Chương 146: Cơ hội cuối cùng.
Nét chữ tinh tế tròn trịa, càng giống nét chữ của nữ nhân.
Đơn Phi chưa từng ngờ rằng chữ của mình lại xuất hiện ở đây, nhất thời kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói: -Đây lẽ nào là chữ của tôn sư? Nơi này ngoài trừ Thi Ngôn và Thần Vũ, hắn đương nhiên không cho rằng đây là do tượng đá viết.
Thần Vũ chỉ gật đầu.
-Viết khi nào? Đơn Phi lại hỏi.
Thần Vũ hồi lâu sau mới nói: -Hẳn là khi ta rời khỏi đây đi Côn Lôn.
-Hẳn là? Đơn Phi thì thào lặp lại mấy lần, lúc này mới nở nụ cười nói: -Nếu ta không nhớ lầm, vừa nãy cô nói trước khi sư phụ cô lâm chung đã bảo cô đến Côn Lôn, cô hẳn là an táng sư phụ cô xong mới đi Côn Lôn chứ.
Thần Vũ chỉ gật đầu.
Đơn Phi nói: -Mấy chữ này rõ ràng là trước khi sư phụ cô nhập táng đã viết, nhưng khi đó cô lại không nhìn thấy… Hắn suy đoán như vậy đương nhiên là logic bình thường, bởi vì những chữ này tuyệt đối sẽ không viết sau khi Thi Ngôn nhập thổ, hơn nữa nếu Thần Vũ nhìn thấy mấy chữ này từ lâu, thì ban đầu khi nghe thấy hắn họ Đơn trong thạch động, ít nhất sẽ có chút biểu hiện.
Không ngờ Thần Vũ lắc đầu nói: -Ngươi nói sai rồi, những chữ này hẳn là xuất hiện sau khi ta an táng sư phụ.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Thần Vũ nói tiếp: -Nếu trước khi sư phụ chết viết những chữ này, trước khi ta đi đã đến nơi này, đã từng nhìn qua một lượt tất cả những thứ ở đây, không lý nào không chú ý đến những văn tự này. Thấy Đơn Phi chỉ ngây người, Thần Vũ nói:
-Ta biết ngươi nghi hoặc cái gì…
-Không sai. Đơn Phi chỉ có thể thở dài nói: -Ta rất vui mừng vì cô có thể lưu ý đến điểm này…Cô an táng sư phụ rồi, rời khỏi nơi này đến Côn Lôn rồi trở về, sau đó phát hiện sư phụ đã chết của cô để lại một câu cho cô.
Cô sẽ không cho rằng sư phụ cô bò ra khỏi mộ phần để lại câu này cho cô đó chứ?
Trong lòng Đơn Phi nghĩ như vậy, cuối cùng không hỏi ra, hắn không muốn bất kính với người chết.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi hồi lâu: -Ngươi không tin ta?
Đơn Phi chần chừ hồi lâu: -Ta không phải không tin cô…
Hộp sọ của ta tuy không nhỏ, nhưng cô có thể cho ta một lý do để ta có thể hiểu hay không?
Cho dù cô nói sư phụ cô biến thành bánh chưng chui ra khỏi mộ phần, ta còn cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng Đơn Phi biết khả năng này căn bản không có.
Với ánh mắt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra, nấm mồ đã đắp mấy năm, hơn nữa không còn động đậy nữa, hắn tin Tào Quan chắc chắn cũng nhìn ra được.
Đây là kỹ thuật chuyên nghiệp chân thật đáng tin!
-Ta biết ngươi có thể không tin, giống như ta rất khó tin tưởng ngươi có thể nhận ra thân phận của ngọc tượng nơi này sau khi nhìn thấy thi thể Nữ Tu vậy. Thần Vũ nhìn Đơn Phi nói: -Nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi.
Vì sao?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, Thần Vũ giống như nhìn ra nghi hoặc của hắn, lắc đầu nói: -Ta không biết, ta cảm thấy ngươi không nói dối, chỉ là có chút bí mật khi nói thôi. Lúc trước khi ngươi đưa ta cành hoa đào, cũng có vẻ mặt giống vậy!
Trong lòng Đơn Phi chấn động, chưa từng ngờ rằng Thần Vũ quan sát nhạy bén như thế.
Nữ nhân này có trực giác không giống như bình thường nha.
-Ta cũng không nói dối. Thần Vũ nói: -Nhưng ta…thực sự cũng không thể giải thích điểm này.
Đơn Phi tiến lên sờ nét chữ trên bức tường đá, sau đó nhìn bàn tay: -Chữ này viết bằng một loại đá trắng, thời gian lâu dài có thể dễ dàng mờ nhạt đi.
Nhưng bây giờ nét chữ chỉ có chỗ hơi mờ nhạt mà thôi, cơ bản còn rất rõ ràng.
Điều này chứng tỏ thời gian của nét chữ tuyệt đối không quá lâu!
Thật ra hắn cũng tin Thần Vũ, nói thật, hắn nhìn nữ nhân cũng không ít, rất ít khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt giống như căn bản không có tạp niệm nào như của Thần Vũ.
Nếu Thần Vũ vẫn luôn ở cùng Thi Ngôn, đương nhiên sẽ không phức tạp đến đâu, càng không thể lừa gạt hắn bằng chuyện không hợp logic như vậy, lừa người phải có mục đích, Thần Vũ lừa hắn làm gì?
Vậy còn lại khả năng gì?
Đơn Phi nghĩ mãi lại thì đã từ bỏ, cảm thấy đói bụng vô cùng, cuối cùng cắn một miếng địa tinh, thấy Thần Vũ không phản đối, Đơn Phi chậm rãi nhai nuốt địa tinh, lát sau cuối cùng nói: -Được rồi, chúng ta cho rằng những chữ này là sư phụ cô viết, nhưng ta có thể hỏi một câu không, cô dẫn ta đến nơi này làm gì?
Ta e rằng không sống được mấy ngày nữa, càng đừng nói là đi Nghiệp Thành!
Hắn không nghi ngờ những người này biết ngọc quan Nữ Tu. Trên thực tế những người này không biết mới kỳ lạ, nhưng ngọc quan Nữ Tu vẫn nằm ở nơi rất sâu dưới Nghiệp Thành, tuyệt đối không phải muốn gặp là gặp.
Có điều những vấn đề này hắn căn bản không ngẫm nghĩ nữa, hắn làm sao sống sót đi ra mới quan trọng nhất!
Thần Vũ chậm rãi nói:
-Nếu không có lời dặn của sư phụ ở đây, nói không chừng ta sẽ giết ngươi rồi. Thấy Đơn Phi không có phản ứng gì, Thần Vũ nói: -Nhưng bây giờ thì khác, lời của sư phụ nói, ta nhất định phải đi làm.
Cuối cùng Đơn Phi đã ăn xong miếng địa tinh trên tay, lát sau mới nói: -Lẽ nào cô còn có cách khác?
-Ta có, chúng ta chỉ còn cách cuối cùng thôi! Thần Vũ khẳng định gật đầu nói.
Cô có cách hay thoát khổ sao không nói ra sớm chứ!
Tinh thần Đơn Phi run lên, hắn tuyệt đối không phải người dễ từ bỏ, thầm nghĩ chỉ cần Thần Vũ nói có cách, hắn không lý nào không đi thực hiện!
Thần Vũ thấy dáng vẻ Đơn Phi có chút kích động, lại không chút gợn sóng nào: -Nhưng cơ hội có thể sống sót của cách này thật sự không lớn lắm.
-Cứ nói ra nghe thử! Đơn Phi kiên trì nói.
Thần Vũ lặng lẽ nhìn Đơn Phi hồi lâu, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ là lấy trong lòng ra một khối ngọc bội, đi đến bên cửa thạch thất, vươn tay ấn ngọc bội đó lên vách đá!
Hoàn toàn không phải do lực tay Thần Vũ cực lớn, mà là trên vách đá có lõm một miếng, vừa đưa ngọc bội vào lại vô cùng khít kẽ, thậm chí còn phát ra tiếng “bụp” nho nhỏ nữa.
Nếu để cho Đơn Phi hình dung, đây căn bản là lực hút giữa nam châm với nhau.
Cửa đá im hơi lặng tiếng khép lại!
Đơn Phi á khẩu không nói nên lời, thực sự đang không hiểu lúc trước người ta làm sao làm được điểm này.
Trên thực tế người hiện đại không hiểu nhiều lắm về rất nhiều chuyện và ghi chép của người cổ đại, hắn tạm thời cũng không rảnh mà nghĩ đến điểm này, chỉ là không hiểu tại sao Thần Vũ lại đóng cửa đá lại.
Thần Vũ cũng không giải thích, chỉ là đi đến đối diện cửa đá, lại lấy ra một khối ngọc bội làm theo cách cũ.
Đây hình như là chìa khóa nha.
Giống như chìa khóa từ vậy?
Trong đầu Đơn Phi chợt lóe lên một ý tưởng, thầm nghĩ chìa khóa chắc chắn là đóng mở cửa, phía trước chỉ là tường đá, lẽ nào nơi này còn có cơ quan khác?
Hắn mới nghĩ đến đây, rồi đột nhiên phát hiện quanh thân lạnh dần, đột nhiên biến sắc nói: -Không đúng, có nước…
Có tiếng nước! Hơn nữa đột nhiên truyền đến từ đối diện! Đây là chuyện gì?
Không đợi Đơn Phi nghĩ thêm gì nữa thì thấy phía trước đột nhiên có cơn lũ lao đến!
Hắn vội không đề phòng, căn bản không ngờ dưới sự khống chế của Thần Vũ mà còn xuất hiện sự thay đổi này, bị cơn lũ ập tới, cả người không tự chủ được lùi ra sau, nặng nề đụng vào tường đá.
Sau lưng đau đớn, phản ứng khẩn cấp của Đơn Phi không tính là nhanh, còn kịp hít một hơi dài, khẽ nhắm mắt lại, chỉ thấy Thần Vũ không biết từ khi nào đã lấy dạ minh châu ra soi sáng, vứt áo khoác đi, lại mặc một bộ y phục bó sát như áo tắm, mũi chân khẽ điểm dưới nước, đẩy Đơn Phi một cái, đồng thời khi đẩy Đơn Phi lên trước, bản thân nàng từ sớm đã xông lên phía trước như mũi tên bắn rồi.
Kỹ thuật bơi lội của Đơn Phi đương nhiên không kém, nhưng thấy Thần Vũ linh động giống một con cá dưới nước, còn có thở dài quan sát, chuyện đến nước này, hắn không biết Thần Vũ sẽ dẫn hắn đến đâu, nhưng hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Xông lên phía trước chừng mười mấy thước, tim Đơn Phi chợt chùn xuống.
Có dòng xoáy kéo đến.
Sức mạnh của dòng xoáy kia lại giống như hắn đang rơi xuống thác nước vậy, chỉ là khi đó hắn tựa như bay lên, lúc này lại bị kéo vào, trong dòng xoáy vốn có lực hướng tâm, lực ly tâm, dòng xoáy trong nước càng là nơi mà người bơi lội cực kỳ kiêng kỵ.
Đơn Phi không ngờ trong nước lại có dòng xoáy kỳ lạ như vậy, bị dòng xoáy kia mang đi, căn bản không có sức kháng cự, đột nhiên chui vào trong đó.
Phía trước vẫn có nước, cũng có dòng xoáy!
Đơn Phi chỉ mơ hồ nhìn thấy xung quanh đã không còn là tường đá từ lâu rồi, mà giống như là thế giới huyền bí dưới biển, đá ngầm san sát, bọt nước cuồn cuộn, nơi xa phía trước u ám tối tăm, giống như có lực hút cực lớn không ngừng, sức mạnh đó khiến đầu óc hắn đã choáng váng từ sớm.
Trong lòng có chút hoảng loạn, Đơn Phi chỉ cảm thấy ngực phình lên, biết hơi đã không đủ dùng rồi, nhưng lại cảm thấy hơi thở bên ngoài đã tuyệt, hơi thở trong cơ thể ngược lại bắt đầu chuyển động ở hai mạch Nhâm Đốc, lại khiến hắn có thể kiên trì thêm một lát.
Cuốn vào trong dòng xoáy, Đơn Phi căn bản không biết dụng ý của Thần Vũ, chỉ là kiệt sức giãy dụa, để tránh mình bị kéo đến nơi càng sâu hơn, rồi chợt ý thức được Thần Vũ đang làm cái gì? Đơn Phi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Thần Vũ cách hắn khá xa, dáng vẻ xoay tròn tự nhiên dưới nước, giống như chỉ đang nhìn hắn.
Nữ nhân cô rốt cuộc đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ sợ ta chia thức ăn với cô, lại không tiện một kiếm giết ta, lúc này mới dìm chết ta dưới nước?
Thạch thất sao lại có dòng xoáy như vậy?
Phía trước lại là chỗ nào?
Ý thức của Đơn Phi chẳng qua là chợt lóe, đang lúc giãy dụa, đột nhiên cảm thấy một sức mạnh ập tới, không sức kháng cự, sau đó sức mạnh kia xông lên phía trước, mắt thấy đầu sẽ đập lên đá ngầm.
Chỉ kịp hơi chuyển thân mình, Đơn Phi cảm thấy đầu vai nặng nề đụng lên đá ngầm, sau đó cảm thấy trước mắt tối đen, cũng không nhớ gì nữa.
Trước khi mất ý thức, hắn chỉ thấy Thần Vũ xông qua trong làn nước.
Thời gian trôi thật lâu sau, cuối cùng Đơn Phi mở mắt ra, phát hiện mình lại nhảy xuống khỏi thác nước chui vào thạch thất, khẽ thở hắt ra, Đơn Phi lầm bầm: -Thần Vũ, đây chính là cơ hội cuối cùng mà cô nói?
Hắn biết Thần Vũ ở đây, nếu không phải là Thần Vũ, hắn tuyệt đối sẽ chết dưới nước, vậy hắn nhảy vào dòng thác bên trái có phải là nếu không có Thần Vũ ra tay, hắn cũng không đến đây không?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, chậm rãi chống tay ngồi dậy, cảm thấy cổ tay đau nhức, cúi đầu nhìn, thấy nơi cổ tay có dấu đỏ, giống như bị cái gì đè vậy.
Không nghĩ chi tiết, Đơn Phi nhìn thấy Thần Vũ cách không xa y phục ướt nhẹp giống như vớt từ dưới nước lên nói: -Cảm ơn cô, hai lần cứu ta.
-Ta không cứu ngươi, ta chỉ đang kéo dài thời gian chết của ngươi. Thần Vũ hồi lâu sau mới nói: -Vừa nãy con đường kia chính là cơ hội cuối cùng ngươi có thể rời khỏi đây.
-Con đường kia rốt cuộc bao xa? Đơn Phi hồi lâu sau mới nói.
-Ta không biết. Thần Vũ lắc đầu: -Ta chỉ nghe sư phụ nói, cao thủ chân chính có thể đi ra từ nơi đó.
Đơn Phi đột nhiên có cảm giác vô lực trước nay chưa từng có, hắn nghe hiểu ý của Thần Vũ, Thần Vũ cũng không ra được.
Thần Vũ là cao thủ!
Ít nhất trong mắt Đơn Phi hắn, võ công của Thần Vũ đã cực kỳ cao cường, kỹ xảo dưới nước cũng giống như cá, nhưng nếu Thần Vũ cũng không biết điểm cuối con đường, vậy Đơn Phi hắn làm sao có thể làm được?