Chương 138: Liên hoàn sát
.
Đơn Phi chăm chú nhìn cử động của Tào Quan, thấy đá lửa trong tay ông ta lóe sáng, trong đầu chấn động mạnh, nghe gió lạnh ập tới, gần như không hề do dự lao tới, ôm chặt lấy Tào Quan.
Lăn tròn một vòng!
Hàn quang gần như sượt qua sát ngay lưng Đơn Phi, tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, cắm trên cây huyết thụ.
Trong lòng Đơn Phi phát lạnh, lập tức kéo Tào Quan núp phía sau huyết thụ.
Có được Vô Gian, chết cũng không tiếc!
Hắn sớm đã nghe qua những lời này, nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng hương còn chưa cháy, tử thần đã đến! Liếc nhìn mũi tên sắt sắc nhọn trên huyết thụ, trong lòng Đơn Phi trầm xuống.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng như báo, nhưng Đơn Phi nghe thấy rõ ràng, hắn chưa kịp phản ứng gì, Tào Quan đột nhiên đóng hộp lại, cầm hộp đi từ sau cây ra, chậm rãi nói: - Lư đại nhân?
Đơn Phi càng run hơn, từ phía sau cây đi ra, ngẩng đầu nhìn theo, nhìn thấy có một người đang đứng ở chỗ cách đó không xa, mặt như bộ xương khô, quả nhiên là Lư Hồng.
Bên cạnh Lư Hồng còn có ba người, một người cầm một thanh hoán đầu đao nặng nề, một người khác thì cầm Lang nha bổng trong tay, đều là Phát Khâu Thần Tướng lúc trước đã chặn Diêm Hành trong động đá vôi.
Người thứ ba không cao lắm, bộ dạng vẫn chưa dậy thì hoàn toàn, thần sắc đờ đẫn, rõ ràng chính là Thạch Lai!
Đơn Phi liếc nhìn mũi tên sắt trên cây, lại nhìn bốn người trước mặt, thầm nghĩ Thạch Lai sao lại ở cùng với Lư Hồng? Bọn họ là từ đâu đến?
Tào Quan tay cầm hộp, nhưng còn bình tĩnh hơn cả Đơn Phi, thấy khóe miệng Lư Hồng mỉm cười chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp trên tay ông ta, Tào Quan chậm rãi nói: - Không biết Lư đại nhân đây là ý gì?
Lư Hồng xoa xoa cái trán hơi hói, lặng lẽ nói: - Tào Tam, uổng ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại đối đãi như vậy với ta?
- Ta đối đãi với ông như thế nào? Tào Quan cầm chặt cái hộp hỏi ngược lại.
Lư Hồng thở dài nói: - Nếu không phải Thạch Lai nói cho ta biết, uổng ta phát khâu nhiều năm, lại không biết đưới động đá vôi lại có một động thiên khác. Tào Tam, ngươi sớm đã biết điều này... có phải không?
Tào Quan nhìn về phía Thạch Lai, lạnh lùng nói: - Là ngươi nói với Lư đại nhân?
Thạch Lai cúi đầu không trả lời.
Lư Hồng thản nhiên nói: - Tào Tam, ngươi không thể trách Thạch Lai. Nếu là lúc y mới đi theo ngươi, ta nghĩ y cũng không muốn làm như vậy, Tào Quan của lúc đó cần gì có nấy, ai chịu phản bội ngươi?
Tào Quan lại không có một chút giận dữ nào, chỉ nói: - Hiện giờ ta tay trắng rồi?
- Không thể nói là tay trắng, nhưng cũng rất khiến thủ hạ của ngươi thất vọng. Lư Hồng thở dài nói: - Ngươi vẫn luôn tìm Tam hương gì đó, ngươi có thể không màng sống chết của bản thân, nhưng thủ hạ của ngươi vẫn phải suy nghĩ đến đường lui một chút.
Đột nhiên chỉ chốc lát, thấy Tào Quan lại có thần sắc bình tĩnh, Lư Hồng có hơi kỳ quái, hết sức đề phòng, vẫn nói: - Khi hang động đá vôi sắp sụp, lúc ta vừa vào quan tài lớn đã cảm thấy có phần không đúng.
- Có cái gì không đúng? Tào Quan mỉa mai nói: - Có phải cảm thấy có chút áy náy khi bỏ lại huynh đệ chúng ta xưng hô nhiều năm không?
Hiển nhiên là ông ta châm chọc Lư Hồng hoảng sợ bỏ đi, bỏ rơi huynh đệ.
Lư Hồng không hề đỏ mặt, lại xoa xoa đầu trọc cười nói: - Những năm gần đây, mặc dù thân thể không tốt, nhưng Tào Tam trước nay cũng không để ai chăm sóc, huynh đệ ta tất nhiên không cần bao biện làm thay.
Liếc mắt nhìn Đơn Phi, Lư Hồng chậm rãi nói: - Ta biết Tào Tam có lẽ là một người không cần mạng, nhưng những năm gần đây, cũng không có ai muốn mạng của Tào Tam, ngươi ở lại đây, nhất định có tính toán của ngươi, chứ không phải tự dưng đi vào chỗ chết.
- Lư đại nhân quả nhiên hiểu ta rất rõ. Tào Quan chậm rãi gật đầu nói.
- Đó là tất nhiên.
Lư Hồng cười ha hả, nhưng cặp mắt chỉ nhìn cái hộp trên tay trái của Tào Quan, tay phải dính bên hông.
- Nếu ta đã hiểu Tào Tam ngươi như vậy, thấy Thạch Lai đến, tất nhiên đã hỏi vài câu. Lư Hồng giơ tay vỗ vai Thạch Lai: - Ta đã nói với y, chỉ cần y hợp tác với lão phu, tuyệt đối sẽ không bạc đãi y.
Trong lòng Đơn Phi trầm xuống, thầm nghĩ Thạch Lai được Tào Quan tín nhiệm, dọc đường đi tuy có giấu giếm nhiều, nhưng vẫn cảm thấy người này không tồi, lẽ nào thật sự vì tiền đồ mà bán đứng Tào Quan?
Thạch Lai cúi đầu, thân mình run lẩy bẩy.
Lư Hồng cười nói: - Thạch Lai không hổ là thủ hạ đắc lực nhất của Tào Tam ngươi, cuối cùng đã nói cho lão phu biết, theo như y biết, dưới động đá vôi có động thiên, Tào Tam ngươi chính là muốn đến đó xem thử, huynh đệ vừa nghe thấy vậy, đương nhiên là rất nóng lòng, chỉ sợ không thể giúp được Tào Tam ngươi.
Cuối cùng Tào Quan nhíu mày: - Xem ra ông trời đã mở mắt, còn có thể cho ngươi đến giúp?
Lư Hồng hiểu ý châm chọc của Tào Quan, cười ha ha nói: - Nói rất đúng, nói hay. Tuy nhiên không phải ông trời mở mắt, mà là thần thổ địa đã mở mắt, Tào Tam ngươi nghìn tính vạn tính, đoán đúng động đá vôi sụp rồi sẽ không có ai đến nữa, nhưng không ngờ rằng lần này thần thổ địa lòng dạ đặc biệt lớn, không chỉ mở ra một con đường cho Tào Tam ngươi, còn mở ra một con đường cho chúng ta. Chắc các ngươi đã nhìn thấy tên Bặc Hoán đó rồi, y chính là xuống từ con đường đó.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, thầm nghĩ lẽ nào không phải là Bặc Hoán tự ngã xuống, mà là Lư Hồng ném xuống để dò đường?
Lư Hồng tiếp tục nói: - Nhưng đương nhiên lão phu không thể vội vàng giống như Bặc Hoán, xuống dưới vẫn chậm vài bước, lần này thật sự là ông trời mở mắt, may mắn nghe thấy Tào Tam ngươi gào khóc thảm thiết gọi Thi Ngôn gì đó...
- Ngươi câm mồm! Tào Quan đột nhiên cắt lời, nói: - Ngươi không được nhắc đến Thi Ngôn, cái tên này, không phải để ngươi gọi.
Ông ta vẫn luôn khách khách khí khí, cho dù Lư Hồng mở miệng Tào Tam, khép miệng Tào Tam cũng không có bất mãn gì, nhưng giờ khắc này thì lại cực kỳ phẫn nộ.
Lư Hồng chưa bao giờ thấy Tào Quan có bộ dáng như vậy, trong lòng hơi lạnh, trong giây lát cười nói: - Không gọi thì không gọi, có gì to tát chứ, bất luận Tào Tam ngươi gọi gì thì cũng khiến cho huynh đệ tìm được ngươi, chuyện tiếp theo thì không cần nói nhiều nữa.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ lúc đầu mình thấy Bặc Hoán rơi xuống đã mơ hồ cảm thấy bất an, xem ra Lư Hồng này lòng lang dạ sói, trước đã ném Bặc Hoán, sau đó nghĩ cách dẫn người mò xuống, sau đó chính là một đường theo tới, hắn và Tào Quan đều đang lưu ý chỗ của Tam hương, đâu ngờ rằng phía sau còn có mấy nhân vật âm hồn không tan đi theo.
- Ta cảm thấy ngươi vẫn phải nói hai câu. Tào Quan nghe Lư Hồng không nhắc đến Thi Ngôn nữa, đã rất nhanh chóng bình tĩnh lại: - Ngươi vừa đến đã cho ta hai mũi tên, lẽ nào là cảm thấy ta điếc không nghe thấy, lúc này mới đổi phương thức chào hỏi khác?
Lư Hồng mỉm cười nói: - Tào Tam, huynh đệ nhiều năm, ngươi cũng không cho rằng ta muốn giết ngươi?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Tào Quan hỏi ngược lại.
- Nếu ta muốn giết ngươi, lúc nãy đã không chỉ có hai mũi tên.
Lư Hồng lắc đầu nói.
- Có lẽ ông chỉ sợ bắn hỏng Trường Sinh Hương trên tay ta? Tào Quan thản nhiên nói.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, thầm nghĩ lúc nãy Tào Quan nói hương này là Vô Gian Hương, tại sao lại đổi thành Trường Sinh Hương?
Lư Hồng ánh mắt hơi sáng lên, lại cười nói: - Tào Tam, ngươi nói như vậy, thật sự khiến huynh đệ quá mức đau lòng. Huynh đệ và ngươi nắm tay nhau làm việc cho Tư Không nhiều năm nay, lẽ nào chút tín nhiệm này cũng không có?
Tào Quan nhìn Lư Hồng một lúc lâu:
- Ngươi nghĩ ta nên tin ngươi như thế nào?
Lư Hồng ánh mắt vẫn không rời khỏi hai tay của Tào Quan, chậm rãi nói: - Trường Sinh Hương này là tìm vì Tư Không, nhưng lúc nãy huynh đệ lại nhìn thấy Tào Tam ngươi muốn dùng?
Thấy Tào Quan trầm mặc không nói gì, Lư Hồng trầm giọng nói: - Chỉ cần ngươi đưa cái hộp cho huynh đệ, huynh đệ sẽ không nói gì với Tư Không cả.
- Bao gồm cả chuyện Trường Sinh Hương? Tào Quan thản nhiên nói.
Lư Hồng dường như hơi run lên.
Tào Quan chậm rãi nói: - Những năm này, Tào Quan ta tự nhận không có có lỗi với Lư đại nhân, cũng rất ít tranh giành gì với Lư đại nhân, Lư đại nhân hiện giờ công thành danh toại, cho dù giữ châu báu trên tay e rằng cũng đủ dùng đến mấy đời rồi.
Lư Hồng sắc mặt trầm xuống.
Phát Khâu Trung Lang Tướng, Mạc Kim Giáo Úy bọn họ đều là làm việc cho Tào Tháo, đào mộ xuống đấu rất ít khi tay không, trên danh nghĩa đương nhiên để quân nhu sử dụng, nhưng chuyện bớt xén qua tay tất nhiên ngầm hiểu với nhau.
- Huynh đệ ta không tin Tào Tam ngươi không giữ lại cái gì. Lư Hồng khẽ hít một hơi, nói.
Tào Quan cười cười: - Người không vì mình, thế tình nan phùng. Nhưng ta cảm thấy Lư đại nhân ông lòng tham vô đáy, chỉ sợ sau khi ông lấy Trường Sinh Hương này rồi, lại muốn lấy tính mạng của Tào Quan.
Lư Hồng thở dài nói: - Tào Tam, con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghi thần nghi quỷ. Huynh đệ nhiều năm như vậy, sao ta lại lấy tính mạng của ngươi, có muốn ta thề với trời không?
Ông ta vốn là tùy ý nói bừa, thấy Tào Quan chỉ nhìn ông ta không nói, Lư Hồng cất giọng nói: - Vậy Lư Hồng ta thề với trời, lấy Trường Sinh Hương chỉ vì Tư Không, tuyệt không có lòng hại Tào Quan, nếu vi phạm lời hứa, không được chết tử tế!
Lời vừa dứt, Lư Hồng nhìn vào Tào Quan nói: - Huynh đệ đã như vậy rồi, lẽ nào Tào Tam ngươi vẫn không tin ta?
Tào Quan nhìn Lư Hồng hồi lâu, chậm rãi nói: - Nếu đã như vậy, Trường Sinh Hương cho ông.
Mọi người đều ngẩn ra.
Đơn Phi thầm nghĩ loại người như Lư Hồng thề thốt chẳng qua là cơn đau răng, Tào Quan nói không sai, chỉ cần hương vừa đến tay, Lư Hồng rất có thể sẽ giết Tào Quan!
Da mặt đã phá rồi, sao Lư Hồng lại không suy xét Tào Quan sẽ tính kế với ông ta?
Nếu đã như vậy, tất nhiên Tào Quan giữ hương trong tay mới là đạo lý, huống hồ hương này là Thi Ngôn để lại cho Tào Quan, cho dù Tào Quan không cần cả tính mạng, chắc chắn cũng sẽ không giao hương cho người khác!
Nhưng Tào Quan lại vung tay lên đã ném cái hộp ra!
Cái hộp vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, bay về phía Lư Hồng.
Huyết thụ chiếu sáng, sắc mặt Lư Hồng biến hóa, ông ta quả thật như Tào Quan nói, mấy năm nay sớm đã tích lũy vô số châu báu, nhưng người chính là như vậy, lúc không có tiền thì cầu tiền, lúc có tiền thì cầu quyền, đợi sau khi có tiền có quyền, người có thể tận tâm vì thế nhân như Nghiêu Thuấn không thường thấy lắm, ngược lại người lòng tham vô đáy thì lại nhiều vô số.
Quyền lợi đỉnh cao, lại cầu thành tiên.
Đây vốn là một cái vòng tuần hoàn quái dị thiên cổ, không hề có một chút thay đổi nào theo năm tháng, Tần Hoàng Hán Vũ đều là như thế, Lư Hồng tất nhiên cũng không ngoại lệ, nếu y có được Trường Sinh Hương, tất nhiên sẽ không giao cho Tào Tháo.
Ai không muốn trường sinh bất lão!
Ông ta ép Thạch Lai nói ra chân tướng, tuy biết khe đất mở ra, cũng có thể khép lại bất cứ lúc nào, nhưng thầm nghĩ nếu Tào Quan đã dám vào, nhất định sẽ có đường lui.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta sôi sục, lập tức mệnh hai tên Phát Khâu Trung Lang Tướng trấn thủ cửa vào hố trời, rồi mang theo hai cao thủ khác cùng với Thạch Lai đu dây xuống.
Ông ta chỉ bắn ra hai mũi tên, nhưng không phải nhân từ nương tay, thật ra là sợ Tào Quan cùng đường sẽ hủy Trường Sinh Hương đi, vậy thì đúng là nhất phách lưỡng tán, chẳng ai được lợi.
Vốn nghĩ từ từ dụ dỗ Tào Quan giao Trường Sinh Hương ra, nhưng Lư Hồng lại biết khả năng không lớn, Lư Hồng ông ta xảo quyệt gian trá, Tào Quan càng là nhân tinh, trong lúc đang suy nghĩ, ông ta không ngờ rằng Tào Quan lại ném cái hộp dựng Trường Sinh Hương ra.
Trong đó có bẫy?
Lư Hồng đầu óc tâm tư như điện, không đón lấy cái hộp, ngược lại lùi về phía sau một bước.
Một tiếng "vù" vang lên.
Có một hàn quang đột nhiên bắn ra trong đêm tối, đột ngột đến trước hộp, chỉ một vòng đã lấy cái hộp trở về.
Là Diêm Hành!
Đơn Phi vừa thấy Liên Tử thương ra, ý nghĩ đầu tiên lập tức chính là Diêm Hành cũng đã đến, người này can đảm như vậy, không ngờ cũng dám xuống dưới đất.
Mặt mọi người đều biến sắc, quay đầu nhìn lại, quả thấy Diêm Hành sau khi một thương ra tay lấy Trường Sinh cũng không dừng lại, sớm đã phi thân lên không trung, đồng thời còn nhàn hạ mở cái hộp ra.
Hộp mở ra.
Một tiếng "phiu" vang lên.
Dưới ánh sáng của huyết thụ, có một vật đột nhiên bắn về phía cổ họng Diêm Hành!