Chương 174: Người đi đâu hết rồi.
Hắn không nghĩ tới Tào Tháo không ngờ cũng nhiệt tình nói cho hắn biết một câu chuyện cũ.
Nhưng lão Tào ngươi có thể làm một nam nhân đáng tin cậy hay không, hai mươi năm trước có liên quan đến ta? Cho ta xin, lúc đó Đơn Phi ta còn chưa có sinh ra.
Chẳng lẽ ta còn là một thánh nhân, hai mươi năm trước đã có người dự tính tình trạng hôm nay của ta, còn cùng lão Tào ngươi gặp mặt?
Điều này sao có thể?
Đơn Phi vẻ mặt xám xịt, nhưng không nóng lòng đặt câu hỏi. Hắn hiện giờ không có nằm mơ, lão Tào cũng không có thần kinh thác loạn, Quách Gia thần sắc nghiêm nghị, vậy tức là trong chuyện này nhất định có một cách giải thích, hơn nữa còn khiến những nhân kiệt, kiêu hùng như Quách Gia, Tào Tháo đều không thể không thận trọng đối đãi.
Tào Tháo ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, coi trọng hắn, còn bán nhân tình cho hắn, thưởng Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ một chức Quan Nội Hầu, nhất định cũng là có nguyên nhân.
Hắn vốn cho rằng Tào Tháo sẽ giải thích cái gì, ít nhất cũng cho hắn xem trong hộp đến tột cùng là cái gì, không nghĩ tới Tào Tháo lại khép nắp hộp lại nói: - Những câu lúc trước Tào Quan hỏi cô, cũng giống như những câu cô vừa mới hỏi ngươi, nhưng Tào Quan còn hỏi cô thêm một câu. Nếu có cơ hội sửa đổi thì sao?
Ngươi từng hối hận qua chưa? Vậy ngươi sẽ làm như thế nào? Nếu ngươi không có cơ hội sửa đổi thì sao? Có cơ hội sửa đổi thì sao?
Đơn Phi suy nghĩ về bốn câu hỏi này, sau một lúc lâu mới nói: - Tư Không đại nhân trả lời như thế nào?
Tào Tháo hình như có chút mờ mịt, chỉ là nói: - Cô không biết. Cô không có lòng tin, cũng không có dũng khí đi sửa đổi.
Đơn Phi nhíu mày, không hiểu ý tứ của Tào Tháo, chợt nghe Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Bởi vì cơ hội để sửa đổi cũng không thường có, sau khi có rồi, cũng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đi làm, bởi vì... đó vẫn như cũ là một kết quả không ai biết được.
Đầu của Đơn Phi có chút phình to, vẫn còn có thể nhịn được không nói.
Lão Tào ngươi cuối cùng cũng sẽ nói ra thôi, chỉ cần ngươi còn muốn để cho ta đi làm việc! Quay đầu ngắm nhìn Thần Vũ trong đình viện một cái, Đơn Phi thấy nàng đang ngắm nhìn tơ liễu bầu trời đến ngẩn người, nhất thời mờ mịt.
- Thạch Lai. Chuyện còn lại... ngươi nói tiếp. Tào Tháo chậm rãi nói.
Thạch Lai vẫn đứng ở nơi đó, yên tĩnh giống u linh, nghe Tào Tháo phân phó, không có gì bất ngờ, lập tức nói: - Đơn thống lĩnh, ngươi đương nhiên đã cùng Tam gia đi qua gian thạch thất kia, nhìn thấy trong đó vẽ mười ba người khổng lồ, còn có một tiên nữ.
Đơn Phi thở dài, chỉ sợ Thạch Lai kéo quá xa, chậm rãi nói: - Thạch Lai, làm phiền ngươi nói những điểm quan trọng thôi.
- Chuyện này rất quan trọng.
Thạch Lai nghiêm túc nói: - Chỉ bởi vì chuyện này đối với chúng ta mà nói thật sự là khó hiểu tới cực điểm, nhưng thật sự đã bắt đầu xảy ra đúng như những gì Tam gia nói.
Đơn Phi hơi ngạc: - Đã bắt đầu xảy ra cái gì?
- Lúc trước Đơn Thống Lĩnh sau khi nhìn thấy bức họa này, không biết có ý kiến gì không?
Thạch Lai hỏi.
Đơn Phi nhíu mày: - Ta nói bọn họ đều là người khổng lồ, do một hai người bắt đầu, sinh sản nhiều năm, cuối cùng biến thành mười ba người bái ở dưới chân tiên nữ.
Nhìn thấy Thạch Lai rất thất vọng, Đơn Phi đành phải nói tiếp: - Tam gia nói ta xem ngược rồi. Nếu nói như vậy, hẳn là bọn họ vốn có mười ba người, sau khi nhìn thấy tiên nữ bắt đầu giảm dần nhân số, cuối cùng chỉ còn lại có một người, người đó... liền chôn cất trong quan tài lớn trong lòng núi.
Thạch Lai đột nhiên nói: - Vậy mười hai người kia đi nơi nào rồi?
- Cái gì? Đơn Phi ngẩn ra, lập tức nói: - Đương nhiên là chết rồi.
Thạch Lai thở dài: - Vậy tại sao bọn họ không được chôn cất ở trong lòng núi? Bọn họ chôn ở nơi nào?
Ta đây làm sao biết?
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, nhưng nhìn thấy Thạch Lai có vẻ mặt hơi thất vọng, trong đầu Đơn Phi đột nhiên có một ý niệm quỷ dị xẹt qua, chỉ là ý niệm kia làm cho người ta kinh ngạc, hắn mới không có lập tức nói ra.
- Nếu mười ba người khổng lồ kia sống đến bâygiờ, Đơn Thống Lĩnh cảm thấy bọn họ sẽ như thế nào? Thạch Lai lại hỏi.
Đơn Phi thầm nghĩ ngươi vì sao không dứt khoát nói ra, cứ hỏi như vậy, chẳng lẽ là sợ ta hiểu không được, hướng dẫn từng bước?
- Bọn họ nếu không phải người tài ba đương thời, thì sẽ là quái vật không thể hòa hợp đương thời! Đơn Phi nói.
Thạch Lai lần này ngược lại rất là tán thưởng: - Đúng vậy, mười ba người này nếu như vào binh nghiệp, chỉ sợ thế gian không người có thể địch.
Đơn Phi lạnh run, nhìn nhìn Tào Tháo, Quách Gia, thấy hai người đều là cau mày.
- Nhưng không phải tất cả mọi người đều thích làm người tài ba đương thời. Thạch Lai nhìn Đơn Phi nói: - Ta cảm giác ý nguyện của Đơn Thống Lĩnh đối với phương diện này cũng không mãnh liệt.
Đơn Phi không đáp, trở lại đề tài nói: - Bọn họ cũng không phải trời sinh đã biến thành như vậy?
Thạch Lai trên mặt có chút kính nể: - Tam gia nói chắc là không phải, bọn họ có khả năng cũng là tiếp xúc với Dị Hình Hương mới biến thành như vậy, phía dưới bụng núi nếu có Vô Gian, lúc trước nói không chừng cũng có Dị Hình Hương.
Đơn Phi nghĩ đến những con chuột biến dị kia, biết suy đoán của Thạch Lai rất có khả năng, lại chậm rãi nói: - Bọn họ muốn biến trở về bộ dáng nhưlúc trước? Hắn biết rất nhiều người lấy dị năng làm vui sướng, nhưng cũng có rất nhiều người sẽ bởi vì không thể hòa hợp với người đời mà buồn rầu, ngược lại không muốn loại dị năng này.
Thạch Lai thở dài nói: - Đơn Thống Lĩnh càng ngày càng tiếp cận suy nghĩ của Tam gia.
Trong đầu liên hệ hết thảy Tam hương, Lương Hiếu Vương, Tào Quan cùng với nhau, Đơn Phi lại thong thả nói:
- Lúc đó bọn họ gặp được tiên nữ, tiên nữ này không thể giúp bọn họ khôi phục lại nguyên dạng, nhưng...
Dừng hồi lâu, Đơn Phi nghĩ về những lời Tào Tháo nói vừa nãy, liên tưởng những lời Tào Quan đã nói sau khi dùng hương, rốt cuộc đem tất cả mọi chuyện kết nối lại: - Nhưng có thể cho bọn họ một cơ hội sửa lại, cơ hội đó chính là Vô Gian Hương.
Ý nghĩ này của hắn ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng mấy người ở đây lại không có một ai lộ ra vẻ mặt buồn cười, cho dù là Trương Liêu cũng đang nhíu mày suy tư.
Thạch Lai vỗ tay nói:
- Tam gia cũng nghĩ như vậy. Trong mắt của gã mang vài phần mong chờ, như là cổ vũ Đơn Phi nói tiếp.
Đơn Phi nghĩ đến vẻ mặt của Tào Quan sau khi dùng hương, trầm mặc hồi lâu mới nói: - Sau khi dùng Vô Gian Hương, người sẽ biến mất, mười ba người khổng lồ không phải chết đi, mà là liên tiếp biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có một người khổng lồ, cũng chính là quan tài chúng ta đã thấy kia? Gã vì sao không có biến mất?
Câu hỏi này của hắn, không có bất kỳ câu trả lời, nhưng Đơn Phi rất nhanh tự mình giải đáp: - Bởi vì người khổng lồ kia một mực chờ đợi đồng bạn của gã trở về, không muốn rời đi, cũng không có dùng Vô Gian gì đó. Gã mãi cho đến lúc chết, cũng không biết mười hai đồng bạn đi đâu rồi.
- Nhưng Đơn Thống Lĩnh và Tam gia đều biết, có phải không? Thạch Lai hỏi lại.
Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến lúc trước đối thoại với Tào Quan.
Không đúng, người khổng lồ nơi này tuyệt đối không phải là mười hai kim nhân.
Tại sao?
Bọn họ mặc chính là phục sức thời kì Quang Võ, mà không phải y phục Di Địch hoặc y phục triều Tần.
Hắn nhớ rõ chính mình đã phủ nhận đáp án sớm có được nhất, cũng nhớ rõ Tào Quan sau khi nghe hắn phân tích rất thất vọng, khi đó hắn còn không biết vì sao, nhưng hiện giờ đã hiểu được.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Đơn Phi rốt cuộc nói ra đáp án của hắn: - Mười hai người khổng lồ này sau khi dùng Vô Gian Hương, đều đi tới Địch Đạo thời Tần, bị thủ hạ Tần Thủy Hoàng nhìn thấy!
Đúc mười hai kim nhân là vào năm hai mươi sáu Tần Thủy Hoàng, lúc đó Tần thống trị thiên hạ, phục sức phần nhiều theo Đông Chu Chiến Quốc, vẫn chưa thống nhất. Người Tần nhìn thấy y phục trên người Đông Hán, có thể cho rằng chính là phục sức ngoại tộc hay không?
Điều này không phải vừa hay phù hợp sách sử ghi chép?
Trong đầu Đơn Phi suy nghĩ dồn dập, liên tục, cho ra một cái kết luận nói:
- Bởi vậy mười hai người khổng lồ kia là chết ở triều Tần.
Thấy mọi người đều đang nhìn hắn không nói, Đơn Phi cười cười: - Các ngươi không tin phải không? Có lẽ có đáp án tốt hơn?
Hắn vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có người đưa ra dị nghị, không ngờ mọi người đều là im lặng, Thạch Lai trầm giọng nói: - Không có đáp án tốt hơn, hiện giờ xem ra, đây là đáp án duy nhất!
Cho ta xin, ta là người hiện đại đó? Nhưng quan điểm của các ngươi, như thế nào so với ta còn hiện đại hơn?
Đơn Phi nhất thời im lặng, nhưng lập tức nghĩ đến điểm trọng yếu nhất, Thạch Lai vì sao lại đề cập mười hai kim nhân? Nhẹ nhàng hít một hơi, Đơn Phi nói:
- Nếu được Vô Gian, chết mà không oán. Ý của những lời này là… mười hai kim nhân có thể dùng Vô Gian trở lại quá khứ, đi sửa lại sai lầm của hiện tại.
Hắn nói ra ý tưởng này thật cẩn thận, không ngờ không ai phủ nhận.
Đơn Phi chỉ có thể tiếp tục nói: - Bọn họ muốn trở về thay đổi tình cảnh của bọn họ, nhưng không nghĩ tới từng người đi tới thời Tần, bất kể như thế nào, đều không liên lạc được với người khổng lồ cuối cùng canh giữ trong lòng núi? Bởi vậy... bọn họ căn bản không có bất cứ thay đổi gì. Nói như vậy... nếu được Vô Gian, chết mà không oán vốn chính là một chuyện cười?
Hắn đối với loại xuyên việt này cũng không bài xích, hắn nếu như có thể mượn quan tài Nữ Tu xuyên tới hai ngàn năm trước, dựa vào cái gì người khác lại không thể? Nhưng điều hắn không hiểu chính là Vô Gian nhuộm đẫm kì diệu vô cùng, Tào Quan dùng hết cả đời tìm kiếm, chắc không phải là vì xuyên tới thời Tần chứ?
Vậy có thể thay đổi gì?
- Không phải chuyện cười. Thạch Lai lắc đầu: - Nếu được Vô Gian, chết mà không oán ý nói là sau khi ngươi có được Vô Gian, chết rồi cũng đừng có oán giận gì nữa, đây vốn là lựa chọn của bản thân ngươi.
Đơn Phi ngơ ngẩn, cũng không nghĩ tới Thạch Lai cho hắn một giải thích như vậy.
- Vô Gian Hương chỉ là cho ngươi một cơ hội, nhưng không có nói ngươi nhất định có thể sửa đổi, muốn thay đổi chẳng những phải có cơ duyên, còn phải có dũng khí. Thạch Lai lại nói.
Đơn Phi nghĩ đến một vấn đề quan trọng: - Ngươi sớm đã biết có khả năng này? Tam gia cũng biết? Nhìn thấy Thạch Lai gật đầu, Đơn Phi thầm nghĩ Tào Tháo chắc cũng biết, bằng không cũng sẽ không cùng hắn nói những chuyện về Tào Quan.
Cái nàyquá đáng sợ rồi!
Hắn xuyên qua một lần thật vất vả mới có chút điều chỉnh. Tào Tháo nếu như biết hậu quả sau khi sử dụng Vô Gian Hương, chắc chắn sẽ không dùng, ông ta không có đạo lý buông tha cho địa vị hiện giờ đi sửa đổi cái gì đó.
Đơn Phi đột nhiên hiểu được tại sao vừa nãy Tào Tháo có phần bất đắc dĩ.
Có cơ hội sửa đổi, nhưng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí thay đổi!
Sửa sang lại suy nghĩ phức tạp, Đơn Phi nhìn cái hộp trên bàn kia, trong đầu hiện lên những lời Tào Tháo vừa nói trong này cất giấu một chuyện, hai mươi năm trước có liên quan với ngươi!
Hắn mới vừa rồi còn tưởng Tào Tháo không có đứng đắn, nhưng giờ khắc này trong đầu lại như lôi điện xẹt qua.
- Các ngươi biết Tào Quan đi đến đâu phải không?
Lời nói ra, nha nội yên tĩnh giống như chết vậy.
Tào Tháo, Quách Gia, Thạch Lai tất cả lập tức đồng thanh nói: - Ngươi đoán được?
Đơn Phi chỉ là tiến lên một bước, duỗi tay đè chặt cái hộp kia, Hứa Chử khẽ nhúc nhích, lại bị Tào Tháo ngăn lại.
Tào Tháo không nói gì thêm nữa, chỉ là đem cái hộp chậm rãi đẩy tới trước một chút.
Trong lòng Đơn Phi kịch liệt nhảy loạn.
Tào Tháo chậm rãi nói: - Trong hộp vốn không có cái gì.
Đơn Phi mở cái hộp ra, vừa nhìn đã thấy bên trong đặt một trang giấy là giấy Thái Hầu.
Giấy Thái Hầu chế tạo hoàn mỹ, cũng có ám ký, hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.
- Ai cũng không biết tại sao trang giấy lại xuất hiện trong hộp, nhưng hẳn là trong nửa năm này đột nhiên xuất hiện. Tào Tháo lại nói.
Nhưng trang giấy này ít nhất tồn tại hơn mười năm.
Đơn Phi khảo cổ hạng nhất, đối với trang giấy tồn tại phát sinh biến hóa đương nhiên rõ ràng, chậm rãi cầm tờ giấy kia lên, Đơn Phi lật đến mặt chính, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Trên trang giấy chỉ viết một hàng chữ.
Lời nói vô cùng đơn giản nhưng làm cho người ta kinh tâm động phách.
Đơn Phi, ngươi nhất định phải đánh bại Quỷ Phong, cũng ngăn cản kế hoạch của y, Tào Quan.