người này là ai?
Diêm Hành quay đầu nhìn qua, Tôn Khinh lập tức lui về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, Diêm Hành cũng không thèm nhìn ông ta một cái, mà chỉ nhìn sang người mang nón tre kia nói: - Huynh đài cũng đã nghe thấy bọn họ nói cái gì rồi chứ?
Người mang nón tre thì vẫn trấn tĩnh đứng ở nơi đó, chỉ "Ừ" một tiếng.
Diêm Hành thở dài nói: - Ta không muốn ra tay với các hạ.
Người mang nón tre nọ nhìn Diêm Hành một lúc lâu sau: - Nhưng hiển nhiên ngươi cũng không định khoanh tay?
- Không sai!
Hai chữ kia của Diêm Hành chưa dứt, giữa không trung đã "vù" một tiếng, một vệt bóng đen từ bên hông y xông ra, thẳng đến cổ họng của của người mang nón tre nọ.
Bóng đen kia cực nhanh, dưới tinh quang chiếu rọi càng giống như ảo ảnh, khiến mọi người thậm chí nhìn không tới Diêm Hành rốt cuộc đã dùng binh khí gì.
Người mang nón tre chỉ rút lui về hướng bên cạnh một bước.
Chỉ một bước, liền tránh đi một kích ở tình thế bắt buộc của Diêm Hành, khi Tôn Khinh còn đang do dự, thủ hạ còn dư lại cuối cùng của Diêm Hành kia rốt cục ra tay.
Người áo đen kia rút đao, một đao bổ về phía đường lui của người mang nón tre. Một đao của gã chém tới, gọn gàng, hiển nhiên võ công cũng không kém, hay nhất chính là gã ra tay hoàn toàn phối hợp với Diêm Hành, một đao kia chém tới, tựa như đụng vào người mang nón tre.
Người mang nón tre lại lui về một bước.
Chỉ một bước, đơn đao đi vào khoảng không, vệt ảnh đen trên tay Diêm Hành cũng cũng rụt trở về.
Mọi người rợn da gà.
Người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem đường lối, Diêm Hành và thủ hạ của y hợp lực một kích, nếu người bị đối phó là Tôn Khinh, chỉ sợ Tôn Khinh đã sớm nằm xuống rồi, nhưng người mang nón tre chỉ đi hai bước, nhìn như đi dạo bộ giữa sân vắng, kì thực là võ công cực cao minh.
- Hảo công phu!
Diêm Hành một kích thất bại, thân hình lại tung, cổ tay vung lên, vệt đen "xoẹt" một tiếng, bỗng dưng lại hóa thành một sợi dây vụt về hướng đầu người mang nón tre.
Thủ hạ kia cũng đúng lúc bổ đao, cũng hạ về phía người mang nón tre.
Mắt thấy người mang nón tre không thể tránh đâu được nữa, không nghĩ tới y chỉ điểm mũi chân một cái, lại từ giữa nơi hai người đang vây kín lóe ra, nháy mắt đã tới ngoài trượng.
Lần này ngay cả sắc mặt Lư Hồng cũng đều có chút biến đổi, chỉ là khi ông ta vừa thấy Diêm Hành và thủ hạ kia đồng thời nhảy ra, bỗng dưng cảm thấy không đúng lắm. Quát lên: - PHÁ...!
Một tiếng này của Lư Hồng vừa dứt, phía sau ông ta hơn mười người gần như đồng thời nâng cánh tay, có ngay tên Phá Thiên nhắm ngay về phía ba người đang kịch đấu giữa sân.
Trong quan tài cũng có bóng người vụt lên, tên Phá Thiên đồng loạt bắn ra.
Nắp quan tài lật lên!
Mạc Kim Giáo Úy vốn ẩn thân trong quan tài xốc nắp quan tài lên, tên Phá thiên xuất kỳ bất ý bắn chết đám người Dương Đông, giờ phút này đang lạch cạch rơi trên mặt đất. Nhưng người mang nón tre đã thoát ra hơn một trượng, lại dừng ở phía trước nắp quan tài, mũi chân y chỉ gẩy một chút, nắp quan tài chừng không dưới trăm cân kia lại đột nhiên dựng đứng lên.
Đơn Phi nhìn xem mà kinh tâm động phách, vừa thấy tình hình như thế này, lập tức có cảm giác như thoáng gặp lại.
Lư Hồng, Tào Quan xưa nay vẫn đều dựa vào tên Phá thiên, Diêm Hành hiển nhiên rất là kiêng kị, người mang nón tre đột nhiên dựng thẳng nắp quan tài lên, hiển nhiên mục đích cũng giống như Quỷ Phong tháo xuống cửa miếu lúc trước.
Người này muốn xông lên!
Quả nhiên, nắp quan tài vừa dựng lên, bị người mang nón tre đánh một chưởng, đột nhiên liền bay về hướng Lư Hồng, mà y và Diêm Hành, người áo đen bóng dáng mơ hồ kia, thế nhưng lại theo nắp quan tài cũng đã tới phụ cận đám người Lư Hồng.
Ba người này chẳng những võ công tốt, cái đầu cũng thật thông minh.
Đơn Phi lập tức hiểu được Diêm Hành mới vừa rồi chẳng qua là đang diễn trò, hiển nhiên Diêm Hành biết tính toán của Lư Hồng, hiểu được làm liều lưỡng bại câu thương với người mang nón tre cũng không có chỗ nào tốt, ba người Diêm Hành bọn họ mặc dù không có đôi câu vài lời, nhưng không ngờ lại ăn ý trong lòng, đánh giả trốn thật, mượn nắp quan tài mà xông ra ngoài.
Nơi này nếu đã là cái cạm bẫy, tất nhiên bọn họ cũng không lý nào mà ở lại trong đây.
Tào Quan, Lư Hồng có chuẩn bị mà tới, nếu bọn họ còn không đi, thì sẽ muộn mất.
Mạc Kim Giáo Úy trong quan tài vẫn còn chưa bắn ra, đơn giản là ba người mang nón tre đã gần đến trận doanh Lư Hồng, lúc này ra tay, không thể nghi ngờ sẽ ngộ thương đến tính mạng của Lư Hồng.
Mắt thấy nắp quan tài liền đã tới phụ cận Lư Hồng rồi.
Vang "Oành" một tiếng!
Có một vật âm thầm bay trên không tới, đánh thẳng vào phía trên nắp quan tài, nắp quan tài rộng lớn đột nhiên chia hai nửa, bay ngược mà ra, theo nắp quan tài bay ra, còn có tên sắt liên hoàn.
Đơn Phi đã sớm nhìn thấy khi nắp quan tài bay đi, phía sau Lư Hồng đột nhiên lóe ra một người, xách một cái thiết chùy lớn hướng về nắp quan tài kia mà đập tới.
Đơn Phi cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ ngày xưa có Trương Lương từng mời lực sĩ Bác Lãng Sa một kích, hủy đi xa mã hành quân của Tần Thủy Hoàng, thiết chùy trong truyền thuyết kia cũng có chừng trăm cân lực đạo, giơ lên thiết chùy chừng trăm cân cũng không hiếm thấy, nhưng có thể sử dụng thiết chùy chừng trăm cân ra bên ngoài đập xe chơi, vậy so với quán quân vô địch thế giới môn đẩy tạ gì gì đó hiện giờ thì tuyệt đối trâu bò hơn rất nhiều.
Thiết chùy như thế vừa ra, quả thực có thể nói là không có gì kiên cố mà không phá nổi, nhìn người đàn ông vạm vỡ mang theo cái đầu thiết chùy trong tay kia, tuyệt không dưới chừng trăm cân, bộ dáng có thể huy động thiết chùy thoạt nhìn cũng thật là cử trọng nhược khinh
(xử lý việc khó một cách dễ dàng).
Thủ hạ của Lư Hồng, không ngờ cũng có lực sĩ cao thủ như vậy?
Nắp quan tài chia làm hai nửa, thủ hạ phía sau Lư Hồng gần như là không chút do dự mà bắn ra mũi tên, thừa dịp có khe hở mà phản công.
Ba người vốn vọt tới thoạt nhìn không còn đường nào để tiếp tục tránh né, chính là thủ hạ Diêm Hành kia đột nhiên ra tay, vừa ra tay không ngờ lại đẩy ngược nắp quan tài đập trở về, yên tĩnh nhưng bất động.
Sao trời giống như ngưng lại.
Diêm Hành lại ra tay. Bóng đen bên hông "roạt" một tiếng, cắm thẳng vào giữa nắp quan tài, chỉ hất lên một cái, trong động đá vôi nổ lớn một tiếng, thiết thỉ bay ra.
Lưỡi vũ khí kia của ông ta đột nhiên phảng phất như là Liên Tử thương.
Đằng trước bén nhọn như một cây trường thương. Đằng sau gắn xích sắt, vung lên như thế, thậm chí có thể còn dài hơn một trượng.
Người mang nón tre mắt thấy nửa phần nắp quan tài khác đập tới, nhưng mũi chân cũng chỉ đá một cái, nắp quan tài đột nhiên dựng dứng lên, y cũng theo nắp quan tài mà nhảy tới giữa không trung nữa.
Đơn Phi đứng một bên thấy thế, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, thật sự khó có thể tưởng tượng trên đời này thậm chí có thể ứng biến cao siêu như vậy, có võ công cao minh như vậy.
Tên sắt bay rơi xuống, người vẫn đang giữa không trung.
Diêm Hành lấy Liên Tử thương làm sợi dây, nắp quan tài làm lưỡi, chỉ là xoay một vòng, mọi người nhảy ra, nhưng không đợi y xoay thêm vòng thứ hai, lại có thiết chùy đánh tới, vang "Phanh" một tiếng.
Nắp quan tài bị đập nát!
Trong lòng Diêm Hành trầm xuống, ông ta và bọn thủ hạ còn có người mang nón tre xông lên như thế, kì thực là kiêng kị tên Phá Thiên của đối thủ, hiện giờ chỉ cầu bắt giặc bắt vua trước, bắt được Lư Hồng thì mọi sự đều ngừng.
Vừa đến gần người, tên Phá Thiên hiển nhiên đã không có tính uy hiếp quá lớn.
Nhưng y đột nhiên phát hiện, vọt tới trước người Lư Hồng, mới là uy hiếp lớn nhất.
Có người xách chùy thần sắc ngạo nghễ, che ở trước người Lư Hồng. Có người cầm búa sắc mặt nghiêm túc, đã sớm giữ lấy đường đi của bọn họ, còn có người mang theo lang nha bổng, đoạn đầu đao...
Trong số hơn mười người ở bên cạnh Lư Hồng, thậm chí có nhiều hơn phân nửa đều cầm binh khí cực kỳ nặng. Những người này mới vừa rồi đều đứng ở phía sau, giờ khắc này mới bỗng dưng ra tay.
- Phát Khâu Thần Tướng?
Đồng tử hai tròng mắt Diêm Hành co rút mãnh liệt, đột nhiên phát hiện hình như đã rơi vào một cạm bẫy giống như ác mộng.
Thượng thiên vô lộ, Phát Khâu thần bang, Bàn Sơn tá lĩnh, Mạc Kim hữu chương!
Đây vốn là một câu mà mọi người đều biết, là nhắc thủ hạ Tào Tháo có Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng, tuy rằng lên trời không đường, nhưng chuyển núi tháo lĩnh, hổ khẩu Mạc Kim tuyệt không là vấn đề.
Nhưng Diêm Hành cố tình còn biết một câu khác, Mạc Kim bát môn, diệu thuật vô phương, Phát Khâu Thần Tướng, gặp mạnh càng mạnh!
Những lời này nói chính là trong Mạc Kim Giáo Úy còn có Bát môn thần kỳ, thủ đoạn vô cùng, trong Phát Khâu Trung Lang Tướng còn có chức Thần Tướng, đều là từ trong Phát Khâu Trung Lang Tướng trăm dặm mới tìm được một nhân vật, quả thực có thể nói là trảm ma trừ thần, uy không thể đỡ.
Không ngờ Lư Hồng lại mang Phát Khâu Thần Tướng đến?
Vậy còn Tào Quan thì sao? Có phải đã sớm có Bát
Môn mai phục rồi hay không?
Diêm Hành nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, không đụng tới Trường Sinh Hương, mà lại đung phai một cạm bẫy như Đia nguc.
Y không biết trong lòng hai người Lư Hồng, Tào Quan cũng cực kỳ kiêng kị, lúc này mới cho tinh nhuệ ra hết, chỉ cầu chém giết người chủ phía sau màn kia.
"Đương đương đương" mấy tiếng vang lên, người thủ hạ kia của Diêm Hành liên tiếp tránh được mấy búa của một tráng hán đang bổ tới, phản thủ một đao, không ngờ đã bức lùi người kia lại mấy bước.
Lư Hồng, Tào Quan đều nhíu mày, dường như không nghĩ tới Diêm Hành còn có thủ hạ càng dũng mãnh như thế.
Chỉ là người cầm búa vừa lui, người dùng lang nha bổng đã lên ngay.
Những người này phối hợp có cách, tuy rằng lực trọng, cũng bước đi nhẹ nhàng, tuyệt không cứng rắn chống đỡ với người thủ hạ áo đen kia của Diêm Hành.
Còn có một nửa số người thì đang nhìn trên trời.
Chỉ là bởi vì tất cả mọi người đều biết người mang nón tre bay lên giữa không trung mới chân chính là nan đề.
Mạc Kim Giáo Úy trong quan tài đã sớm ra rồi, hợp tác với thủ hạ của Lư Hồng bắn tên Phá Thiên, còn có mấy người thì lại nắm lấy một ống đồng dài vài thước, to bằng cái cột cờ đại trướng nhìn chằm chằm giữa không trung.
Lân thạch chợt lóe sáng, rực rỡ như ánh sao.
Người mang nón tre nhảy đến giữa không trung dường như thở dài, sau đó ra tay. Bản thân y không có vật nào dư thừa, nhưng khi ra tay giữa không trung, còn có một thanh đoản thương dài khoảng một thước xuất hiện trên tay của y.
Thanh đoản thương kia thoạt nhìn thì quá ngắn, tuyệt không bằng thiết chùy, búa lớn, càng không bằng Liên Tử thương trên tay Diêm Hành, dùng trong lúc tác chiến ném mạnh cũng ngại không đủ, nhưng ở dưới ánh sao đầy trời, hào quang lại dập dềnh như nước.
Hào quang như nước, đoản thương bay vút lên, đột nhiên trở nên dài hẳn trượng tám!
Tào Quan trông thấy cây thương trong tay người kia, thần sắc vốn đờ đẫn đột nhiên có phần thay đổi, thất thanh nói: - Thệ Thủy?
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất