Chương 140: Không oán
.
Mặc dù ở Hứa Đô, trước khi lên đường, Đơn Phi đã đoán trước cuộc hành trình này không đơn giản, nhưng thật không ngờ tính gay cấn của nó không ít hơn điệp viên 007.
Không ngờ Tam hương mà Trương Giác muốn có nhiều người muốn như vậy.
May là hắn cũng không phải điệp viên 007, Tào Quan mới phải.
Không phải Tào Quan muốn tìm Tam Hương, mà muốn tìm Thi Ngôn, nhưng Thi Ngôn và Tam Hương có lên quan tới nhau, Tào Quan sợ Quỷ Phong ở phía sau, lúc này mới bày ra mê trận mai phục.
Chẳng nhưng Đơn Phi, Trương Liêu, mà cả đám người Tuân Kỳ đều bị giấu diếm, nếu không cũng sẽ không ngây ngốc đi tìm long mạch, tìm Thiên tuyền, cho dù Diêm Hành, Tôn Khinh, thậm chí đám người Lư Hồng đều bị Tào Quan tính toán.
Kết quả Quỷ Phong chưa đến, Lư Hồng lại tới đây.
Mặc dù Lư Hồng với Tào Quan ngoài miệng xưng huynh gọi đệ, nhưng ông ta không hề hiểu Tào Quan, từ đầu tới cuối, Tào Quan đều dự phòng trường hợp đám người Lư Hồng đến, nếu không ông ta cũng không bảo Đơn Phi lấy ba cành đào. Lư Hồng tự cho là biết nhiều, chỉ sợ nằm mơ ông ta cũng không ngờ tới Tào Quan càng biết nhiều hơn so với ông ta rất nhiều.
Đương nhiên nhờ có Thi Ngôn, Tào Quan mới hiểu nhiều như vậy.
Mấy năm ông ta đều sống trong lầu các, ông ta cũng giống Đơn Phi đều không ngờ tới đột nhiên xuất hiện một nữ nhân che mặt ở nơi này.
Người xuất kiếm đó rõ ràng chính là nữ nhân Đơn Phi nhìn thấy lúc tránh mưa trong sơn động.
Làm sao nữ nhân này lại có mặt ở đây?
Chuyện này, Đơn Phi nghĩ mãi không rõ, Tào Quan cũng chấn động, nhưng thấy nàng ta phiêu phiêu phi lên trên huyết thụ, lại lạnh lùng, hắn biết nàng không phải Thi Ngôn.
Tào Quan liếc mắt một cái là nhận ra Thi Ngôn, cho dù Thi Ngôn che mặt. Mặc dù nàng kia học theo phong cách phóng khoáng của Thi Ngôn, nhưng tuyệt đối không phải Thi Ngôn.
Thạch Lai thấy hộp bị cô gái che mặt cướp đi, gầm lên một tiếng định nhảy lên cây đuổi theo, Tào Quan bất ngờ hô: - Đợi một chút. Thạch Lai ngẩn ra, chợt nghe cô gái che mặt quát lên: - Tại sao các ngươi ở chỗ này? Còn cầm cái hộp này?
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Vừa nghe khẩu khí của nàng ta, trong lòng Đơn Phi cũng cảm giác khác thường, trong giọng nói cô ta có chút hoang mang khó hiểu, cũng có chút phẫn nộ. Nàng ta coi nơi này như nhà, nàng ta biết nơi này có cái hộp.
Sắc mặt Tào Quan hơi đổi, lập tức nói: - Ngươi biết Thi Ngôn?
Ông ta có kinh nghiệm lão luyện, đương nhiên ông ta cũng phán đoán giọng điệu của đối phương giống Đơn Phi, nhưng lúc này ông ta đột nhiên nghĩ tới chẳng lẽ cô gái này cũng tiến vào mật đạo do đất sụp.
Thi Ngôn cũng không phải!
Mặc dù ông ta biết dưới bụng núi có mật đạo, nhưng không tìm thấy lối vào, thậm chí ông ta từng hoài nghi nơi này liệu có phải nơi mà Thi Ngôn nói, cho đến khi địa chấn xảy ra mới quyết định.
Ông ta không chờ đợi được nữa.
Cô gái che mặt vừa nghe nói tới Thi Ngôn giống như run lên, hỏi ngược lại: - Ngươi là Tào…
Nàng không nói hết, chờ Tào Quan trả lời.
Tào Quan thấy thế, không tiếng động nói: - Ta là Tào Quan.
Không ngờ cô gái che mặt thu kiếm, mắt nhìn lướt qua đám người Đơn Phi, Thạch Lai, nhìn Đơn Phi nói: - Ngươi họ Đơn.
- Cô nương trí nhớ thật tốt. Đơn Phi thở phào một tiếng, hắn nghe thấy địch ý trong giọng nói của nữ tử giảm đi.
Thạch Lai cũng nhận ra đây là cô gái gặp ở sơn động, cũng âm thầm kinh ngạc.
- Ngươi là Tào Quan? Cô gái che mặt giương hộp trong tay lên, thấy Tào Quan gật gật đầu nói: - Hộp này, sư phụ ta nói, chỉ có thể đưa cho một người.
Sư phụ ngươi? Thi Ngôn?
Tào Quan sợ run, không ngờ Thi Ngôn sẽ thu đồ đệ. Trong ấn tượng của hắn, Thi Ngôn vẫn là bộ dáng tao nhã như gió.
Đột nhiên, Tào Quan khẩn trương, nhưng không có ý định cướp, cô gái che mặt nói: - Người có thể lấy hộp này tên là Tào Quan.
Tào Quan không mừng rỡ, khàn giọng nói:
- Sư Phụ ngươi…ở...ở… Tia chờ mong cuối cùng trong ngực ông ta, ông ta muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Cô gái che mặt nói: - Ngươi không nhìn thấy mộ của người sao? Người từng nhắn cho ngươi.
Thân hình Tào Quan lung lay, một khắc này, máu toàn thân như ngừng chảy.
Đơn Phi đã từng hoài nghi ngôi mộ kia, nhưng thấy Tào Quann như thế, không khỏi thương hại.
Cô gái che mặt không chút thương cảm nói: - Đúng rồi, sư phụ bảo ta nếu nhìn thấy Tào Quan thì hỏi ông ta một câu.
- Nói. Tào Quan cảm thấy trước mắt mơ hồ, dường như nghe thấy một người đang nói với mình.
- Sư phụ hy vọng hỏi ngươi, người chưa bao giờ hối hận gặp Tào Quan, vậy Tào Quan thì sao?
Tào Quan cười cười, tiếng cười bi ai vô tận: - Tào Quan hối hận.
Mọi người ngẩn ngơ.
Cô gái che mặt nghe thấy đáp án như vậy cũng bất ngờ. Sau một lúc lâu mới hỏi ngược lại:
- Vì sao?
Tào Quan lẩm bẩm nói: - Tào Quan hối hận không sớm hiểu Thi Ngôn. Ông ta chỉ nói một câu này đã thấy trong lòng rất đau, đột nhiên nghĩ nếu Thi Ngôn chưa bao giờ gặp Tào Quan, có thể vĩnh viễn rạng rỡ như hoa đào tháng ba lúc mới gặp hay không?
Nếu đã biết kết cục đã định, Tào Quan có muốn lựa chọn cuộc đời này không gặp Thi Ngôn hay không?
Không gặp chỉ vì Thi Ngôn!
Thấy cô giá che mặt chỉ im lặng không nói, Tào Quan hỏi:
- Thi Ngôn muốn nghe Tào Quan đáp như thế nào? Ông ta không biết lúc cuối cùng Thi Ngôn hỏi những lời này có ý nghĩa gì, cũng không biết nàng có hài lòng câu trả lời của ông ta không, nhưng bất luận thích hay không thích, chung quy Thi Ngôn đã không còn trên đời nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tào Quan rất đau, chợt nghe cô gái che mặt nói: - Sư phụ nói bất kể đáp án của Tào Quan là gì, ông ta muốn chiếc hộp nhất định phải đưa cho ông ta.
Trong mắt Tào Quan có nước mắt, cô gái che mặt lại nói: - Được rồi, ta đã hỏi ngươi xong, hộp đưa cho ngươi. Nàng vung tay, hộp bay về phía Tào Quan.
Thạch Lai đang nhìn chằm chằm nàng ta, thấy thế nhào tới, bắt được chiếc hộp, cũng không đưa cho Tào Quan ngay, lại lui mấy bước về phía sau
Sắc mặt Đơn Phi khẽ biến.
Hắn quen Thạch Lai được vài ngày, thầm nghĩ người Tào Quan tín nhiệm, đáng để hắn tín nhiệm. Trên đường đi Thạch Lai rõ ràng còn có điều che giấu Trương Liêu và hắn
Sau khi biết việc này Đơn Phi không hề tức giận.
Y là Mạc Kim Giáo Úy, Trương Liêu ở ngoài thể chế, rất nhiều chuyện không nói cho ngươi, là vì cảm thấy ngươi chưa đủ tư cách.
Huynh đệ là huynh đệ, nhưng có một số việc cũng không thể nói toàn bộ.
Nhưng Lư Hồng được Thạch Lai đưa tới.
Việc này cũng do Tào Quan nhờ.
Đơn Phi không rõ nội tình cho lắm, nhưng nhìn thấy Tào Quan đưa một cành đào choThạch Lai, liền nghĩ rằng Tào Quan với Thạch Lai rất ăn ý, nhưng sau khi Thạch Lai cầm hộp lại không đưa cho Tào Quan, đến tột cùng là có ý gì?
Vốn Tào Quan đang hoảng hốt, thấy thế nhìn hướng Thạch Lai, ngắc tay nói: - Đưa hộp cho ta.
Thạch Lai lại lui hai bước về phía sau.
Tào Quan chưa bước tới, chỉ cau mày nói:
- Làm sao thế?
Đột nhiên Thạch Lai ngã quỵ xuống đất, nắm chặt hộp, trong mắt tràn đầy nước mắt: - Tam gia, Thạch Lai có thể nói một câu không.
Tào Quan nhìn Thạch Lai một hồi lâu mới nói: - Chóp mũi ngươi đỏ, chắc là trúng cổ bã rượu của Lư Hồng, bản lĩnh hạ độc của Lư Hồng mấy năm nay không có gì tiến bộ, ông ta không biết cổ độc này chính ngươi cũng có thể giải, Lư Hồng muốn dùng loại cổ này để khống chế ngươi phản bội ta, cũng buồn cười.
Thạch Lai khan giọng nói: - Cho dù Thạch Lai không giải được cổ độc, nhưng từ khi được Tam gia thu dưỡng, cho đi theo bên người, chưa từng có ý nghĩ phản bội Tam gia. Thạch Lai đều nghe Tam gia chỉ bảo, tam gia từng nói nếu Lư Hồng uy hiếp Thạch Lai, Thạch Lai không tự giải quyết được, sẽ đưa ông ta đến gặp Tam gia để Tam gia giải quyết.
Tào Quan nhìn Thạch Lai hồi lâu, trong mắt có vui mừng nói: - Ngươi làm rất tốt.
- Nhưng Thạch Lai dẫn Lư Hồng xuống dưới không chỉ vì bị ông ta khống chế, Thạch Lai muốn nhìn thấy Tam gia. Thạch Lai nức nở nói: - Thạch Lai không muốn rời xa ngài.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ có được Vô Gian, chết cũng không oán, một câu nói tâm huyết thần kỳ, Tào Quan có được được coi như đền bù tâm nguyện, nghe Thạch Lai nói như vậy giống như đưa tiễn Tào Quan trước lúc chết vậy.
Tào Quan thản nhiên nói: - Ngươi còn nhớ lúc ta thu dưỡng ngươi nói câu gì đầu tiên.
Thạch Lai gật đầu mạnh: - Thạch Lai nhớ rõ lúc trước Tam gia muốn Thạch Lai đáp ứng ngài cuộc đòi này làm việc của nam nhân.
Tào Quan cười cười nói: - Còn nhớ được, vậy hôm nay ngươi không nên làm vậy.
Thạch Lai nắm chặt cái hộp, khan giọng nói: - Tam gia, cuộc đời này Thạch Lai không làm trái ý Tam gia…, nhưng hôm nay Thạch Lai cầu Tam gia một việc…Tam gia ngài có thể suy nghĩ một chút, ngài có thể…
- Không thể!
Tào Quan nói chắc như đinh đóng cột, thấy Thạch Lai rơi lệ, trong mắt Tào Quan cũng day dứt, khẽ thở dài một tiếng: - Thạch Lai, ta biết tâm của ngươi, nhưng ta mệt mỏi.
Chậm rãi lấy hộp trên tay Thạch Lai xuống. Tào Quan mở hộp ra, lấy chiếc vòng màu trắng bên trong ra, nhìn Đơn Phi, Tào Quan khẽ thở dài: - Đơn Phi, Thạch Lai giao cho ngươi, đám huynh đệ của ta giao cho ngươi, làm phiền ngươi chiếu cố bọn họ giúp ta, ngươi không khiến ta thất vọng, không khiến Mã tiên sinh thất vọng, nhất định cũng không làm các huynh đệ ta thất vọng, chỉ mong ngươi và Tào Ninh Nhi không giống như ta…
Ông ta nói đến đây bỗng dưng ngừng, lắc đầu cười cười.
Đơn Phi ngẩn ra, suy nghĩ dụng ý trong lời Tào Quan nói.
Tào Quan không giải thích gì thêm, vỗ vỗ đỉnh đầu Thạch Lai, lẩm bẩm nói: - Thạch Lai, ngươi làm rất tốt, nhưng mỗi người chung quy đều phải làm việc phải làm, nếu không sống để làm gì.
Cầm lấy Vô Gian Hương kia, Tào Quan đi đến bên cạnh huyết thụ, lúc này mới xoay người lại nói: - Rốt cục ta cũng hiểu vì sao Mã tiên sinh khăng khăng muốn ngươi đi theo ta.
Ta không rõ.
Đơn Phi thầm nghĩ nếu Tào Quan sắp xếp tốt mọi việc cần thiết, Đơn Phi có đến hay không cũng không có gì khác biệt?
- Ông ta nhìn ra ta đang sợ hãi.
Tào Quan lẩm bẩm nói: - Ông ta biết ta rất sợ, ông ta để ngươi đi theo ta, nói ngươi nhất định sẽ giúp được, ta tin lời ông ta.
Đơn Phi hơi hiểu rõ.
- Cảm ơn ngươi đã đi với ta.
Tào Quan mỉm cười nói: - Cả đời Tào Quan làm việc tùy hứng, đúng cũng được, sai cũng tốt, chỉ cần sảng khoái, nhưng đến hôm nay mới hiểu được…
Lại nhìn lên huyết thụ phát sáng, Tào Quan lẩm bẩm nói: - Mấy chục năm si mê hồng trần, nhìn thấu sinh tử, việc lục đục với nhau, sao so được với hoa đào tháng ba?
Trong mắt ông ta mê mang, khóe miệng cười.
Tào Quan nhìn Vô Gian Hương trên tay, lẩm bẩm nói: - Nếu được Vô Gian, chết cũng không oán. Thi Ngôn, cảm ơn nàng cho Tào Quan ngu xuẩn một cơ hội.
Ngẩng đầu nhìn Thạch Lai đang rơi lệ, Đơn Phi hoang mang, Tào Quan mỉm cười nói: - Hôm nay lấy được Vô Gian, cuối cùng ta cũng không còn gì tiếc nuối, Đơn Phi, ngươi nghe thấy không, Thi Ngôn đang gọi ta rồi.
Ông ta chỉ vào không trung, Đơn Phi không kìm nổi nhìn qua, chỉ thấy sau huyết thụ chỉ có tiếng thác nước ầm ầm.
Đột nhiên ngửi thấy mùi hương nồng nặc, khóe mắt Đơn Phi đã nhìn thấy chỗ Tào Quan có ánh lửa chợt lóe, lòng khẽ run lên, quay đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi.
Bỗng nhiên hắn bước lên một bước, lòng run rẩy không tin vào hai mắt mình.
Bạch hương đốt liền cháy, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn một chút tro tàn với một cành đào từ không trung rơi xuống.
Hương khí lượn lờ, huyết thụ lấp lánh.
Nhưng không chỉ Vô Gian biến mất.
Lúc hương kia cháy hết trong nháy mắt, Tào Quan cũng biến mất cùng Vô Gian, không thấy đâu nữa!