Thâu Hương

Chương 158.2: Tăng giá.

Chương 158.2: Tăng giá.


Nghe thấy Đơn Phi nói giống như ngày hôm qua mới gặp Tào Tháo, ngay một người lão luyện như Điền Nguyên Khải, cũng không kìm được hưng phấn trong lòng.
Nếu như ông ta biết được sự thật, chỉ sợ liền phun ra một ngụm lão huyết rồi.
Đơn Phi thân ở tuyệt cảnh cũng có chút quên mất thời gian, chậm rãi nói: - Ngay cả loại quân lệnh như "nếu vây thành thì không tha cho kẻ đầu hàng" cũng có thể tuỳ thời thay đổi. Lúc trước hắn từng nói qua với hai người Trương Liêu và Quách Gia về việc này, Quách Gia nghe xong cũng rất tán thành.
Sự thật cũng là như thế, lúc trước thiên hạ đại loạn, mọi người vì cầu mạng sống, tất phải dùng đến thủ đoạn thiết huyết. Thế nhưng bây giờ cục diện đã ổn định lại, nhân khẩu lại bắt đầu trở nên khan hiếm, Tào Tháo căn bản không còn khả năng nói giết liền giết.
Nào có kẻ cầm quyền nào không hiểu được sự quan trọng của việc thu mua lòng người chứ?
Mà giết chóc là tuyệt không chiếm được lòng người.
Vừa nghĩ đến Quách Gia, Đơn Phi chợt nhớ tới một chuyện. Hình như trong năm đại mưu thần bên người Tào Tháo, chỉ có Quách Gia đã từng theo Tào Thào chinh chiến Liêu Đông. Nói như vậy chức Quân Sư Tế Tửu của y tuy xưng là mưu thần, nhưng có khả năng phải thường xuyên theo quân xuất chiến.
Vậy lần này công đánh Nghiệp Thành, liệu Quách Gia có xuất mã hay không? Nêu như y đang ở gần đây...
- Hai người có biết Quách Gia Quách Phụng Hiếu không? Đơn Phi nghĩ đến đây liền hỏi.
Điền Nguyên Khải bật cười đáp: - Đơn huynh để, lão phu sao có thể không biết Quách Tế Tửu cho được? Lão phu còn nhớ năm đó là Quách Đồ tiến cử ngài ấy đến nương tựa Viên Thiệu, chỉ có điều sau đó nghe nói ngài ấy bình luận Viên Thiệu không hiểu đạo lý dùng người, không phải người làm đại sự, thà rằng nhàn rỗi, vẫn bỏ Viên Thiệu mà đi.
Điền Nguyên Khải nói đến đây khẽ thở dài một hơi mới nói tiếp: - Người này năm đó tuy chỉ lớn hơn Đơn huynh đệ vài tuổi, thế nhưng nếu bàn về kiến thức, thật sự có thể làm cho rất nhiều hào kiệt đương thời phải xấu hổ đến chết. Phải biết rằng khi đó quân đội của Viên Thiệu có thể nói là mạnh nhất thiên hạ, ai cũng cho rằng người bình định thiên hạ nhất định là lão ta chứ không ai.
Đơn Phi cũng đã từng nghe qua câu chuyện này, thầm nghĩ Smart làm việc luôn ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ánh mắt của y là tuyệt đối cao minh.
- Trước đây lão phu cũng cho rằng Viên Thiệu trong ngoài bất nhất. Điền Nguyên Khải chậm rãi lắc đầu, nói: - Chỉ là lão phu không có được dũng khí và quyết đoán như Quách Tế Tửu...
- Bảo Chủ không giống với Quách Gia, y dù sao cũng chỉ có một người mà thôi. Đơn Phi an ủi nói: - Bảo Chủ trên người mang theo mấy ngàn vận mệnh, sao có thể không cẩn thận cho được?
Điền Nguyên Khải nghe thế cảm thấy rất thoải mái, thầm nghĩ Đơn huynh đệ công phu tốt, làm người lại khiêm tốn, khó được nhất chính là thấu hiểu nỗi khổ tâm của người khác. Người như vậy quả thật không thể không kết giao.
Điền Nguyên Khải vừa định cầm lên bầu rượu, liền nhận ra Điền Bồ đã sớm rót đầy cho cả bàn. Lúc này ông ta mới nhớ đến câu hỏi của Đơn Phi, chậm rãi nói: - Đơn huynh đệ cớ sao lại đột nhiên đề cập đến Quách Tế Tửu thế? Ngài ấy hiện giờ là một trong những mưu thần đắc lực nhất của Tào Tư Không, Hứa Du đại nhân cũng không thể so sánh được. Chẳng lẽ Đơn huynh đệ có quen biết Quách Tế Tửu?
Đơn Phi cưới đáp: - Lúc trước tại hạ và Quách Tế Tửu vừa thấy đã hợp, cũng tính là đã kết bái huynh đệ.
Hắn nói chính là sự thật. Lúc trước kết bái với Quách Gia cũng bởi vì hắn đắc tội quá nhiều người, muốn tìm cái đệm lưng cho mình mà thôi. Thế nhưng hiện giờ nhìn lại, loại người như Quách Gia tuyệt đối rất có giá trị đầu tư. Chỉ là tiểu tử này không hiểu sao lại chết rất sớm, nhất định phải tìm mọi cách cứu được tính mạng của y, không thì lỗ hết vốn đầu tư mất.
Hai người Điền Nguyên Khải và Điền Bồ nghe thấy thế liền chấn động trong lòng. Thầm nghĩ nguời này đã được Tào Quan coi là thân tín, được Tào Tháo tin cậy, lại còn có thể kết bái với Quách Gia. Hắn vốn tuổi trẻ như vậy, cũng chưa từng nghe qua có gia tộc lớn nào mang họ Đơn. Hắn đến tột cùng đã làm thế nào mới có được thành tựu như thế?
Nếu như hai người bọn họ biết được năm ngoái Đơn Phi vẫn chỉ là một gia nô, chỉ sợ đã sớm lao đầu vào tường tự sát tại chỗ.
Hiện giờ thấy Đơn Phi võ công trác tuyệt, Điền Nguyên Khải tuyệt không có hoài nghi lời nói của hắn, chỉ thấy ông ta nâng chén cười nói: - Hoá ra Đơn huynh đệ còn có một vị huynh đệ kết bái tài ba như thế, vi huynh thật sự thất kính rồi.
Ông ta vốn tự xưng mình là lão phu, lúc này lại đổi sang vi huynh, càng có xu hướng kéo gần mối quan hệ.
Điền Nguyên Khải vốn lo lắng nếu đầu nhập vào Tào Tháo sẽ bị người nghi kỵ, lại sợ Hứa Du làm khó dễ, càng sợ Viên gia nghe thấy thế sẽ tiến công Điền Gia Ổ. Nhưng hiện giờ nghe thấy Đơn Phi nói như thế, trong lòng liền càng kiên định tin tưởng lúc này không thể do do dự dự, nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Nghĩ đến đây vừa định mở miệng lại chợt nghe Đơn Phi nói:
- Nếu lần này Quách Tế Tửu đích thân đến Hà Bắc, Điền Gia Ổ lại có ý định nương tựa vào Tào Tư Không. Tại hạ nhất định sẽ nói cho Quách Tế Tửu biết.
Đây là cực hạn mà Đơn Phi có thể làm được lúc này rồi. Nếu không phải thấy Điền Nguyên Khải thật sự nhiệt tình, hắn cũng có chút động lòng trắc ẩn, thật đúng là không muốn gánh cái phiền phức này lên người.
Điền Nguyên Khải nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng vươn người đứng dậy ôm quyền thi lễ nói: - Chỉ bằng câu nói này của Đơn huynh đệ, Điền Gia Ổ tuyệt không bao giờ quên ân đức của Đơn huynh đệ.
Thấy Đơn Phi dừng đũa không nói gì nữa, Điền Nguyên Khải lập tức sai Điền Bồ tự mình dẫn hai người Đơn Phi và Thần Vũ xuống nghỉ ngơi. Đơn Phi đứng lên không nói gì nữa, thầm nghĩ những gì có thể làm hắn đều đã tận lực, liền cùng Thần Vũ rời khỏi phòng nghị sự.
Điền Bồ đưa người đi xong liền quay lại, thấy nhị bá của mình vẫn ngồi đó trầm tư không nói, nhịn không được bèn hỏi: - Nhị bá, chẳng lẽ chúng ta quả thật cứ như vậy mà đầu nhập vào Tào Tháo sao?
- Đương nhiên là không rồi. Điền Nguyên Khải chậm rãi lắc đầu, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: - Chúng ta còn phải tăng giá lên đã.
- Tăng giá lên ạ? Điền Bồ nghe thấy thế liền cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Điền Nguyên Khải thầm nghĩ Đơn Phi nhìn như tuổi trẻ, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra mình có thể giúp đỡ đôi chút. Thế nhưng khả năng của hắn có thể tới trình độ nào, chỉ sợ còn phải xem biểu hiện của Điền Gia Ổ. Điền Gia Ổ và Đơn Phi không thân chẳng quen, chỉ mời hai bữa cơm là có thể nhận lờ giúp đỡ gần một ngàn tính mệnh hay sao? Điều này cần giao tình lớn đến mức nào chứ?
Điền Nguyên Khải là người đa mưu túc trí, hiểu rõ đạo lý không thể không biết xấu hổ nhận giúp đỡ như thế, hơi chút trầm ngâm liền có chủ ý, quay sang nói với Điền Bồ: - Bảo người mang giấy bút đến đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất