Thâu Hương

Chương 173: Liên hệ

Chương 173: Liên hệ


.
Tơ liễu bay tán loạn, Đơn Phi nghe Tào Tháo không ngờ cũng hoang mang giống như Tào Quan, trong lòng khó tránh khỏi run rẩy.
Người với người không giống nhau, nhưng mỗi người đều là trải qua một số vòng tuần hoàn bất đắc dĩ.
Lơ đãng làm sai, lơ đãng bỏ lỡ, lơ đãng quay đầu lại, mới phát hiện hết thảy hết thảy, cũng không thể trở lại như trước.
Nếu như không có cơ hội sửa đổi thì sao?
Nghe Tào Tháo hỏi như thế, Đơn Phi giống như lúc trước đối mặt với Tào Quan, vẫn như cũ không biết trả lời như thế nào.
- Ta không hiểu ý của Tư Không đại nhân.
Tào Tháo chỉ là chua chát mỉm cười.
Thật lâu sau, ông ta mới lại nói tiếp: - Năm đó nếu như không có Tào Quan, Hạ Hầu Uyên nói không chừng đã chết trong lao ngục; năm đó nếu như không có Tào Quan, cô cũng không thể chống đỡ tới bây giờ; năm đó nếu như không có Tào Quan, hiện giờ thiên hạ cục diện có lẽ hoàn toàn khác đi. Nhìn nhìn Đơn Phi, Tào Tháo nói: - Ngươi có lẽ nghe qua chuyện cũ của cô, biết được cô là một người như thế nào?
Người yêu thích vợ người khác? Âm hiểm, tàn nhẫn, ghét ghen hiền tài, thậm chí vì vậy mà chém Dương Tu gì đó?
Đơn Phi biết những thứ này đều là tin đồn, đến từ miêu tả trong Diễn nghĩa, tính chân thật kỳ thật không lớn.
Trong Diễn nghĩa nói Tào Tháo chém Dương Tu là đố kị người tài, tiểu tử ngươi văn chương tài giỏi, còn nhiều lần có thể đoán trúng tâm ý của lão tử, khiến lão tử rất là khó chịu nên mới chém ngươi.
Nhưng người thật sự biết về lịch sử lại biết khả năng này tuyệt đối không lớn.
Mưu thần bên người Tào Tháo thực như cá chép sang sông, người có năng lực hơn so với Dương Tu khó mà đếm hết, cũng không thấy Tào Tháo thật sự chém giết người nào, Dương Tu bị đám nhiều chuyện thổi phồng tài giỏi như vậy, nhưng ngoại trừ vài câu chuyện khôn vặt lưu truyền xuống, cũng không có tác phẩm văn học chân chính gì truyền lại đời sau.
Ngược lại Tào Tháo lại bị Diễn nghĩa nói tài văn chương không bằng Dương Tu, thật sự có không ít tác phẩm lưu truyền tới nay, hơn nữa còn rất không tệ.
Theo như Đơn Phi thấy, Tào Tháo chém Dương Tu, càng có thể là bởi vì nhân tố quyền lợi.
Dương Tu đứng sai đội rồi, y đứng ở bên phe Tào Thực!
Những người cầm quyền khai sáng sự nghiệp có thể ở phương diện nào đó có khiếm khuyết, nhưng ở trên phương diện duy trì thống trị, xưa nay đều là cao áp lãnh huyết. Đối với nhân vật hơi có chút uy hiếp nếu khó có thể lôi kéo, sau khi cảm thấy người đó có thể uy hiếp sự thống trị, sẽ không chút do dự diệt trừ.
Đơn Phi chính là hiểu được điểm này, ngay từ đầu mới không muốn gia nhập vòng xoáy này, càng không muốn tham dự sự tranh đấu trong đó, theo như hắn thấy, ngoại trừ làm cho ngươi càng trở nên xấu xí thêm, cũng không có ý nghĩa thật sự gì.
Những lời này hắn đều hiểu được, nhưng hắn không thể nói. Bởi vì con người thật sự là một loài động vật kỳ quái, ngươi căn bản không biết câu nói đó sẽ động chạm vảy ngược của y, tạo ra hậu quả khó có thể giảng hòa.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Tào Tháo thản nhiên nói: - Ngươi không dám nói?
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, rốt cục nói:
- Ta không biết Tư Không trước kia như thế nào, nhưng ta biết Tư Không lúc này, khẳng định có chút hối hận, hơn nữa muốn... thay đổi.
Tào Tháo nhìn Đơn Phi một lúc lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu nói: - Đơn Phi, ngươi quả nhiên là người thông minh.
Đơn Phi được Tào Tháo khen ngợi, nội tâm cũng không có nửa phần đắc chí, chỉ là nói: - Nhưng ta vẫn không hiểu dụng ý thật sự của Tư Không.
Tào Tháo ngồi ở cạnh án, năm ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu mới nói: - Cô và Tào Quan tuyệt đối có thể coi là sinh tử tương giao, có một ngày y đột nhiên hỏi Tư Không ta, nếu có một ngày có thể lựa chọn một lần nữa, huynh có thay đổi hay không?
Tào Quan lại có loại suy nghĩ mới mẻ này?
Đơn Phi trong kinh ngạc còn mang một chút cảm thán, thầm nghĩ người xưa đều có thể phát ngôn nói cùng thọ ngang trời, người thời nay ngược lại không có loại quyết đoán này, người xưa giống như Tào Quan có loại suy nghĩ này dường như cũng chẳng có gì lạ.
- Đơn Phi, ngươi thì sao? Có thay đổi hay không? Tào Tháo đột nhiên hỏi.
Đơn Phi lần này thật sự suy nghĩ rất lâu, rốt cục lắc lắc đầu nói: - Rất khó.
- Vì sao? Tào Tháo ánh mắt chớp lên.
Đơn Phi nói: - Trong mắt của ta, mỗi một người biến thành như thế nào có lẽ là bởi vì vận mệnh, nhưng phần nhiều là vì tập tính.
- Tập tính? Tào Tháo thì thào tự nói.
Quách Gia ở một bên vốn trầm mặc không nói gì, nghe câu nói này của Đơn Phi, ánh mắt chớp lên.
- Họ vốn là yêu tiền, sau khi lựa chọn lần nữa, có lẽ sẽ trở nên càng thêm tham lam. Bản thân họ nếu yếu đuối, nếu như không có một trái tim dũng cảm, sau khi lựa chọn lần nữa, làm sao có thể biến thành dũng cảm? Họ nếu là một người tàn nhẫn, sau khi lựa chọn lần nữa nói không chừng sẽ càng thêm tàn nhẫn, bởi vì đây vốn là lựa chọn cách sống của mỗi người. Mỗi người trong khoảnh khắc quan trọng lựa chọn lần nữa đều chọn tập tính vốn có của mình.
Quách Gia vỗ tay cười nói: - Nói rất hay, vậylựa chọn lần nữa nghe ra không phải làm cho người ta rất bi thương sao?
Đơn Phi cười cười, không biết tình trạng của hắn có tính là lựa chọn lần nữa không, trầm mặc một lát sau mới nói: - Trừ phi họ có dũng khí thay đổi bản thân thật sự. Nhưng người như thế... cũng không nhiều.
Người có dũng khí thay đổi bản thân, đã đang một lần nữa lựa chọn cuộc đời của mình.
Người chờ mong lựa chọn lần nữa, thường thường chỉ là chờ mong, chưa bao giờ có dũng khí thay đổi bản thân trong hiện thực.
Cách nói của hắn rất là hiện đại, Tào Tháo không ngờ có chút cảm thán, chậm rãi gật đầu nói: - Ngươi nói rất hay. Cô lúc trước nghe Tào Quan nói, ngơ ngẩn hồi lâu mới biết cô không có lòng tin đi sửa chữa.
Đơn Phi nhìn tóc bạc trên đầu Tào Tháo, chậm rãi nói: - Bất kể có lòng tin đi sửa hay không, nhưng chỉ cần chịu sửa chính là một bắt đầu tốt.
Tào Tháo lại hoang mang, trong lòng chỉ là đang nghĩ nếu bắt đầu lại lần nữa, giữa cô và Đinh Hương có thay đổi hay không? Ông ta không có nghĩ tiếp, đột nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt, sau một lúc lâu mới nói: - Tào Quan nghe cô trả lời rất là thất vọng, nói với cô chúng ta nhất định phải thay đổi.
Im lặng một lát, Tào Tháo cau mày nói: - Cô khi đó rất là khó hiểu...
Đơn Phi cũng có chút khó hiểu nguyên nhân Tào Tháo nhắc lại chuyện xưa, nhưng hắn biết Tào Tháo tuyệt không phải là người sẽ cùng hắn nói nhảm, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân để Tào Tháo nói ra.
- Cho đến rất nhiều năm sau, lúc này Tào Quan mới đi đến trước mặt cô... trước lúc các ngươi đi Mang Sơn không lâu. Tào Tháo chậm rãi nói.
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích, lại nghe Tào Tháo nói: - Lúc đó y đã không còn giống người nữa, nhưng ở trong mắt cô, y vẫn còn là Tào Quan năm đó. Tất thảy của cô, có một nửa là của y, y nếu nói ra thỉnh cầu gì, cô tuyệt sẽ không từ chối. Ta biết rằng y có chuyện tìm cô, y quả nhiên đưa ra một thỉnh cầu với cô.
Nhìn nhìn Đơn Phi, thấy người này khó hiểu, Tào Tháo chậm rãi nói: - Y nói với Cô, nếu y không còn nữa, kính xin cô suy xét cho ngươi tiếp nhận chức vụ Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy.
Trong lòng Đơn Phi cảm thán. Nhớ rõ lúc trước sau khi Tào Quan lấy được Vô Gian Hương từng nói với Đơn Phi hắn, Mã tiên sinh không có nhìn lầm ngươi, cảm ơn ngươi một đường giúp đỡ. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Hắn lúc trước thân hãm tuyệt cảnh, cũng từng nghĩ tới Tào Quan ngươi làm sao báo đáp ta đây?
Nhưng hắn không ngờ Tào Quan sớm đã an bài.
Tào Quan này làm sao lại suy nghĩ sâu xa như vậy?
- Tào Quan nói với cô, Đơn Phi ngươi rất giống cô... Tào Tháo lại nói.
Cho ta xin, ta giống ngươi chỗ nào? Thê thiếp của ngươi khó mà đếm hết, ta hiện giờ một người còn chưa thu phục đây nè...
Đơn Phi chưa kịp nói cái gì, nghe Tào Tháo cảm khái nói: - Tào Quan nói ngươi rất giống bộ dáng cô lúc còn trẻ, ngươi dám lấy thân phận gia nô đắc tội Tử Hằng, giống như cô năm đó dám lấycthân phận Bắc Bộ Úy đắc tội Kiển Đồ. Lúc đó người trong kinh thành ai cũng cho rằng cô sẽ chết, dù sao một câu nói của Kiển Thạc, đã có thể khiến cô rơi đầu.
- Lúc đó Tư Không đang nghĩ gì? Đơn Phi đột nhiên hỏi.
Tào Tháo thản nhiên nói: - Cô lúc trước cái gì cũng không nghĩ, làm chuyện kia tự nhiên như vậy, đó vốn là chuyện cô lập chí phải làm. Ngươi lúc trước chẳng lẽ suy nghĩ rất nhiều?
Sau khi xảy ra chuyện ta thật ra suy nghĩ rất nhiều.
Đơn Phi nhìn vẻ thản nhiên của Tào Tháo, dường như thấy được Tào Tháo hăng hái năm xưa có lý tưởng, có bốc đồng, mấu chốt vẫn là dũng khí và hành động không sợ quyền quý.
Hồi lâu, Đơn Phi mới nói: - Ta cũng là bởi vì nghe chuyện Tư Không làm năm đó, sau khi xảy ra chuyện mới không lo lắng quá nhiều.
Tào Tháo cách nha án nhìn Đơn Phi, chậm rãi nói: - Đây chính là nguyên nhân thật sự cô muốn cho ngươi đảm đương Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy!
Đơn Phi hơi chấn động, vừa định nói gì đó, Tào Tháo đột nhiên nói: - Ngươi đợi cô nói xong. Ông ta chặn lời nói của Đơn Phi, hai hàng lông mày nhăn lại, nhưng không có nóng lòng nói tiếp, đề tài đột nhiên thay đổi: - Thành Hứa Đô xây dựng chẳng được bao nhiêu năm.
Không nghĩ tới Tào Tháo có lối suy nghĩ nhảy vọt không bình thường như vậy. Đơn Phi chỉ là "A" một tiếng, thầm nghĩ ngươi bảo ta tiếp lời như thế nào?
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Lúc Thiên tử dời đô đến Hứa Đô, Hứa Đô còn rất hoang sơ. Cô lúc trước hạ một mệnh lệnh, xây dựng tàng khố, sau đó để cho thần tử dân chúng nộp vật phẩm làm giàu quốc khố, đổi lấy chút cơ hội nhậm chức tại triều đình.
Ngươi nói mua quan ta cũng có thể hiểu.
Đơn Phi biết đây là một thủ đoạn bất đắc dĩ của Tào Tháo, nhưng cách này dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với trực tiếp đi vào nhà dân chúng thần tử cướp bóc, nhưng hắn thật sự không hiểu dụng ý của Tào Tháo khi đột nhiên nói cái này.
Tào Tháo chỉ là khoát tay, Tào Thuần canh giữ bên ngoài nha đường đột nhiên tiến lên, từ trong lòng lấy ra một hộp dẹt trình lên, Tào Tháo tiếp nhận đặt ở trên bàn, thần sắc một khắc này hình như rất là cổ quái.
- Đơn Phi, ngươi có biết trong cái hộp này chứa cái gì không? Tào Tháo hỏi.
Đơn Phi nhìn cái hộp kia một lúc lâu, thấy cái hộp kia không phải vàng không phải ngọc, không biết là làm bằng vật liệu gì, thầm nghĩ ngươi đố ta cũng phải cho ta chút gợi ýchứ?
Ai biết trong cái hộp này sẽ có cái gì?
Lần trước Triệu Đạt chính là mang theo một cái hộp đến, bên trong chứa một con ong đầu hổ biến dị, thật sự dọa người nhảy dựng, lão Tào ngươi cũng chuẩn bị chơi chiêu này? Rốt cuộc buông tha cho đáp án này, Đơn Phi lắc đầu nói: - Không biết.
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Ngươi tự nhiên không biết.
Ngươi lợi hại, ngươi biết được chưa. Đơn Phi không nghĩ tới Tào Tháo già rồi, lại vẫn rất ngây thơ, nhưng không ngờ lời nói tiếp theo củaTào Tháo thật sự khiến hắn kinh ngạc vạn phần.
- Trên đời này căn bản không có ai nghĩ ra trong hộp này ẩn dấu cái gì.
- Cái hộp này là từ trong tàng khố thành Hứa Đô lấy ra sao? Đơn Phi thầm nghĩ Tào Tháo sẽ không ăn no rỗi việc đột nhiên đề cập quốc khố, đưa ra loại liên hệ này thật ra cũng rất tự nhiên.
Tào Tháo gật gật đầu.
- Đồ vật đưa vào tàng khố, khẳng định có người kiểm tra. Đơn Phi lại nói.
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Đương nhiên, thứ này để vào tàng khố đã vài năm rồi.
Đơn Phi nói: - Cái hộp này không có cách nào mở ra?
Tào Tháo chỉ khoát tay, đã mở hộp ra, chỉ là Đơn Phi cách nắp hộp, căn bản nhìn không thấy trong hộp đựng là cái gì.
- Đã như vậy, tại sao không có ai biết trong hộp giấu cái gì? Đơn Phi khó hiểu nói, chỉ muốn khẩn cấp đoạt lấy cái hộp nhìn một cái.
Tào Tháo đang giở trò gì?
Không ngờ không đợi hắn làm khó dễ, Tào Tháo đã nói: - Bởi vì trong này vốn không giấu cái gì hết.
Đơn Phi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chợt nghe Tào Tháo nói: - Hiện giờ lại đột nhiên cất giấu một chuyện có liên quan đến ngươi. Đơn Phi âm thầm kinh ngạc, chính đang lúc suy nghĩ logic của chuyện này, liền thấy thần sắc trong mắt Tào Tháo cực kỳ quái dị: - Trong này cất giấu một chuyện, đại khái vào hai mươi năm trước có liên quan với ngươi!
Đơn Phi ngơ ngẩn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất