Chương 158.1: Tăng giá
.
Điền Nguyên Khải thấy Đơn Phi không có ý muốn hỏi tiếp, lại sợ hắn chỉ là thuận miệng mới hỏi, uống xong hớp rượu liền quên luôn. Từ trước đến nay chỉ có những người có tầm mắt mới biết nắm bắt cơ hội, chuyện mà Đơn Phi không quan tâm, không có nghĩa là Điền Nguyên Khải có thể bỏ qua.
Một khi đã như vậy, thà nói thẳng ra còn tốt hơn.
Điền Nguyên Khải vừa định xong chủ ý, bèn nói luôn: - Lúc trước lão phu có bàn đến chuyện để Điền Gia Bảo đầu nhập vào Tào Tư Không, tuy nhiên tộc nhân... Nói đến đây ông ta liền nhìn về phía Điền Bố.
Điền Bố lĩnh ý nói tiếp:
- Lúc trước đa số tộc nhân đều là phản đối chuyện này.
- Vì sao? Đơn Phi hỏi.
Điền Bồ cũng không giấu diếm đáp: - Dù sao chúng ta từng là thần tử của Viên gia, mà Hà Bắc lại là địa vực của Viên gia. Mặc dù chúng ta cũng không xem trọng Viên gia, thế nhưng nếu để tin tức lộ ra, chỉ sợ sẽ có mối họa diệt tộc.
Đơn Phi biết rõ Nghiệp Thành tuy rất trọng yếu đối với Hà Bắc, Viên Thiệu mặc dù đã chết, thế nhưng hơn phân nửa Hà Bắc vẫn nằm trong tay Viên gia. Điền gia lo lắng chuyện này cũng rất có đạo lý.
Điền Bồ lại nói tiếp: - Ngoài ra rất nhiều tộc nhân còn lo lắng đến danh tiếng của Tào Tư Không...Ta nghe nói Tào Tư Không từng ra quân lệnh "vây thành thì không tha cho kẻ đầu hàng." Mà bây giờ lại có nhiều nguyên nhân khiến chúng ta quả thật không dám nương nhờ vào. Nếu để đến lúc quân của Tào Tư Không vây thành mới hàng, lại sợ tính mạng toàn tộc không giữ được. Y vốn nói đến lời đồn Tào Tháo rất tàn nhẫn hiếu sát, thế nhưng Đơn Phi dù sao cũng là thủ hạ của ông ta. Người ta thường nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, do đó Điền Bồ mới nói hàm hồ như vậy.
Đơn Phi gật gật đầu, nói; - Mọi người lo lắng rất có đạo lý.
Điền Nguyên Khải và Điền Bồ thấy Đơn Phi có thể thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng cũng rất ấm áp. Điền Nguyên Khải vốn định tìm vài thiếu nữ mỹ mạo trong bảo đến làm ca cơ trợ hứng, càng làm tăng thêm sự thân thiết, đây cũng là quy tắc ngầm trong giới cường hào. Thế nhưng nhìn thấy Thần Vũ từ đấu đến cuối vẫn ngồi bên hắn không nói một lời, vẫn là từ bỏ cái ý nghĩ này.
Điền Bồ lại tiếp tục nói: - Tuy nhiên người khiến các tộc nhân càng lo lắng chính là Hứa Du Hứa Tử Xa. Thấy Đơn Phi nghe xong liền ngẩn ra, Điền Bồ liền hỏi: - Đơn huynh từng nghe qua người này rồi à?
Y thấy nhị bá của mình cũng dùng hai chữ huynh đệ để xưng hô với Đơn Phi, thầm nghĩ bản thân cũng không thể coi Đơn Phi làm bậc cha chú, đành giả bộ như cái gì cũng không biết, cũng không thèm quản đến bối phận luôn.
Đơn Phi cười cười đáp: - Cũng có nghe qua một chút.
Điền Bồ nghe không ra cảm quan của Đơn Phi dành cho Hứa Du, đành cẩn thận hỏi lại: - Thực không dám dấu diếm, kỳ thật Điền thị và Hứa Du đại nhân cũng có chút chuyện cũ.
- Chuyện cũ như thế nào? Đơn Phi hỏi.
Hắn đương nhiên đã từng đọc trên sử sách về Hứa Du, người này chính là nhân vật mấu chốt trong chiến dịch Quan Độ. Nghe nói cũng bởi vì Hứa Du đầu nhập vào Tào Tháo, hiến kế đánh lén Ô Sào nơi binh lực Viên Thiệu bạc nhược, mới dẫn đến quân Viên Thiệu quân tâm tan rã, khiến cho thảm bại tại Quan Độ.
Điền Bồ quan sát sắc mặt của Đơn Phi, thầm nghĩ hai người Đơn Phi và Hứa Du bây giờ cũng là đồng liêu, ai biết bọn họ là có quan hệ gì cơ chứ? Y căn bản không biết Hứa Du cũng không hề nhận ra Đơn Phi, đành phải cẩn thận nói tiếp: - Hứa Du đại nhân là một người rất thích châu báu, gia phụ và ông ấy không quá... không quá hoà hợp. Ta nghe nói thủ tướng Nghiệp Thành Thẩm Phối Thẩm Chính Nam làm người ngay thẳng...Nhà vợ của Hứa Du đại nhân cậy thế vơ vét của cải trong thành, Thẩm Phối mới bắt bọn họ hạ ngục. Hứa Du đại nhân thấy thế mới quyết định nương nhờ vào Tào Tư Không. Thậm chí còn tuyên bố phải đánh bại Thẩm Phối, thừa thế công phá Nghiệp Thành, sau đó...
Điền Bồ nói đến đây liền hơi hơi ngừng lại, thấy Đơn Phi dường như cũng không có gì bất mãn liền nói tiếp:
- Chúng ta cũng biết Hứa Du đại nhân vốn là bạn cũ của Tào Tư Không. Có lẽ là bởi vì đầu nhập đến rất đúng thời cơ, nên hiện giờ rất được Tào Tư Không tín nhiệm. Gia phụ đã từng đắc tội với Hứa Du đại nhân, nếu tộc của ta đầu nhập vào Tào Tư Không chỉ sợ...
Y nói đến đây liền dừng lại, ngụ ý tự nhiên không cần nói cũng biết.
Từ xưa đến nay người trong triều đình đều không sợ anh hùng, sợ là sợ loại người tiểu nhân hèn hạ kìa. Người được coi là anh hùng đều là làm việc quang minh chính đại. Những người này nếu như vì đạo nghĩa đều biểu hiện cực kỳ kịch liệt, thế nhưng sẽ không quá phận quá đáng. Còn loại tiểu nhân hèn hạ thì lại khác, bọn chúng làm việc đều là bất chấp thủ đoạn.
Đơn Phi cười nói:
- Ta ngược lại không cho rằng mọi người phải lo lắng đến chuyện Hứa Du trả thù.
Hai người Điền Nguyên Khải và Điền Bồ nghe thế liền ngẩn ra, Điền Nguyên Khải liền lập tức hỏi: - Đơn huynh đệ nói thế là có ý gì?
Đơn Phi bản thân cũng không biết Hứa Du làm người như thế nào, ngay cả tính cách tham tiền của ông ta cũng không biết, thế nhưng lại biết rõ sau này ông ta sẽ bị Tào Tháo xử lý. Nghe nói ông ta chiếm lĩnh Nghiệp Thành xong, tự nhận mình có công rất lớn, trong lúc nhàm chán lại dám nhắc tới cái tên A Man, nói ra mấy lời đại loại như A Man ngươi nếu không có ta, làm sao chiếm được Nghiệp Thành cơ chứ.
Từ xưa tới nay người đoạt công lao của lãnh đạo lại không đánh đổ được lãnh đạo, vậy thì đừng mong có kết cục tốt.
Hứa Du dám nói lời như vậy, Tào Tháo đương nhiên sẽ rất khó chịu. Ngay cả một vị minh quân trong truyền thuyết như Đường Thái Tông, cũng đã từng đẩy đổ mộ bia của Nguỵ Trưng. Hôm nay thấy Điền gia lại lo lắng một người như vậy trả thù, Đơn Phi cũng nhận ra đám sĩ tộc này quả thật có rất nhiều điều phải suy tính.
Trước kia Đơn Phi chưa từng tham dự quan trường, thế nhưng không có nghĩa là không biết môn đạo trong đó. Hắn biết rõ Tào Tháo được Đinh phu nhân ảnh hưởng, lối sống cực kỳ giản dị. Còn Hứa Du lại là loại người tham tiền, giá trị quan của ông ta tuyệt đối không hợp với Tào Tháo. Chuyện bị xử lý là sớm hay muộn mà thôi.
Tuy nhiên mấy lời này cũng không thích hợp nói cho hai người Điền Nguyên Khải và Điền Bồ. Đơn Phi bèn cười cười nói:
- Ta nghĩ chuyện cũng qua vài năm rồi, Hứa Du chắc cũng đã quên mất việc này.
Điền Nguyên Khải không nghĩ tới Điền Phi lại đưa ra loại đáp án này, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, cảm khái nói: - Trên đời này người giết người không khó, thế nhưng bỏ qua thù hận lại quá khó khăn. Hứa Du đại nhân nếu cũng giống như Đơn huynh đệ, lão phu cần gì phải lo lắng chứ.
Đơn Phi thấy bọn họ vẫn lo lắng không ngừng, bèn đề nghị: - Kỳ thật tình thế đã có chút chuyển biến, gần đây ta cảm thấy Tào Tư Không có vẻ không được...
Trong lòng Điền Nguyên Khải run lên, thầm nghĩ Đơn huynh đệ quả nhiên là thân tín của Tào Tháo, Tào Thào làm người cẩn thận, thường nhân sao có thế nói thấy là thấy chứ?