Chương 157.2: Phương pháp giải quyết khác.
Tiện tay vung lên, Đơn Phi cũng không quay đầu nhìn lại, thanh hoàn thủ đao liền vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, vừa vặn cắm vào vị trí cũ trên giá binh khí. Nhìn thấy chiêu thức ấy của hắn, rất nhiều người đều là da đầu run lên, không ngờ Đơn Phi có thể làm được tuyệt diệu như vậy.
- Phiền hai người các ngươi về nhắn lại với Tông Soái Trương Phi Yến cho ta.
Đơn Phi trầm giọng nói: - Ta nghe nói Thiên Công Tướng Quân Trương Giác kỳ tài ngút trời, sáng lập ra Thái Bình Đại Đạo, danh như ý nghĩa, ứng với mong muốn thiên hạ thái bình. Nếu Trương Tông Chủ có thể bảo hộ cho Điền Gia Ổ được thái bình, ta đương nhiên rất là vui mừng.
Hắn nói đến đây liền ngừng lại, ngụ ý không cần nói cũng biết.
Trương Phi Yến lôi kéo Điền Gia Ồ là thật tâm muốn đem lại thái bình cho nơi này sao?
Lôi Công nghe thấy thế sắc mặt thoạt xanh thoạt vàng. Lúc này Tôn Khinh đã sớm chạy xuống vọng lâu, cũng nghe thấy lời nói của Đơn Phi, lại thấy vẻ mặt của mọi người chung quanh, thầm nghĩ đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không xong, chỉ đành quát lên: - Chúng ta đi.
Hai người vừa đi được vài bước, chợt nghe Đơn Phi nói tiếp: - Ta vẫn còn một câu chưa nói.
Lôi Công nghe thấy thế liền dừng lại.
Đơn Phi nhìn vào bóng lưng của hai người, trầm giọng nói: - Các ngươi cho rằng giang hồ vốn là nợ máu phải trả bằng máu, không còn bất cứ phương pháp nào để giải quyết. Riêng ta lại không cho là như vậy, kính xin chuyển cáo với Trương Tông Chủ, phương pháp là có, chỉ có điều ông ấy có chịu đáp ứng hay không mà thôi.
Chỉ thấy hai người Lôi Công và Tôn Khinh bước nhanh rời đi, cũng không biết có để lời của hắn vào tai hay không. Đơn Phi im lặng trầm tư chốc lát, rốt cục xoay người nói với Điền Nguyên Khải: - Một chút phiền toái của tại hạ, đã làm phiền đến Bảo Chủ rồi.
Điền Nguyên Khải đã sớm bước nhanh tới, một phát tóm được cánh tay của Đơn Phi, cười nói: - Đơn lão đệ chớ có khách khi như thế, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của lão phu mà.
Nói xong liền nhiệt tình lôi kéo Đơn Phi vào phòng nghị sự, nháy mắt nói: - Điền Vũ, bảo người chuẩn bị vài món ăn ngon, Điền Bồ lưu lại. Những người còn lại thấy ông ta chỉ nói đến đây cũng liền thức thời lui ra.
Vừa nãy nếu như Điền Vũ nghe được nhị bá phân phó như thế, khẳng định sẽ có chút không quá tình nguyện. Thế nhưng lúc này nhìn thấy Đơn Phi đưa mắt nhìn lại, liền vội vàng cố nở nụ cười, liên tục gật đầu lui ra.
Thời này hán tử đều là chú trọng võ lực, làm việc cũng đa số lấy võ lực giải quyết, bởi vậy đều là tín phục cường nhân. Lúc mới đầu thấy bộ dạng văn nhược của Đơn Phi, Điền Vũ vốn là có chút không phục, đối đãi đều lộ ra vẻ ngạo mạn, chỉ thiếu chút nói ngươi nhìn cái này không quen, nhìn cái kia không quen, lời của thư sinh dùng cái rắm, đánh với lão tử một trận, thắng lão tử rồi, mới có quyền sai phái lão tử.
Đến bây giờ Điền Vũ chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, thầm nghĩ cũng thiệt thòi Lôi Công và Tôn Khinh thử qua Đơn Phi, về sau y cứ cúp đuôi làm người thì tốt hơn.
Làm người nha, nhất định phải hiểu được khiêm tốn mới tốt!
Lúc này Điền Nguyên Khải mới mời Đơn Phi ngồi xuống, ho nhẹ hai tiếng liền nói: - Lão phu thật không ngờ Đơn huynh đệ là thủ hạ của Tào Tư Không. . . Ông ta vốn đình gọi thẳng Tào Tháo, thế nhưng trong nháy mắt liền đổi luôn xưng hô, sau đó chần chờ một lúc bèn nói tiếp: - Nhưng mà...đương nhiên...khẳng định...
Đơn Phi tuy chưa đến cảnh giới nghe đàn biết ý, dù sao cũng đủ để hiểu ý của người khác. Thế nhưng thấy Điền Nguyên Khải cứ ấp úng không thôi, nhất thời cũng không hiểu nổi ông ta rốt cục là có ý gì?
Chờ một lúc rốt cục Điền Nguyên Khải cũng nói được rõ ràng: - Lão phu đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của hai người Tôn Khinh, thế nhưng Đơn huynh đệ đến Hà Bắc khẳng định cũng có chuyện muốn làm...
Đơn Phi nghe đến đây đã có chút hiểu được, lập tức đáp lời: - Tại hạ tuyệt không có ý mưu đồ với Điền Gia Ổ, thật sự muốn đi là Nghiệp Thành.
Điền Nguyên Khải nghe thấy thế không ngờ lại có chút thất vọng. Lúc này thấy rượu và thức ăn được bưng lên, liền đứng lên đích thân rót rượu cho Đơn Phi, sau đó lại tự mình nếm thử để biểu thị không có độc, thế nhưng đến khi ngồi xuống lại hơi hơi nhíu mày.
Ông ta cũng nghe ra một chút tin tức trong lời nói của Tôn Khinh, Đơn Phi nếu đúng là thân tín dưới trướng Mạc Kim Giáo Uý Tào Quan, thân thủ lại cao minh, tính cách lại khiêm tốn hữu lễ, tuổi còn trẻ lại trầm ổn như vậy, nhân tài như vậy, ở nời nào cũng là hiếm có.
Mặc dù Điền Nguyên Khải không có nổi bật như Điền Phong, thế nhưng khả năng nhìn người của ông ta có thể nói là cao minh hơn Điền Phong rất nhiều. Ông ta biết rõ từ xưa đến nay, người được kẻ cầm quyền tin tưởng nhất không hề là quần thần trong triều, mà là thân tín bên người. Bằng không thời cổ đại cũng sẽ khống có đủ loại hoạn quan, ngoại thích kiêu ngạo như vâỵ.
Mạc Kim Giáo Uý tuyệt đối được xem như là thân tín của Tào Tháo. Đơn Phi có tài năng như vậy, khẳng định chẳng những là Tào Quan, thậm chí là Tào Tháo cũng phải coi trọng hắn. Nếu nói Đơn Phi đến Hà Bắc không có mục đích gì, thuần tuý chỉ đến Nghiệp Thành để ngắm cảnh, đánh chết Điền Nguyên Khải cũng không tin.
Nếu ngay từ đầu đã biết rõ thân phận của Đơn Phi, Điền Nguyên Khải tuyệt sẽ không nói rõ hết ngọn ngành với hắn. Thế nhưng sau một phen chuyện trò với nhau, lại thấy được võ công cao minh của hắn, ngay cao thủ của quân Hắc Sơn cũng phải chịu thua dưới tay hắn, ông ta không thể không xem trọng Đơn Phi rồi.
Nếu như Đơn Phi thật sự có ý muốn mưu đồ Điền Gia Ổ, bây giờ Điền Nguyên Khải ngược lại còn tỏ ra hoan nghênh ấy chứ.
Chỉ cần thuận nước giong thuyền bán nhân tình cho Đơn Phi, không tốn sức liền có thể kết giao với hắn. Đơn Phi đối với quân Hắc Sơn có thể tha mà không giết, Điền Gia Ổ lại không có đắc tội với hắn, tự nhiên không sợ Đơn Phi trở mặt rồi. Kể từ đó, cho dù ngày sau tộc nhân Điền gia không thể thịnh vượng, tuy nhiên nếu muốn giữ mạng cũng coi như không thành vấn đề.
Thế nhưng Điền Nguyên Khải không ngờ tới Tào Tháo căn bản không hề coi trọng nơi này, mất mát trong lòng không nói cũng biết. Ông ta đương nhiên không có nghĩ tới Tôn Khinh tuy nói khuếch đại như thế, vậy mà sự thật lại hoàn toàn bất đồng.
Đơn Phi thấy ông ta chau mày liền nói: - Kỳ thật tại hạ cũng có chút nghi hoặc.
- Đơn huynh đệ mời nói.
Điền Nguyên Khải đang lo không biết phải mở miệng như thế nào, lập tức đáp.
- Mới vừa rồi tại hạ nghe Điền Bảo Chủ nói...coi trong khá nhiều nhân vật, không biết đã có ý đầu nhập vào ai hay chưa? Nếu chưa có, sao không thử suy xét đến...Tào Tư Không?
Đơn Phi nói xong thấy hai người Điền Nguyên Khải và Điền Bồ đều lộ ra vẻ do dự, vội nói tiếp: - Tại hạ chẳng qua chỉ là lắm miệng hỏi một chút, tuyệt không có ý tứ nào khác. Nếu có chỗ nào mạo muội, kính mong hai vị chớ phiền lòng.
- Không phải như thế. Điền Nguyên Khải vội nói: - Thực không dám dấu diếm, Điền Gia Ổ không có suy xét đến chuyện đầu nhập vào Tào Tư Không, cũng không phải vì bất kính với ngài ấy, mà là có chút kiêng kị. . .