Thâu Hương

Chương 153 : Điền Gia Ổ

Chương 153 : Điền Gia Ổ


.
Đơn Phi tâm tư chuyển động hơn, nhưng cũng không có nói ra, nghe Điền Bồ lại nói:
-Nhưng chúng ta ở trên đường bị người chặn lại, bây giờ chỉ còn ta một người trở về...
-Là ai hại Điền huynh?
Đơn Phi rốt cục hỏi câu.
Điền Bồ sắc mặt hoang mang, rốt cục lắc lắc đầu nói:
-Ta cũng không biết. Ta thật sự không biết.
Đơn Phi thầm nghĩ nghe Thần Vũ nói vậy, Điền Bồ công phu không tệ, tự nhiên là người tài giỏi trong Điền gia, hiện giờ toàn quân mất hết,đối thủ bất kể là ai, thực lực đều không nên xem nhẹ.
-Thực không dám dấu diếm.
Điền Bồ thành khẩn nói:
-Gia phụ mấy năm trước đã mất rồi, Điền gia năm sau không bằng năm trước.
Đơn Phi biết gã không nói dối.
Trước trận chiến Quan Độ, Điền gia tuyệt đối xem như nổi tiếng số mộtHà Bắc, Điền Phong càng vất vả công lao càng lớn, địa vị ở trong mắt Viên Thiệu, tuyệt không thua Tuân Úc bên người Tào Tháo.
Chỉ là đêm trước trận chiến Quan Độ, Lưu Bị tập kích giết Thứ Sử Từ Châu Xa Trụ, phản bội Tào Tháo, khi Tào Tháo đích thân tấn công Lưu Bị, Điền Phong từng đề nghị Viên Thiệu tấn công Tào Tháo, cho rằng phương bắc có thể cùng Viên Thiệu tranh đoạt thiên hạ chỉ có Tào Tháo, Lưu Bị kiêu hùng, nhất định có thể dây dưa với binh lực của Tào Tháo, nếu Viên Thiệu lúc này đi công kích Hứa Đô của Tào Tháo, thậm chí có thể một hành động là định đoạt được.
Kết quả lại là Viên Thiệu bởi vì nhi tử có bệnh không lòng dạ nào xuất binh, bỏ qua một cơ hội tốt vô cùng này. Nếu khi đó Viên Thiệu chịu xuất binh, bắt tay với Lưu Bị, nói không chừng không cần chờ trận chiến Quan Độ, thiên hạ đã chia rồi.
Đề nghị của Điền Phong không được tiếp thu, cũng như Phạm Tăng khuyên Hạng Võ vậy, gần như miệng chửi mẹ nó, cho rằng Viên Thiệu thằng nhãi ranh này không đủ mưu mô.
Trừ phi lãnh đạo bụng có thể chống thuyền, đa số lãnh đạo vẫn là thích nghe điều dễ chịu, hiện đại là như thế, cổ đại cũng không ngoại lệ,Viên Thiệu vốn đối xử với Điền Phong không tệ, nhưng sau khi chiếm cứ bốn châu cảm thấy đủ rồi, tâm tư chiêu hiền đãi sĩ phai nhạt, đối với Điền Phong từ từ cũng không còn thân lắm.
Khi trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu tuyên chiến với Tào Tháo, Điền Phong cũng phản đối, cho rằng nhi tử của Viên Thiệu ngươi hết bệnh rồi, nhưng Tào Tháo tinh thần lại khỏe mạnh. Viên Thiệu ngươi có cơ hội không đi, lúc này người ta sĩ khí đang thịnh vượng ngươi lại đi khiêu chiến, không phải có bệnh sao?
Điền Phong cho rằng phần thắng rất ít, kiên trì kêu Viên Thiệu cố thủ chờ thêm cơ hội. Đời người chính là kỳ diệu như thế, khi đó Viên Thiệu cố tình kiên trì xuất binh, còn cảm thấy Điền Phong mê hoặc quân tâm, đem Điền Phong nhốt vào nhà tù.
Kết quả Viên Thiệu thảm bại mà về, người khác đều nói Viên Thiệu sẽ lại trọng dụng Điền Phong. Điền Phong ở trong ngục lại thở dài:
-Viên Thiệu có thể thắng, còn có thể thể hiện khoan hồng độ lượng thả ta, ông ta nếu như đánh bại, nổi giận công tâm, nhất định sẽ chém ta.
Sự thật đúng như Điền Phong dự đoán vậy.
Rượu thịt nhiều tri kỷ, hoạn nạn thiếu huynh đệ, thuận gió đều nói được, nghịch cảnh thấy bản tính.
Điền Phong cũng đích xác nhìn thấu tâm tư của Viên Thiệu, khi Viên Thiệu bại về, lập tức trảm Điền Phong! Điền Phong vừa chết, Điền gia mất đi trụ cột, tự nhiên không gượng dậy nổi, bây giờ ở Hà Bắc cho dù có chút thực lực, khẳng định cũng là cẩu thả sống tạm qua ngày thôi.
Đơn Phi không có ý định chê bai, nhưng biết sự thật là như thế.
Điền Bồ đau lòng nói:
-Viên Thiệu không nghe lời nói của gia phụ, dẫn đến thảm bại, thế cục Hà Bắc rung chuyển, gia bá đoán ra Nghiệp Thành Viên Thượng,Nam Bì Viên Đàm, thậm chí U Châu Viên Hi đều không có thành tựu, Viên gia đã xong rồi. Hà Bắc sớm hay muộn cũng bị Tào Tháo chiếm cứ.
Đơn Phi thật ra có phần tò mò hỏi:
-Lệnh bá trai là?
Người này có thể thấy rõ đại cục, tuyệt đối xem như có chút bản lãnh.
-Gia bá một chữ tên Lâm, tự Nguyên Khải.
Điền Bồ lập tức nói, thấy Đơn Phi hiển nhiên ra vẻ không biết. Điền Bồ nói:
-Gia bá đạm mạc với danh lợi, cũng không như gia phụ được Viên Thiệu trưng dụng, người biết được ông ta thật ra rất ít.
Đơn Phi gật gật đầu hỏi:
-Các ngươi là lo lắng hai quân giao chiến, chịu binh lửa tàn sát, lúc này mới muốn chuyển tới Quan Trung sinh sống?
Điền Bồ liên tục gật đầu,
-Đơn huynh nói rất đúng. Chỉ là ta không nghĩ tới trên đường đã bị cướp giết. Chẳng những tổn thất người giỏi trong nhà, nếu không phải Đơn huynh có lòng tốt, chính mình cũng thiếu chút nữa chết ở chỗ này rồi. Chỉ là...
Đôi mắt ửng đỏ, Điền Bồ cắn răng nói:
-Ta thật sự không biết làm sao đi gặp người tộc già trẻ trong nhà đây!
Đơn Phi chỉ thở dài, cũng không nói gì thêm nữa.
Thuyền xuôi xuống theo dòng, vài ngày nữa đã qua Hà Nội, Đơn Phi biết rằng từ nơi này xuôi nam có thể tới được Hứa Đô, nhưng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục thuận theoHoàng Hà xuôi xuống.
Điền Bồ vết thương tuy nặng, nhưng đang tráng niên, lại là người tập võ, được thuốc của Thần Vũ trị liệu, rất nhanh lại có thể đứng lên đi lại, tuy nhiên còn thường xuyên cau mày, hiển nhiên vết thương vẫn đau đớn như cũ.
Đợi qua thêm một ngày, Thần Vũ lên bờ trở về nhưng không có hái thuốc gì, chỉ nói:
-Chỉ sợ không thể đi thuyền nữa rồi.
Đơn Phi, Điền Bồ đều là không hiểu, nghe Thần Vũ nói:
-Khi ta lên bờ có thấydấu vết hành quân, tìm xã nông hỏi thăm, nói Tào Tháo tự mình dẫn đại quân qua sông tấn công Viên gia, binh hoang mã loạn, đụng tới hành quân luôn phiền phức.
Nàng tuy là nữ nhân, nhưng đối với nỗi khổ chinh chiến hiển nhiên thấu hiểu rất rõ, tuy rằng không sợ, nhưng khó mà không chán ghét.
Điền Bồ nói:
-Một đường làm phiền hai vị chăm sóc, nếu hai vị tin được ta, hay là do ta dẫn đường tới Điền Gia Ổ trước, sau đó bất kể như thế nào, ta cũng sẽ sắp xếp người đưa hai vị đi tới Nghiệp Thành.
Đơn Phi, Thần Vũ liếc nhìn nhau một cái, chậm rãi gật đầu.
Điền Bồ thấy thế mừng rỡ.
Đơn Phi vận mái chèo tới bờ bắc Hoàng Hà rồi, ba người bỏ thuyền đi bộ, Điền Bồ mặc dù còn có tổn thương, nhưng cắn răng chống đỡ,như thế lại qua một ngày, vừa lúc buổi trưa, Điền Bồ tới một cái miệng cốc, đột nhiên hô lên một tiếng.
Tiếng hét của gã không ngừng trôi đi trong thung lũng, sớm có ba người cưỡi ngựa từ miệng cốc lao ra, trên ngựa đều là hán tử cao to khỏe mạnh, nhìn thấy Điền Bồ đều kêu lên:
-Điền đại ca.
Hán tử cầm đầu khoẻ mạnh kháu khỉnh, thấy Điền Bồ thần sắc đau đớn, bên người lại là thiếu đi rất nhiều huynh đệ, nói:
-Đã xảy ra chuyện gì?
Điền Bồ cắn răng thấp giọng đem sự việc tóm lược nói lại một lần, trên mặt ba hán tử đều biến sắc, hán tử khoẻ mạnh kháu khỉnh nắm tay nói:
-Nếu biết ai đã ra tay, lão tử là người đầu tiên liều mạng với chúng!
Điền Bồ chỉ thở dài, dặn dò nói:
-Nhường mấy con ngựa ra, ta cùng hai vị ân công tới trong ổ trước rồi tính toán tiếp. Các ngươi tự nghĩ cách theo sau tới.
Ba hán tử có chút tò mò nhìn Đơn Phi và Thần Vũ, không biết lai lịch của bọn họ, nhưng thấy được Điền Bồ mở miệng một tiếng ân công đấy, Điền Bồ trong mắt bọn hắn lại cực kỳ quyền uy, đều là xuống ngựa nghe lệnh.
Điền Bồ trở mình lên ngựa, lại cùng Đơn Phi, Thần Vũ phi về hướng đông bắc, buổi tối có nghỉ tạm, và ngày thứ hai đã đến trước Điền Gia Ổ.
Đơn Phi thấy phía trước ổ bảo rất cao, vách tường chắc chắn, chiếm đất rất rộng, âm thầm gật đầu.
Hắn biết rằng ổ bảo vốn là một loại kiến trúc rất đặc sắc từ Hán triều và trong loạn thế sau đó.
Khi lưỡng Hán chiến loạn, cuộc sống dân chúng bấp bênh, nếu không phải biết trước như Đơn Phi hắn hoặc là biết dự đoán giống Quách Gia, rất nhiều người không biết nên nhập vào thế lực bên nào, bởi vì rất nhiều thế lực đều là hôm nay mới thịnh lên, ngày mai là tàn vong ngay, đứng sai đội cơ bản cũng là kết cục trở thành vật hi sinh.
Bởi vậy cường hào địa phương vì giữ mạng sống tự bảo vệ mình, khi không thể lựa chọn, đều là chọn ra một chỗ tự thành lập ổ bảo thế lực một phương quan sát cục diện sau khi ổn định mới đưa ra quyết định.
Bảo vệ ổ bảo đa số là bộ khúc hoặc là gia binh của bản thân cường hào sĩ tộc, loại thế lực này lớn thì đều có thể tự lập hệ thống, tự cấp tự túc, nhỏ cũng có thể tồn lương thực giữ mạng sống, bình thường quan phủ địa phương cũng không dám trêu chọc.
Đơn Phi thấy Điền Gia Ổ dựa vào núi mà xây lên, xem như ổ bảo quy mô bậc trung, ngoài có rãnh sâu, có tường cao vây quanh, xa xa nhìn lại có thể thấy được chồi canh bốn góc, đề phòng rất là sâm nghiêm, thầm nghĩ loại thế lực này xem như một cái thành trì thu nhỏ, ở trong loạn thế tự bảo vệ mình cũng không thua kém.
Điền Bồ chưa tới trước bảo, bảo binh trong chồi gác sớm đã phát hiện, có tiếng hét truyền đi, khi Điền Bồ, Đơn Phi, Thần Vũ tới trước bảo,cửa bảo đã mở, cầu treo buông xuống.
Có mấy người cưỡi ngựa ra nghênh đón, người cầm đầu có chút nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng là tráng niên, vừa thấy bộ dạng của Điền Bồ,thần sắc giật mình, và liếc nhìn Đơn Phi, Thần Vũ một cái, không ngờ không có hỏi cái gì, chỉ nói:
-Đại ca, nhị bá nói khi huynh về tới, lập tức đi gặp ông ta.
Điền Bồ gật gật đầu, nhìn sang Đơn Phi giới thiệu nói:
-Đây là Điền Vũ, tòng đệ của ta.
Lại quay nhìn Điền Vũ nói:
-Đây là Đơn Phi ân công, Thần Vũ cô nương, nếu không phải là họ đã cứu ta, nói không chừng ta sớm chết trên đường rồi.
Điền Vũ hơi kinh ngạc, không biết hai người này một gầy yếu, một lại là nữ tử yếu ớt, làm sao cứu được đệ nhất cao thủ Điền Bồ trong ổ bảo?
Mọi người tiến vào trong bảo, thấy trong đó phòng ốc tiếp giáp, kết cấu chặt chẽ, nhà kho, kho hàng và đầy đủ mọi thứ, thậm chí cũng không có thiếu mảnh vườn, hồ nước, hiển nhiên là dùng để trồng rau nuôi cá tự cung cấp sử dụng.
Người trong bảo lại không ít, nhìn thấy Điền Bồ trở về đều là ngắm nhìn, nhưng thấy sắc mặt mọi người lạnh lùng, trong lòng lại là bất an,không dám tiếp đón.
Điền Bồ vẫy tay một cái, có một nha hoàn lanh lợi bước nhanh về phía trước. Điền Bồ khách sáo trước hết mời Đơn Phi, Thần Vũ tạm thời theo nha hoàn đi nghỉ ngơi, sau đó tự mình đi theo Điền Vũ đi tới phòng nghị sự.
Đơn Phi, Thần Vũ tới trước khách phòng, nha hoàn lanh lợi nhìn hai người, giống như cũng hiếu kỳ quan hệ của hai người, nhưng chỉ nói:
-Nơi này có hai căn phòng khách, Điền gia dặn dò, hai vị có thể tùy ý lựa chọn mà ở, không có người quấy nhiễu. Lập tức sẽ có rượu và thức ăn đưa lên, hai vị nếu là muốn tắm rửa, ta sẽ lập tức đi chuẩn bị.
Đơn Phi thầm nghĩ, xem Điền Bồ cái kiểu mông đít như bị lửa đốt vậy, chỉ sợ không chờ được hắn tắm rửa đấy, lắc lắc đầu nói:
-Chuẩn bị chút đồ ăn là được rồi, xin làm phiền.
Nha hoàn có phần kinh ngạc nhìn Đơn Phi một cái, không hiểu người này tuổi không lớn lắm, vì sao khí độ bất phàm như thế, có thể được Điền gia coi trọng. Nhưng người này khi nói chuyện rất là khách sáo, làm cho người ta không khỏi sinh ra thiện cảm.
Thần Vũ đi theo Đơn Phi vào một căn phòng, sau khi ngồi vào chỗ của mình nói:
-Không biết bọn họ khi nào thì đưa chúng ta đi tới Nghiệp Thành?
-Cái nàycũng không vội.
Đơn Phi nhìn Thần Vũ một cái, thấy nàng cũng không có phản đối gì cả, trong lòng thầm nghĩ Thần Vũ giống như thật sự không vội.
Bây giờ Tào Tháo đang muốn tấn công Nghiệp Thành, nếu hắn không có nhớ lầm, Nghiệp Thành bị mất hẳn là lúc mùa hè, bọn họ lúc này đi tới, muốnvào Nghiệp Thành tự nhiên khó khăn rất lớn.
-Chúng ta không vội, nhưng bọn họ chỉ sợ rất gấp.
Thần Vũ hạ giọng nói:
-Ta chỉ sợ...
Nàng nhìn nhìn xung quanh, cũng không nói thêm gì nữa.
-Cô sợ cái gì?
Đơn Phi rất là không hiểu.
Thần Vũ vẫn chưa nói thêm gì nữa, chợt nghe ngoài cửa tiếng bước chân vang lên, nha hoàn lanh lợi kia đưa vào đến hai mâm đồ ăn, tuy rằng so ra còn kém xa đồ ăn mà Đơn Phi làm ra, nhưng dù sao có rau có thịt, nhìn cũng không kém lắm.
Đơn Phi nâng đũa ra hiệu Thần Vũ dùng cơm, Thần Vũ chỉ ăn vài miếng, nhìn về phía nha hoàn đang đứng ở trước cửa nói:
-Ngươi còn có việc gì phải không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất