Chương 131: Đường chết .
Thương vừa ra, hào quang tăng vọt, một khắc này trong tay người mang nón tre giống như không phải thương, mà chỉ có Thệ Thủy như nước!
Thệ Thủy như vậy, trong bóng đêm không ngừng.
Tinh quang tuy là rạng rỡ, nhưng dưới hào quang năm xưa của Thệ Thủy, nhiều ít cũng có vài phần ảm đạm vô quang.
Tên Phá Thiên bắn ra!
Vô số bóng đen bay đến chỗ Thệ Thủy, thì đã không thấy rõ hình bóng của người dùng thương Thệ Thủy.
Hào quang chói lòa.
Lúc Mạc Kim Giáo Úy đang vây công, Phát Khâu Thần Tướng gặp phải quang mang phóng tới, chẳng quan tâm đến Diêm Hành và thủ hạ của y đang bao vây, đều nhảy tránh ra.
Trong mắt Lư Hồng hàn quang vừa hiện, kêu lên: - Ta biết ngươi là ai rồi!
Âm thanh của ông ta còn chưa dứt, chẳng biết tại sao, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi! Không chỉ có Lư Hồng, Tào Quan, thần sắc đám người Thạch Lai cũng biến đổi lớn!
Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Ttướng vốn như u linh lạnh lùng, nhưng một khắc này lại có chút rối loạn.
Một khắc này không ngờ mọi người chưa kịp nhìn chằm chằm Diêm Hành và thủ hạ của y, càng không nhìn Tôn Khinh, Bặc Hoán, thậm chí người mang nón tre kia từ không trung hạ xuống, giống như lưu quang của trường thương Thệ Thủy trong tay cũng không còn tiếp tục gây ra hứng thú gì cho bọn họ nữa.
Diêm Hành, người mang nón tre kia nhìn thấy tình huống như thế này, không những không vui mừng ngược lại còn kinh sợ, thậm chí có chút phát lạnh.
Tình huống có thể làm cho đám người Lư Hồng, Tào Quan này đều hoảng sợ biến sắc, thì bọn họ không có cách nào không lạnh lòng.
Mũi Đơn Phi hấp háy, cũng thầm giật mình, chẳng biết lúc nào trong không khí lại tràn ngập một cỗ mùi khí khí mê-tan mát rượi.
Khí mê-tan vốn là khí thể do chất hữu cơ hư thối hình thành, ở dưới mặt đất cũng không tính là hiếm thấy.
Hố mộ có nhiều loại, người đổ đấu có một loại phương pháp phân loại thông thường, đó chính là Hỏa động tử, Thủy động tử.
Từ xưa từ sau khi có tập tục thổ táng, người trộm mộ liền ùn ùn, có một số hố mộ sớm đã bị đào trộm nhiều lần, có cái đã bị nhiễm nước, tục xưng Thủy động tử.
Trong loại mộ này cho dù còn có văn vật, thì cũng bị ngâm nước, sau khi không khí ăn mòn, văn vật ở bên trong được khai quật xong, giá trị chắc chắn sẽ không cao lắm.
Nhưng Hỏa động tử hoàn toàn bất đồng.
Đồ cổ đào được trong Hỏa động tử có giá trị cực cao, bởi vì mộ thất chẳng những chưa từng bị người đào trộm, hơn nữa trong bùn thanh cao chống phân huỷ đó được những người hạ táng suy xét đến việc phòng trộm, đã phong kín mít cả cái mộ thất lại, dần dà, thậm chí tạo thành đại lượng khí mê-tan.
Trường Sa Mã Vương Đôi chính là cái Hỏa động tử, bằng không cũng sẽ không được coi là phát hiện khảo cổ rất thần kỳ của thế nhân.
Nhưng khí mê-tan có thể cháy, Hỏa động tử cũng nguy hiểm, xử lý không tốt gặp phải lửa, chẳng những sẽ cháy, thậm chí khả năng... xảy ra bùng nổ!
Trong động đá vôi tại sao có thể có đại lượng khí mê-tan tràn qua đây?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, thần sắc cũng thay đổi.
Hàn quang chợt lóe.
Diêm Hành và thủ hạ kia chợt thấy đây là cơ hội khó có được, mặc dù không rõ sao lại thế này, nhưng biết đây tuyệt đối là cơ hội trốn thoát ngàn năm một thuở, Liên Tử thương xông ra, đơn đao cũng chợt lóe, nhưng lại cùng tấn công về phía Phát Khâu Trung Lang Tướng đang cầm hai ống đồng dài vài thước trước mặt.
- Đừng! Lư Hồng trông thấy, đột nhiên quát to một tiếng, nhưng chung quy ông ta vẫn hô chậm một bước.
Đ...A...N...G...G!
Phát Khâu Trung Lang tướng tay cầm ống đồng kia tuy đã lui ra phía sau một bước, nhưng vẫn như cũ không tránh thoát được một đao kia của thủ hạ Diêm Hành, bị đơn đao bổ thẳng vào phía trên ống đồng.
Hang động đá vôi giống như ngưng lại.
Có hỏa quang từ trong ống đồng đột nhiên lóe lên.
Ánh lửa lóe giống như tinh quang phóng ra ngoài. Một hàng kéo dài hướng ra phía ngoài mà mở rộng ra, mọi người biết môn đạo trong đó gần như đều phải đình chỉ hô hấp.
"Oanh" một tiếng từ xa xa truyền đến.
Toàn bộ hang động đá vôi đều rung lên!
Diêm Hành, người dùng đao kia đều ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ có loại biến hóa này, nhưng gần như không chút lựa chọn lướt qua Phát Khâu Trung Lang Tướng, vùi đầu vào trong sơn đạo phía trước bọn họ.
Người mang nón tre cũng như thế.
Mắt thấy lân thạch trên đỉnh đầu đều nhanh chóng rơi xuống, Lư Hồng bất chấp việc chặn lại đám người Diêm Hành, chỉ quát lớn nói: - Đi! Ông ta hô một tiếng rồi đi, không ngờ đã làm ra một hành động khiến Đơn Phi không thể tưởng được, đột nhiên ông ta nhảy vào trong cái quan tài lớn kia, mà Phát Khâu Trung Lang Tướng cũng không ngoại lệ nhảy hướng về phía cái hòm quan tài lớn kia.
Nơi này là lòng núi.
Cho dù chạy trối chết theo đường núi, chỉ sợ cũng tránh không khỏi trận tai nạn này, chẳng lẽ trong cái quan tài lớn đó lại có thông đạo chính xác khác để đi ra ngoài?
Trong khi tâm tư Đơn Phi đang xoay chuyển suy nghĩ, Tào Quan khoát tay chặn lại, Mạc Kim Giáo Úy cũng đều vào thạch quan, càng chứng minh ý nghĩ của Đơn Phi, quan tài lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối chứa không nổi nhiều người như vậy, phía dưới quan tài nối tiếp với thân núi, nhất định có đường ra.
Thạch Lai thấy Tào Quan không ngờ lại đứng nguyên tại chỗ không động đậy chút nào, thả người nhảy qua một cái kêu lên: - Tam gia, nơi này chỉ sợ sẽ sụp xuống rồi, ta cõng ngài đi!
Y biết rằng gần đây thân thể Tào Quan ngày càng giảm sút, đi lại thôi đã là cố hết sức, thân hình Thạch Lai tuy gầy yếu, bộ dáng xem ra còn chưa dậy thì xong, vẫn ngồi xổm xuống. Trương Liêu cảm nhận được đến sự lung la lung lay của hang động đá vôi, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng đều có chút chấn động, mặc dù giật mình, nhưng vẫn gắng sức giữ tỉnh táo nói: - Ta đến cõng Tam gia.
Bọn họ đi một bước về hướng Tào Quan, không nghĩ tới Tào Quan vẫn không hề động đậy, nhìn lân thạch lấp lánh trên đỉnh hang động đá vôi đang không ngừng rơi xuống, ngoắc nói: - Đơn Phi, ngươi lại đây.
Hử?
Đơn Phi vốn muốn cùng Lư Hồng nhảy vào trong quan tài kia, nếu không thì cũng từ trong sơn đạo lao ra, không nghĩ tới bộ dáng Tào Quan lại càng trấn định như thế, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Tào Quan có phương pháp càng tốt hơn để thoát khỏi khốn quẫn?
Nếu như có thể tự nhiên, phóng khoáng một chút, ngược lại cũng không cần phải hoảng sợ giống như chó hoang.
Đơn Phi lưu ý tảng đá trên đỉnh đầu, không ngờ cảm thấy tiếng nổ mạnh đã không còn, lại điềm tĩnh, đi tới nói: - Tam gia, chuyện gì? Nương theo nhiều điểm ánh sáng chợt lóe xẹt qua của lân thạch, hắn rốt cục thấy rõ ràng khuôn mặt của Tào Quan, trong lòng run lên.
Hắn không phải là một người dễ dàng chấn kinh, cho dù có nhìn thấy thây khô thì cũng không sợ hãi, nhưng hắn không nghĩ tới khuôn mặt Tào Quan thế nhưng so với thây khô còn khủng bố hơn.
Đó là một khuôn mặt như thế nào?
Bạch ban ngang dọc, da khô giống như sắp nứt cả ra, trông vô cùng thê thảm, hai tròng mắt thoạt nhìn mặc dù còn có thần, nhưng lại giống như sắp từ trong hốc mắt nhảy ra ngoài!
Đơn Phi cũng không tiếp tục nhìn cho kỹ nữa, hắn không đành lòng để mình toát ra thần sắc thông cảm, đối với những người khác mà nói, thông cảm có thể là thuốc chữa thương tốt nhất, nhưng đối với loại người như Tào Quan mà nói, thông cảm sẽ chỉ làm Tào Quan cảm giác thấy bi ai.
- Ngươi đi cùng ta. Tào Quan hạ giọng nói.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Thạch Lai, Trương Liêu một cái, còn chưa nói cái gì, Thạch Lai đột nhiên nói: - Tam gia, để Trương Tướng Quân đi, ta và ngài cùng nhau.
Tào Quan liếc mắt nhìn Thạch Lai một cái, lắc đầu nói: - Ngươi cũng đi đi, hãy cùng Trương Liêu rời khỏi đây.
- Tam gia! Thạch Lai đột nhiên quỳ xuống, trong mắt chẳng biết tại sao thậm chí còn có cả nước mắt: - Cầu ngài để cho ta đi cùng với ngài.
Sát!
Một mũi tên sắt đánh tới nửa thước trước người Thạch Lai, Đơn Phi, Trương Liêu đều giật mình, chỉ thấy trong tay Tào Quan chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một mũi tên Phá Thiên.
- Cút! Tào Quan lãnh đạm nói: - Ngươi đừng để cho ta lặp lại lần nữa, bằng không... Ta giết ngươi!
Thạch Lai đối mặt với tên Phá Thiên, cũng không nhúc nhích, chỉ nói: - Tam gia. Ngươi giết ta, ta cũng không đi!
Đơn Phi, Trương Liêu rất là kinh ngạc, không rõ Tào Quan, Thạch Lai đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Tào Quan đưa ngón tay đặt trên tên Phá Thiên, sau một lúc lâu mới nói: - Vậy là ngươi để cho ta chết?
Cổ tay ông ta khẽ nhúc nhích, không ngờ xoay tên Phá Thiên vòng ngược lại.
Thạch Lai lập tức nhảy lên nói: - Vâng, Tam gia, ta cùng Trương Tướng Quân rời khỏi. Y kéo Trương Liêu một cái, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, trong mắt tràn đầy lời nói, nhưng rốt cục một câu cũng không nói ra, lôi kéo Trương Liêu nhảy vào thạch quan.
Vang òanh một tiếng.
Hang động đá vôi lại rung lên.
Đơn Phi không hiểu nổi từ nơi nào đến nhiều khí mê-tan như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này có rất nhiều Hỏa động tử? Vậy nếu đào ra được thì thật sự sẽ là một số tiền của lớn, nhưng lúc này có tiền cũng phải có mạng để tiêu mới được, thấy Tào Quan nhìn Thạch Lai nhảy vào quan tài không nói, Đơn Phi không khỏi nói: - Tam gia, nơi này thật sự có chút nguy hiểm.
Mỗi một lần chấn động, hắn đều cảm giác như hang động đá vôi thật sự muốn sụp đổ rồi, Tào Quan điềm tĩnh như vậy, đến tột cùng là do đâu mà có?
- Ngươi đi theo ta.
Tào Quan chỉ nói một câu. Xoay người về phía sau một cái, thế mà lại có cái cửa động hiện ra.
Gừng càng già càng cay!
Trong lòng Đơn Phi thầm khen, các ngươi đều đang chen chúc trên giao thông công cộng, thì hoá ra Tào Quan lại có xe chuyên dụng rời khỏi. Thấy Tào Quan đi vào cửa động, Đơn Phi không dám chậm trễ, thấy trong động u ám, Tào Quan đã sớm lấy dạ minh châu ra.
Vang oành một tiếng.
Đơn Phi chỉ cảm thấy thân hình lay nhẹ, âm thầm kinh hãi, tiếng nổ cứ lần này mãnh liệt hơn so với lần trước, chỉ sợ hang động đá vôi thần kỳ này trong chốc lát sẽ bị hủy hoại, đi theo Tào Quan đi không bao lâu. Đơn Phi đột nhiên ngừng lại.
Có vẻ như Tào Quan cũng cảm giác được Đơn Phi khác thường, dừng bước nhưng không quay đầu mà nói: - Như thế nào?
- Tam gia, đây là đi xuống dưới a. Đơn Phi nhịn không được mà nói, lòng núi quanh co. Không có kim chỉ nam gì gì đó, hiện tại đến Đơn Phi cũng có chút phân biệt không rõ phương hướng.
Nhưng hắn còn có thể biết cao thấp.
Tào Quan một đường đều đi trước, rõ ràng cho thấy độ dốc trong động là đi xuống phía dưới, nơi này là lòng núi, hang động đá vôi sắp sụp đổ, nói không chừng ca toa nui đều phải thấp hơn một nửa, muốn đào vong thì nhất định phải chạy trốn ra ngoài núi, đi xuống dưới làm thế nào có thể chạy thoát được?
Lại vang oàng một tiếng nữa.
Đơn Phi lảo đảo một cái, thấy Tào Quan không nói, đột nhiên kêu lên: - Không tốt. Hắn mới chịu xoay người về phía sau rời đi, cũng cảm thấy trong không khí có một cỗ sóng nhiệt lao đến, không khỏi lui ra phía sau vài bước, đột nhiên dán tai lên vách đá nghe trong chốc lát, đợi đến khi rời khỏi vách đá, khuôn mặt Đơn Phi biến thành cực kỳ khó coi.
Vẫn có những tiếng ầm vang, nhưng rõ ràng đã nhẹ hơn rất nhiều.
Đơn Phi không hề vui vẻ, ngược lại cảm thấy hoảng sợ chẳng lẽ là bị sụp xuống mà gây ra tiếng vang, rồi chặn mất đường về của bọn họ...
- Không cần nghĩ nữa. Tào Quan thản nhiên nói: - Với quy mô của lần nổ này, cái hang động đá vôi kia khẳng định sẽ sụp. Trừ phi ngươi là lực sĩ chuyển núi gì gì đó, bằng không muốn từ đường cũ trở về, thì tuyệt không có khả năng!
- Bởi vậy Tam gia còn có đường đi nào khác? Đơn Phi nghĩ đến bộ dáng Thạch Lai trước khi chia tay, ban đầu chỉ cho là vì Thạch Lai không bắt được chuyến xe cuối mà thất vọng, nhưng thời khắc này càng nghĩ càng quỷ dị, tim không kìm nổi mà nhảy dựng lên.
Tào Quan "Ừ" một tiếng, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tinh thần Đơn Phi rung lên, thầm nghĩ Tào Quan không phải uống nước sôi mà lớn lên, ông ta làm như vậy, tuyệt sẽ không tự vùi lấp đường chết, khẳng định có thâm ý khác.
Đi không biết đã bao lâu, tiền phương đột nhiên bằng phẳng. Đơn Phi cũng cảm giác đang trong một gian thạch thất, lấy dạ minh châu soi xuống, đột nhiên phát hiện vách đá xung quanh thậm chí có không ít màu sắc hội họa rực rỡ, hắn không kịp nhìn kỹ, mà hướng mắt nhìn về phía trước.
Phía trước không còn đường ra.
Lòng Đơn Phi trầm xuống, thấy Tào Quan thế mà lại ngồi xuống, nhưng Đơn Phi cũng không ngồi, chậm rãi buông cái thùng ra, từ trong đó lấy ra thiết chùy chuông đồng, treo cái chuông đồng lên vách đá bên sườn trái.
"Coong coong coong", sau khi hơn mười tiếng vang lên, Đơn Phi áp ta nghe ba mặt vách đá, sắc mặt thoạt nhìn so với dạ minh châu còn xanh hơn, mang theo cây búa đi đến trước mặt Tào Quan, Đơn Phi lạnh giọng nói: - Tam gia, ta cảm thấy có thể ngươi có chút hiểu lầm.
- Hiểu lầm cái gì? Tào Quan thản nhiên nói.
- Nơi này chỉ sợ sẽ không có đường ra gì cả. Đơn Phi từng chữ nói.
- Ngươi nói sai một điểm rồi. Tào Quan nói.
Đơn Phi không giận quá thành vui, lập tức nói: - Mời Tam gia chỉ giáo. Mới vừa rồi tim hắn như chìm vào trong băng tuyết, đơn giản là đập vào vách tường để nghe tiếng vang bên trong, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ thông đạo gì cả.
Nơi này là tử lộ!
Đường về lại bị đứt rồi!
Vậy sao hắn có thể còn sống đi ra ngoài?
Hắn vô cùng hy vọng Tào Quan có thể sửa chữa sai lầm của ông ta, không nghĩ tới lời Tào Quan nói lập tức đưa hắn vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Nơi này không phải chỉ sợ không có đường ra, mà là căn bản không có đường ra, nơi này là, đường chết!
----------oOo----------