Chương 147: Đạo của người trời.
Đơn Phi không khỏi có chút chết tâm, ngồi dưới đất lẩm bẩm nói: -Thật ra cô không nên cứu ta, để lại thức ăn thì cô có thể tiếp tục sống.
Thần Vũ tiến lên một bước, đôi mắt trong suốt ngưng thần nhìn Đơn Phi: -Đơn Phi, ta muốn nói với ngươi ba chuyện.
-Cái gì?
-Thứ nhất, đây là chuyện sư phụ dặn, bất luận thế nào ta đều sẽ nghĩ cách làm được. Thần Vũ chậm rãi nói.
Đơn Phi nhìn nữ tử kia tuy vẫn che mặt, nhưng trong mắt tràn ngập sự kiên định, lòng thầm hổ thẹn: -Chuyện thứ hai thì sao?
-Ngươi không sợ chết, thật ra ta cũng không sợ. Thần Vũ nhàn nhạt nói: -Sống một trăm năm và sống nửa năm theo ta thấy căn bản không có gì khác biệt. Nếu có thể hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, ta sống được một ngày cũng sẽ không oán thán gì cả.
Đơn Phi ngưng trọng nhìn Thần Vũ hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi: -Vậy chuyện thứ ba?
-Nếu ngươi không sợ chết, thì không nên sợ thất bại. Thần Vũ nói từng chữ một:
-Tiếp tục kiên trì đi, bây giờ người có thể cứu ngươi chỉ có ngươi mà thôi!
Sau khi Thần Vũ nói xong thì không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Đơn Phi ngồi dưới đất hồi lâu, chưa từng ngờ rằng lời mà nữ tử ít trải sự đời nói còn sâu sắc thấu triệt hơn một nhân sĩ thành công như hắn, thầm hổ thẹn. Đơn Phi chậm rãi ngồi dậy hít thật sâu một hơi, đứng dậy đi đến thạch thất chỗ Thần Vũ, thấy nàng khoanh chân ngồi đó, lại áp dụng thế ngồi ngũ tâm hướng thiên của Đạo gia.
Thế nào gọi là ngũ tâm hướng thiên? Chính là khi người ta ngồi khoanh chân, lòng bàn tay hai tay, lòng bàn chân và bách hội ở đỉnh đầu hướng lên trời, cơ bản giống như là song bàn tọa hay nói ở hiện đại.
Nho gia không chú trọng lắm việc ngồi, chỉ yêu cầu ngồi ngay ngắn để nuôi dưỡng tính khí, còn cách ngồi ngũ tâm hướng thiên của Đạo gia lại rất giống với thất chi tọa của Phật gia, mà yoga Ấn Độ, Mật Tông Tây Tạng đều có phương pháp tu hành này. Hiện nay trải qua nghiệm chứng khoa học, cách ngồi này có thể thu gom hơi thở tán loạn trong cơ thể con người một cách hữu hiệu, được không ít người có lòng đương đại áp dụng.
Đơn Phi ít nhiều thấu hiểu mặt này, thấy Thần Vũ ngồi như vậy, trong lòng khẽ động, cũng ngồi xuống giống như nàng, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu lưỡi hơi ép sát vòm họng.
Hắn liên tục gặp kỳ ngộ, đột ngột rơi vào đường chết, hai lần hôn mê sống lại, khó tránh ý chí sụt giảm, nhưng nghe Thần Vũ nói xong, cuối cùng chấn chỉnh lại tinh thần.
Người ta liều chết giúp ngươi, ngươi còn có thể nói cái gì?
Hắn ngồi một lát, mệt mỏi dần tan, đầu óc đột nhiên linh hoạt hơn nhiều, trong đầu đột nhiên bắt được một chút ấn tượng vừa rồi, há miệng muốn nói gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Vừa rồi Thần Vũ đóng một cánh cửa, mở một cánh cửa khác, chớp mắt có cơn lũ ùa ào…Nghĩ đến đây, Đơn Phi nhẹ nhàng đứng lên đi đến thạch thất vừa rồi, phát hiện ngoài một vài vũng nước đọng ra, thạch thất kia lại không bị lũ lụt tràn ngập.
Chữ viết trên vách đá phai nhạt rất nhiều.
Nếu là người thường, nhất định cảm thấy rất khó lý giải hoặc là giống như nằm mơ vậy, Đơn Phi lại biết không phải như vậy, nơi này không ngờ có kết cấu giống như kho thoát nước của tàu ngầm vậy.
Tàu ngầm áp dụng nguyên lý sinh học, mô phỏng cách mà con cá dưới nước khống chế mang cá thông qua việc hút nước, thoát nước để khống thế lên xuống, Đơn Phi không ngờ nơi này lại cũng có kết cấu tinh xảo như vậy.
Ai có thể làm được chuyện này?
Trong lòng Đơn Phi tò mò, sờ khắp người, hắn hai lần rơi vào dòng xoáy giống như rơi vào trong thùng nước của máy giặt vậy, ngoài trừ quyển sách da dê mà Bặc Hoán cho hắn, ngọc phù và Lục Nhâm Bàn ra, những thứ còn lại đều quăng sạch sẽ.
Thầm kêu hỏng bét, Đơn Phi móc trong lòng ra quyển sách da dê, mở ra xem, phát hiện nét chữ của sách da dê cũng bắt đầu mờ đi, Đơn Phi thở dài một hơi, thầm nói Bặc Hoán trải qua không ít chuyện kỳ lạ, trước khi lâm chung giao quyển sách da dê cho hắn, chắc chắn cảm thấy có chút giá trị, bị nước làm ướt, nét chữ không rõ, bí mật của quyển sách da dê này…
Hắn vừa định vứt bỏ quyển sách da dê, đột nhiên sững người, xoay ngược quyển sách da dê lại mới phát hiện sau lưng da dê lại có dấu hiệu mờ nhạt màu đỏ, cẩn thận nhìn thật lâu, cảm thấy nét vẽ sau lưng quyển sách da dê hình như là một mật đạo rất phức tạp, mặt trên còn có mấy dấu chéo và mấy dấu tròn.
Đây là bản đồ địa hình nơi nào?
Đơn Phi thầm nhíu mày, nhưng cuối cùng không có tâm tư đi nghiên cứu, chỉ là tạm thời đặt nó ở thạch thất bên cạnh, cuối cùng mò ra được mấy đồng tiền từ kẽ áo, Đơn Phi đặt Lục Nhâm Bàn xuống đất, dùng đồng tiền gõ xuống, cẩn thật lắng nghe hồi âm một lát, chỉ cảm thấy dưới đất hình như lại có hồi âm kim loại, có điều không xác định lắm.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Đơn Phi cau chặt mày, nhưng không có công cụ nào khác, có ý muốn đào cũng không có sức, hơn nữa…cho dù có công cụ, mặt đất nơi này rải đá xanh nặng nề, sau khi đào xong lỡ như có nước tràn vào thì sao?
Tạm thời buông bỏ ý nghĩ này, Đơn Phi lại ngồi xuống lần nữa. Lần này lại chuyên tâm khôi phục thể lực. Nếu lao lực giống như lúc trước, đa phần hắn rất lâu mới cũng không hồi thần được, có điều bây giờ rất nhanh lại cảm thấy tinh lực tràn trề, không bao lâu, lại quên mình tĩnh tọa.
Không biết qua bao lâu, Đơn Phi đột nhiên mở mắt, tuy không biết đã ngồi bao lâu, lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, quét sạch suy sụp, thấy Thần Vũ không biết từ lúc nào đã đến trước người hắn, chỉ là lặng lẽ nhìn hắn, Đơn Phi nói: -Ta đi xem lần nữa.
Trong mắt Thần Vũ hình như có chút mong chờ, gật đầu, ném sang một bộ y phục màu đen nói: -Thay đi, có tác dụng dưới nước, của sư phụ ta dùng, đến lúc đó ngươi chỉ cần nhìn xem có thể xông lên bao xa, ta sẽ dẫn ngươi về tính toán lần nữa.
Đơn Phi nhận lấy mở ra nhìn, phát hiện lại là một bộ y phục bó sát cực kỳ nhỏ trơn. Hắn cũng không nhìn ra y phục bó sát được làm từ cái gì, cầm trong tay cảm thấy cực kỳ co giãn, hơn nữa cực kỳ chắc chắn, không ngờ lại cùng loại với áo giáp tơ tằm mà hắn mặc.
Khi hắn đến thạch thất bên cạnh thay đồ, Thần Vũ đã dùng ngọc bội đóng cửa rồi, đồng thời cũng cởi áo ngoài, mặc một bộ y phục bó sát giống hệt, lộ ra dáng người thon dài, chỉ là vẫn che mặt như cũ, thấy Đơn Phi nhìn sang, Thần Vũ nói: -Ngươi nhớ kỹ mấy chữ xuôi dòng thì sống, ngược dòng thì vào.
Đơn Phi ngẩn ra, không đợi nói thêm gì nữa thì thấy Thần Vũ khởi động cơ quan cho nước vào, có lũ lụt ập đến. Lần này Đơn Phi lại có chuẩn bị từ sớm, không cần Thần Vũ dẫn đi, từ sớm đã lui ra sau thuận theo thế nước, đến trước tường đá thì điểm nhẹ mũi chân, cả người đã xuyên qua dòng nước rồi.
Cầu sinh dưới nước, đương nhiên phải biết bơi, quan trọng hơn là thời gian ngưng thở bao lâu.
Đơn Phi nghe thấy lời Thần Vũ nói, từ lâu đã nghiền ngẫm dụng ý của Thần Vũ, trước khi tiến gần dòng xoát đột nhiên có chút lĩnh ngộ, đột nhiên buông lỏng thân thể, xông vào dòng xoáy, hắn xoay chuyển mấy vòng, lại không bị dòng nước cuốn vào, ngược lại còn đẩy ra.
Cuối cùng hiểu ra một ít, Đơn Phi thầm nghĩ nếu là thế, thật sự gặp được sóng thần lốc xoáy gì đó, cách tốt nhất chính là nên ôm khúc cây thả lỏng thân thể đừng giãy dụa, rất nhanh sẽ ra ngoài biên dòng xoáy. Nếu giãy dụa, rất dễ càng cuốn càng sâu, chôn thân đáy biển!
Sau khi hắn hiểu ra đạo lý này, cảm nhận được cường độ dòng nước, tưởng tượng được trung tâm dòng xoáy, dùng sức bơi vào trung tâm dòng nước dưới nước, xoay gấp mấy lần, hắn đã qua được một dòng xoáy.
Lòng hơi vui mừng, sau khi biết thói quen của dòng xoáy, Đơn Phi rất nhanh đã đến chỗ đụng đến hôn mê lần trước, chỉ là lần này không mờ mịt mơ hồ nữa, hơi tụ sức, vẫn dùng cách cũ xông lên phía trước.
Quanh thân chấn động, chỉ cảm thấy cả người như bị đè nén, Đơn Phi cắn răng xông lên, đột nhiên qua được dòng xoáy kia, chỉ là không ngờ mới qua dòng xoáy thì phía trước đột nhiên có sức hút cực lớn truyền đến.
Tuy rằng hắn có chút phòng bị, nhưng sức mạnh kia đâu chỉ lớn hơn hắn dự đoán có mấy lần, hắn nhất thời quên mất sự lĩnh ngộ vừa nãy, từ lâu thân bất do kỷ cuốn vào dòng xoáy, nặng nề đụng vào đá ngầm!
…
Khi tỉnh lại lần nữa, gương mặt Đơn Phi có chút nóng ran, nhìn thấy lại trở về thạch thất ban đầu, trước mặt vẫn là Thần Vũ, Đơn Phi cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu, chậm rãi ngồi dậy.
Thần Vũ cũng không nói nhiều.
Sau khi ngồi tỉnh rồi, Đơn Phi thấy bên cạnh có nửa miếng địa tinh, biết là Thần Vũ chuẩn bị cho hắn, trong lòng đột nhiên có chút ám áp, thầm nghĩ Thần Vũ thoạt nhìn lạnh lùng, nói là phụng mệnh sư phụ, nhưng nếu hắn không thể tìm được đường sống trong dòng xoáy, e rằng kẻ chết không chỉ là mình.
Thần Vũ và hắn chẳng qua là gặp mặt hai lần, mà đã đặt tính mạng lên người của hắn!
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi không nghĩ đến những chuyện dư thừa nữa, đứng lên lặng lẽ nghĩ đến tình huống vừa rồi, ngẫm nghĩ cách ứng đối, trải nghiệm thế thoát ra dưới nước, thân hình xoay chuyển theo thế nước, người đã nhảy lên thật cao từ lâu.
Phịch một tiếng!
Đơn Phi bị đụng đến đầu đầy ánh sao, một lúc lâu sau mới phát hiện mình lại đụng đầu lên đỉnh thạch thất. Thạch thất hoàn toàn không thấp, bình thường hắn có dùng sức toàn thân cũng sẽ không nhảy được cao như thế, không ngờ trải qua thế nước mấy lần, không ngờ thuận thế lên cao.
Gãi đỉnh đầu, trong lòng Đơn Phi hơi phấn chấn, thầm nghĩ cao thủ hiệp khách cổ đại đương nhiên sẽ không tự nhiên mà có, bọn họ có thể có võ công cao cường, ngoài trừ được người ta truyền thụ ra, có phải cũng có cách tu luyện lĩnh ngộ đối kháng với tự nhiên không?
Hắn chỉ là trải qua hai lần nước xoáy mà đã biết mấu chốt trước mắt một là thuận nước, một là nghịch nước, hơn nữa còn nắm bắt sức của dòng xoáy và năng lực bế khí.
Vừa lĩnh ngộ được điểm đó, hắn lại tĩnh tọa, lần này lại chủ động bế khí khống chế hơi thở, chỉ cảm thấy khí tức lưu chuyển không ngừng giữa mạch nhâm mạch đốc, càng có cảm giác, đợi khi tỉnh lại sau khi tĩnh tọa, Đơn Phi lập tức tìm Thần Vũ thử lại lần nữa.
Bản thân hắn tính cách cứng cỏi, bằng không cũng sẽ không được cấp trên coi trọng khi tuổi còn trẻ, vừa lĩnh ngộ được tất cả kỹ xảo, biết Thần Vũ có thân thủ này, năm đó e rằng cũng tu luyện như thế, càng không dạy hắn được nhiều, Thần Vũ nói không sai, có thể cứu hắn chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Không biết ngày đêm.
Đơn Phi giống như nhập ma vậy, không ngừng thử xông vào nước, không ngừng hôn mê tỉnh lại, luyện khí, suy ngẫm, cân nhắc tính chất dòng xoáy, chân nhắc thân hình dưới nước.
Hắn ngủ rất ít, lại cảm thấy bản thân mình tinh lực ngày càng mạnh hơn, ngưng thở một hơi lại còn lâu hơn mười mấy lần lúc đầu, khi tung người trong thạch thất, thân hình càng thêm nhẹ nhàng, đi dưới đất bị dòng xoáy ngăn cản, hắn thậm chí có thể một bước đến được đầu kia của thạch thất, cảm thấy nếu không có hạn chế, e rằng thật sự có thể bay được.
Trong lòng kích động, nhưng cũng rất lo âu, Đơn Phi tuy rằng cố gắng ăn ít, Thần Vũ ăn càng ít, nhưng mắt thấy địa tinh trong thạch thất ngày càng ít dần. Hắn bơi càng xa, sức mạnh của dòng xoáy phía trước càng lớn, hình dạng trong nước càng thêm phức tạp, giống như mãi mãi không có điểm cuối.
Nếu không phải nghe Thần Vũ nói qua từ sớm, có người từng ra khỏi nơi này, hắn thật sự không dám tưởng tượng mình có thể tiếp tục kiên trì.
Nhưng nếu đã có người làm được, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Hôm nay, ngưng thở thật lâu, khi Đơn Phi chậm rãi đứng lên, thấy Thần Vũ im lặng đứng trước người hắn. Nếu là trước đây, Thần Vũ sẽ không nói nhiều, lập tức cùng hắn thử nước, nhưng bây giờ nàng lại chần chừ không cho ngọc bội vào cái lỗ.
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên có chút bất an, không hiểu nói: -Sao thế?
-Ngươi có một năng lực kỳ lạ. Thần Vũ nhỏ giọng nói: -Khi ngươi khống chế hơi thở không được ở dưới nước, sẽ tự động ngất đi, do vậy uống rất ít nước, ta rất dễ mang ngươi trở lại, cũng mới yên tâm để ngươi cố gắng thử, năm đó sư phụ đã rèn luyện ta như vậy.
Đơn Phi nghe Thần Vũ nói, mỗi lần đều cố gắng bơi về phía trước, sau khi ngất thì được Thần Vũ mang về, nghe Thần Vũ nói thế, cảm kích nói: -Nếu không phải cô, ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi hồi lâu: -Nhưng…ta e rằng rất khó giúp ngươi lần nữa!