Chương 139: Tam tâm nhị ý
.
Diêm Hành kinh hãi.
Gã thân là cao thủ dưới trướng Hàn Toại, hiện giờ địa vị đã một trong bát tướng thủ hạ của Hàn Toại, gã có thể có địa vị như vậy, không chỉ dựa vào vũ lực hơn người, còn có đầu óc người thường khó sánh kịp.
Mộ Thất Tinh lại là một cái bẫy?
Nếu là người thường thấy Tào Quan, Lư Hồng mai phục như vậy, nhất định cảm thấy đây chẳng qua là một cái bẫy, lại thêm hang động đá vôi sắp sụp xuống, có thể có cơ hội chạy thoát chết, đương nhiên phải chạy.
Nhưng Diêm Hành thì khác.
Tào Quan, Lư Hồng không có lý nào ngàn dặm xa xôi chạy đến Lạc Dương bày ra cái bẫy này, chắc chắn bọn họ cũng muốn tìm Tam hương giống như Diêm Hành gã.
Nơi có Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng, tuyệt không chỉ là cạm bẫy, mà còn có bảo tàng!
Gã vừa nghĩ đến đây, lập tức cùng đồng bạn quay lại, không những đã tìm được cửa vào hố trời, còn đánh chết hai tên Phát Khâu Thần Tướng.
Phát Khâu Thần Tướng cố nhiên không kém, nhưng so với Diêm Hành gã, rốt cuộc vẫn là không bằng, huống hồ... gã còn có một đồng bạn đắc lực nhất, là đồng bạn, chứ không phải thủ hạ!
Nhìn thấy sợi dây thừng ở cửa vào hố trời, Diêm Hành lập tức cho đồng bạn canh chừng, mình đu dây xuống dưới.
Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, trong tuyệt cảnh có thể cầu sinh tồn.
Sự thật không ngoài dự tính của gã, trong hố trời muôn màu muôn vẻ, khiến gã cũng phải cảm thán, trong lòng lại càng phấn chấn, nơi kỳ dị tất có chuyện kỳ dị, gã cũng đã nghe thấy tiếng gào của Tào Quan, lần theo âm thanh mà tới, chưa nhìn thấy Tào Quan, đã nhìn thấy Lư Hồng và thủ hạ của y.
Gã chỉ cần đi theo Lư Hồng là được.
Quả nhiên, Lư Hồng đã tìm được Tào Quan, Tào Quan đã tìm được Trường Sinh Hương, nghe được hai người nói chuyện với nhau, Diêm Hành lập tức biết không phải là giả, gã lặng lẽ chờ đợi cơ hội giống như con báo đang ẩn mình trong bóng tối.
Gã đã chờ đợi, gã rất mong Tào Quan, Lư Hồng đấu nhau lưỡng bại câu thương, gã càng mong bên Lư Hồng có thể thắng, gã cũng đang đợi thời khắc Lư Hồng thắng để tay!
Nhưng gã cũng không ngờ rằng Tào Quan lại ném cái hộp đựng Trường Sinh Hương cho Lư Hồng!
Tào Quan lại chịu thua? Rốt cuộc Tào Quan có dụng ý gì? Ông ta sợ Lư Hồng, muốn cùng Lư Hồng liên thủ, vậy không phải là Diêm Hành gã không có chút cơ hội nào sao?
Sự thay đổi chỉ trong khoảnh khắc.
Diêm Hành ra tay, một thương đã cướp cái hộp về, lập tức mở hộp ra. Gã là một người cẩn thận, thậm chí gã còn nghĩ đến việc Tào Quan sẽ hạ độc trên cái hộp này.
Nhưng gã không ngờ rằng trong hộp lại bắn ra một mũi tên!
Không phải lúc nãy Tào Quan đã mở cái hộp này ra?
Diêm Hành nằm mơ cũng không ngờ rằng cái hộp đã được mở ra lại có bẫy, nhưng trước khi mũi tên nhỏ bắn đến cổ họng vẫn có thể nhướn người lên, mũi tên nhỏ gần như bay sượt qua chóp mũi của gã, Diêm Hành không mừng mà còn sợ, vai gã tê rần.
Trong hộp lại có một mũi tên khác vô thanh vô tức bắn ra, trúng vào vai gã.
Lúc rơi xuống đất, máu chảy không ngừng, Diêm Hành sắc mặt xanh mét, nhưng không động đậy, chỉ vì người cầm đao và lang nha bổng kia sớm đã đứng chặn gã một trước một sau.
Có tiếng vỗ tay vang lên, Lư Hồng vỗ tay cười nói: - Tào Tam đúng là Tào Tam, một cái hộp suýt nữa đã lấy mạng của Quan Trung Diêm Hành. Ông ta cười tươi rói, nhưng trong lòng thầm kinh hãi, y cũng không ngờ rằng cái hộp này lại cổ quái như vậy, lúc nãy không phải Tào Quan đã mở ra sao? Tại sao không có chuyện gì cả?
Nhưng hộp vừa đến tay Diêm Hành, thủ hạ của Lư Hồng lập tức chuyển dời mục tiêu.
Diêm Hành vẫn có thể liếc nhìn cái hộp kia, sắc mắt lạnh tanh.
Ngoài hai mũi tên bắn ra, trong hộp trống rỗng.
Mắt thấy người cầm đao và lang nha bổng sắp tiến lên một bước, Diêm Hành đảo mắt, vung tay ném cái hộp về phía Tào Quan, khẽ quát: - Lư đại nhân, ông tìm nhầm người rồi, là hộp không!
Hộp bay trên không trung về phía Tào Quan.
Đơn Phi chau mày, giơ tay bắt lấy hộp, lui ra phía sau một bước.
Mọi người là sợ run lên.
Diêm Hành phẫn nộ ra tay. Cái hộp này tuyệt không dễ nhận, không ai ngờ rằng Đơn Phi lại có thể nhận lấy, nhưng Đơn Phi nhận được, nắp hộp bật mở ra.
Mọi người sửng sốt.
Hộp quả nhiên như lời Diêm Hành nói. Trống rỗng!
Hương bên trong đi đâu rồi?
Lư Hồng sắc mặt biến hóa, lập tức đưa mắt ra hiệu hai thủ hạ coi chừng Tào Quan, còn mình thì đi chếch sang hai bước, nhìn ra phía sau cây... Hiện giờ chỉ có một tình huống, lúc nãy Tào Quan trốn phía sau cây, giấu trường sinh hương ở phía sau cây, cầm cái hộp không đi ra.
Tào Tam này, cáo già xảo quyệt cực điểm, ông ta muốn dùng một cái hộp không lừa lão tử.
Nhưng ông ta thực sự hơi ấu trĩ, loại xiếc này sao có thể kéo dài?
Lư Hồng gần như không nghĩ đến khả năng khác nữa, ánh mắt quét một lượt phía sau cây, lại ngẩn người, phía sau cây cũng không có hương, nhưng hình như có vật gì đó đang cháy, phía sau cây lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Trong lòng nghiêm nghi, Lư Hồng lập tức lui ra phía sau hai bước, bịt mũi, quát khẽ: - Tào Tam, ngươi đã đốt cái gì?
Chắc không phải là Trường Sinh Hương!
Tào Quan không thể đốt Trường Sinh Hương rồi đi ra, mặc dù Lư Hồng không biết cách dùng của Trường Sinh Hương, nhưng biết tuyệt sẽ không có cách dùng này, Tào Quan không có lòng tốt để cho tất cả mọi người trường sinh.
- Ngươi đoán? Tào Quan thản nhiên nói.
Hai tên Phát Khâu Thần Tướng kia không khỏi mặt biến sắc, tiến gần đến Tào Quan một bước.
Huyết thụ mập mờ, Tào Quan dưới sự chiếu rọi của huyết thụ nhìn càng thêm có phần quỷ dị, thấy hai tên Phát Khâu Thần Tướng kia bước lên, Tào Quan thở dài nói: - Các ngươi tội gì đi chịu chết?
Hai tên Phát Khâu Thần Tướng kia run lên.
Bọn họ không thuộc Tào Quan quản hạt, vẫn luôn nghe lệnh Lư Hồng, nhưng lại biết Tào Quan tuyệt không nói ngoa.
Lư Hồng muốn tiền, Tào Quan muốn mạng!
Câu này đã âm thầm lưu truyền giữa bọn họ rất lâu, nhưng mấy năm nay, Tào Quan dần dần yếu thế, thậm chí ra ngoài cũng phải ngồi kiệu, có vẻ hết sức suy nhược, mọi người sớm đã có phần quên đi câu nói này.
Tào Quan lại thản nhiên nói: - Lư đại nhân, tương phùng một hồi, nếu ông không bức Thạch Lai, ta cũng không muốn giết ông!
Quay nhìn Diêm Hành nói: - Ta cũng không muốn giết ngươi.
Trong lòng Lư Hồng lạnh toát.
Diêm Hành cũng biến sắc, gã đã trúng một mũi tên, nhưng không bỏ đi, chỗ này không giống trong động đá vôi, tuy gã bị thương, nhưng đó chẳng qua là vết thương da thịt... Bỗng chốc cảm thấy đầu óc trầm xuống, trái tim Diêm Hành cũng trầm xuống.
Trúng tên không nặng, nhưng trên tên có vấn đề!
Tào Quan nhìn Lư Hồng sắc mặt kịch biến, thở dài nói: - Lư đại nhân, giao tình của ta và ngươi tuyệt sẽ không nhiều như lúc nãy.
Đây là ý gì?
Khi Lư Hồng nghĩ mãi mà không rõ, chợt nghe Tào Quan tiếp tục nói: - Ta nói nhiều với ngươi như vậy, đơn giản là đang đợi.
Đợi cái gì?
Khi mọi người chưa kịp đặt câu hỏi, đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn về phía sau.
Trong bóng tối phía xa, chỗ gần sát mặt đất, đã xuất hiện vô số con mắt màu xanh u u.
Đơn Phi chỉ cảm thấy gót chân đã có chút lạnh toát, đương nhiên hắn biết những thứ kia là gì, nhưng hắn thực sự không hiểu làm sao Tào Quan có thể triệu những con chuột khổng lồ kia đến.
Người cầm hoán đầu đao bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bay lên không trung, một đao bổ về phía Tào Quan.
Gã ta đã cảm giác có chút gì đó không đúng.
Tào Quan đã vô thanh vô tức bỏ thuốc mê gì?
Phải lập tức bắt Tào Quan đổi lấy thuốc giải, cho dù không có Trường Sinh Hương gì đó!
Gã ta nghĩ hay lắm, không ngờ mới đến giữa không trung, Thạch Lai đột nhiên hét lớn một tiếng, phi thân ra, sớm có vài điểm hàn quang bắn về phía người cầm hoán đầu đao kia.
Đơn Phi đồng thời ra tay.
Giơ một tay lên, ba mũi tên cùng bay, cũng là bắn đến người kia.
Người cầm hoán đầu đao trong tay đang hướng về phía Tào Quan, không ngờ Thạch Lai ra tay, Đơn Phi hợp kích, kêu lên một tiếng giữa không trung, không ngờ lại có thể vung đao đỡ được tất cả mũi tên sắt của Thạch Lai và Đơn Phi bắn đến, còn có thể thuận tay một đao bổ về phía Thạch Lai.
Đốm lửa văng khắp nơi.
"Vù" một tiếng.
Tào Quan đột nhiên vỗ vào hông, một khắc đó không biết có bao nhiêu mũi tên sắt từ quanh người ông ta bắn ra, bắn thẳng đến người trên không trung kia.
Người cầm hoán đầu đao trong tay trong lòng cả kinh, thét lên một tiếng rồi lộn vòng trong không trung, đến khi rơi xuống đất, quanh người toàn là máu, trên người bị cắm đầy mũi tên, giống như một con nhím, lảo đảo rồi ngã sụp xuống đất.
Người cầm lang nha bổng trong tay vốn muốn xông lên, thấy thế chân mềm nhũn, tâm càng kinh sợ, chợt nghe Lư Hồng kêu một tiếng: - Thạch Lai, ngươi dám phản bội ta, ngươi không muốn sống nữa.
Lư Hồng chỉ tới kịp kêu một tiếng, đột nhiên xông về phía trước.
Người cầm lang nha bổng và Diêm Hành cũng đồng thời xông về phía trước.
Bọn họ không thể không xông lên.
Chỉ là trong thời gian một khắc này, những con chuột khổng lồ với ánh mắt màu xanh u u ở phía đối diện sớm đã chạy ầm ầm đến, xông thẳng về phía Lư Hồng, Diêm Hành và người cầm lang nha bổng kia.
Vô cùng hung hãn!
Đơn Phi cũng là da đầu tê rần, xoay người định bỏ chạy, thấy Tào Quan lại không nhúc nhích nhìn hắn, trong lúc nghĩ lại, thất thanh nói: - Hoa đào?
Tào Quan gật gật đầu, lấy từ trong ngực ra một cành hoa đào ném cho Thạch Lai, Thạch Lai giơ tay đón lấy, thần sắc đã có phần khác thường.
Khi chuột khổng lồ đi qua ba người, không tấn công, cũng không dừng lại, chỉ chen lấn đuổi theo đám người Lư Hồng đang chạy trối chết.
Không bao lâu, bên phía thác nước có tiếng hét lớn, có tiếng kêu rên, còn có tiếng kêu thảm, trong giây lát tất cả đều hòa lẫn vào trong tiếng thác nước ầm vang.
Đơn Phi âm thầm kinh hãi.
Hoa đào khắc chế chuột khổng lồ, bọn họ chỉ có hai người, Tào Quan lại bảo hắn lấy ba cành hoa đào, lẽ nào đoán được Thạch Lai cũng sẽ trở về? Sớm đã dự phòng có phần bất ngờ?
Không biết Tào Quan đã đốt thứ gì ở phía sau cây, một mặt có thể khiến đám người Lư Hồng hôn mê, một mặt còn có thể gọi chuột khổng lồ đến?
Những thứ này là Thi Ngôn dạy ông ta?
Đám người Lư Hồng vốn có cơ hội liều mạng, nhưng thân trúng mê hương, lại gặp phải chuột khổng lồ, biết cơ hội duy nhất chính là ở chỗ thác nước.
Nhảy vào thác nước còn có cơ hội sống sót, ở lại chỉ nước có bị chuột khổng lồ gặm!
Đơn Phi vẫn luôn cho rằng Tào Quan thậm chí có chút nhược bất kinh phong, đâu ngờ rằng Tào Quan sớm đã tính toán hết quá nhiều chuyện, thậm chí còn chưa động thủ đã khiến đám người Lư Hồng, Diêm Hành đâm đầu vào thác nước.
Thác nước khí thế như vậy, rơi xuống thì cơ hội sống lớn chừng nào?
Tào Quan dường như không suy xét đến vấn đề này, chỉ xoay người chậm rãi nhặt cái hộp lên, đóng vào rồi lại mở ra.
Một cây trường hương màu trắng bỗng nhiên hiện ra trong hộp.
Hương là Vô Gian.
- Cái hộp này tên là hộp Tam tâm nhị ý. Tào Quan lẩm bẩm nói, nhìn huyết thụ xung quanh, hai mắt đẫm lệ.
Tào Quan, tại sao hộp này gọi là hộp Tam tâm nhị ý?
Thi Ngôn, bởi vì hộp này tổng cộng có ba tầng, bình thường mở ra sẽ bắn ra hai mũi tên, dùng sức mở ra sẽ nhìn thấy tầng trống rỗng, chỉ có mở ra bằng thủ pháp đặc biệt, mới có thể nhìn thấy đồ được cất giấu thực sự.
Vậy nên gọi là hộp Thành ý mới đúng.
Nàng nói gọi là gì thì gọi như vậy.
Vậy chàng có thể tặng thiếp được không, sau này đồ thiếp tặng chàng, chàng nhất định phải thành tâm mới có thể nhìn thấy, hihi.
Chậm rãi ngồi xuống, Tào Quan vuốt ve cái hộp, nhìn về phía Thạch Lai nói: - Ngươi vẫn đến.
- Tam gia. Thạch Lai quỳ xuống, trong mắt có nước mắt nói: - Thuộc hạ...
Không đợi gã nói xong, sắc mặt đột biến, đột nhiên lao thẳng lên không trung.
Tào Quan sắc mặt cũng thay đổi, bởi vì chẳng biết lúc nào, một người phiêu nhiên mà xuống, một kiếm đâm ra, cái hộp sớm đã bay lên không trung.
Huyết thụ lấp lánh, chiếu lên kiếm người đến như điện, trong khoảnh khắc tuy là xuất kiếm, nhưng khiến người ta nhìn có vẻ giống như không trung man vũ, đẹp đến kinh tâm động phách.
Đơn Phi vừa thấy người nọ, thất thanh nói:
- Là cô?