Thâu Hương

Chương 182: Quân Hắc Sơn nội loạn

Chương 182: Quân Hắc Sơn nội loạn


.
Thái Thanh Giác ra quyền, một quyền đánh về phía Thần Vũ.
Giờ phút này trong lòng mọi người ngổn ngang, rất nhiều người căn bản không biết ai đúng ai sai.
Nghe Châu Nhi nói, Đơn Phi tuyệt đối là hung thủ chắc như đinh đóng cột. Châu Nhi không ra khỏi núi Thái Hành, căn bản không quen biết Đơn Phi, không lý nào lại oan uổng một người xa lạ!
Lư Phù Vân mặc dù biện giải cho Châu Nhi, nhưng người có đầu óc đều cảm thấy không khỏi có phần gượng gạo, nhưng Lư Phù Vân có lý nào lại oan uổng Đơn Phi?
Thần Vũ không biện bạch giống như Điền Bồ, bởi vì biết trong quân Hắc Sơn không có bất cứ độ tin cậy nào, nàng chỉ tìm ra sơ sót trong lời nói của Châu Nhi.
Chiêu này rất hữu hiệu, trong lòng đám người Triệu Nhất Vũ đã có mấy phần tin tưởng vào lời của Thần Vũ.
Không ai ngờ rằng Thái Thanh Giác lại đột nhiên ra quyền, Thần Vũ lại xuất kiếm lần nữa.
Triệu Nhất Vũ quát: -Chậm đã. Gã cảm thấy chuyện này có rất nhiều nghi điểm, không muốn vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn, lập tức quát ngừng.
Lư Phù Vân lại nói: -Quân Tào các ngươi thật sự không đặt quân Hắc Sơn vào mắt mà, nói giết là giết?
Y vừa mới bắt đầu nói, người đã tung lên, trong khi nói thì người đã bay đến trước Thần Vũ, đưa tay bắt lấy.
Thần Vũ khó khăn tránh né một quyền của Thái Thanh Giác.
Hoàng Long Thanh Giác Lôi Công Phượng, Bạch Kỵ Phù Vân Nhất Vũ Khinh!
Câu nói này có lẽ không nói lên được thực lực chân chính của các cao thủ dưới tay Trương Phi Yến, nhưng trong mắt quân Hắc Sơn, Thái Thanh Giác đã thấp thoáng trở thành cao thủ thứ hai dưới tay Trương Phi Yến!
Một quyền của người như thế, từ sớm đã gào thét thành tiếng gió.
Nhưng một quyền đột nhiên xuất hiện này vẫn đánh hụt.
Thần Vũ bay lên theo quyền phong, rút kiếm trên không, đánh trả một kiếm. Nàng vốn xuất kiếm ít khi rơi xuống đất, Thái Thanh Giác chẳng qua chỉ lóe người là tránh đi, sau khi ông ta tránh khỏi một kiếm thì không lùi mà tiến lên, quyền thứ hai đánh liên tiếp về phía Thần Vũ.
Một trảo của Lư Phù Vân vừa hay đến bên người Thần Vũ, lại bắt trúng bàn tay Đơn Phi. Đơn Phi kịp thời ra tay khi hai người Thái Thanh Giác, Thần Vũ giao thủ, giúp Thần Vũ cản một chiêu của Lư Phù Vân.
Bốn người giữa không trung như ngưng lại.
Ngưng lại trong một chốc!
Thái Thanh Giác cao giọng quát lớn, quyền kia không ngờ lại đánh xuyên kiếm quang, đánh đến gần Thần Vũ, khi Đơn Phi liếc thấy thì trong lòng căng thẳng, Thần Vũ vung ngang kiếm.
Một kiếm đánh ngang.
Một quyền kia đánh trúng vào thân kiếm.
Trường kiếm cong lại bắn ra, Thần Vũ trên không trung đã vượt qua mặt Trương Phi Yến rơi xuống.
Khi Lư Phù Vân bắt lấy tay Đơn Phi, gần như không chút do dự xoay tròn, con người y thoạt nhìn lười nhác, khinh công cũng phiêu dật, nhưng công phu ngạnh công trên đôi tay thật sự rất tốt, tự phụ cho rằng đối phương dù là một cọc gỗ, y cũng có thể ngắt cái là gãy.
Nhưng y chưa từng ngờ được rằng y lại bắt phải một con cá lớn trơn tuột không dính tay.
Đơn Phi không cứng rắn chống lại, chỉ theo lực nắm của y mà bay lên không trung lần nữa, nhanh chóng xoay vòng như con quay.
Bạch Kỵ cưỡi ngựa nhanh như bay, đám người Phù Vân, Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh đều dùng công phu khinh thân nổi danh trong quân Hắc Sơn, nhưng giây phút này nhìn thấy Đơn Phi như thế, trong lòng hoảng sợ, không dám tin thân hình thiếu niên yếu đuối này giữa không trung còn hơn xa bọn họ nữa.
Thần Vũ vừa hay rơi xuống bên cạnh Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến không biết là tự phụ hay là thế nào, không ngờ vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ, chỉ là trong mắt xẹt qua chút căng thẳng, Hoàng Long bên cạnh ông ta đột nhiên hít sâu một hơi.
Tiếng hít vào kia vang dội.
Trong lều giống như đột nhiên có mây đen giăng kín.
Thân hình Hoàng Long vọt lên.
Một khắc sau, gã đã phóng người lên trên, đưa tay ra sau lưng rút, trong tay đã có thêm hai binh khí giống như trảo rồng. Tay trái Hoàng Long xoay tròn, trảo rồng bay ra, bay thẳng đến ngực Thần Vũ.
Trảo rồng nhọn hoắc giống như loan đao, nếu đâm vào ngực Thần Vũ, chỉ e không chỉ có thể đâm thủng ngực nàng, còn có thể móc tim của Thần Vũ ra nữa.
Động tác mau lẹ, nhanh như điện quang thạch hỏa
Từ lúc Thái Thanh Giác ra quyền đánh bay Thần Vũ, đến khi Hoàng Long ra tay muốn lấy mạng Thần Vũ, thay đổi chẳng qua chỉ trong phút chốc.
Đơn Phi bay lên cao, Thần Vũ lại rơi vào tuyệt cảnh.
Triệu Nhất Vũ toát mồ hôi trán, trong mắt Bạch Kỵ lóe lên hàn quang, sắc mặt Phù Vân âm trầm, Lôi Công, Tôn Kinh lại mờ mịt, không hẹn mà cùng chạy về phía Đơn Phi đáp xuống.
Cục diện hỗn loạn, ai đúng ai sai hình như không còn quan trọng nữa, bắt lại Đơn Phi, Thần Vũ đang xuất kiếm rồi mới tính tiếp.
Điền Bồ đồng thời rút đao, lại muốn giúp Đơn Phi. Y nhất định phải đứng về phía Đơn Phi, mọi người của Điền Gia Ổ lần lượt ra tay, quân Hắc Sơn muốn ngăn đám hán tử của Điền Gia Ổmắt thấy một trận hỗn chiến không thể nào tránh né.
Người chưa ra tay chỉ có Trương Phi Yến, còn có Quách Gia.
Trương Phi Yến rất căng thẳng với cục diện này, nhưng Quách Gia lại làm như không thấy trận hỗn chiến này, chỉ chắp hai tay sau lưng, trong mắt lóe lên vẻ hiu quạnh bất đắc dĩ.
Tình thế xoay chuyển.
Thái Thanh Giác đánh ra quyền thứ ba.
Một quyền kia lại có tiếng sấm rền vang, ông ta lại đánh về phía Lư Phù Vân!
Lư Phù Vân đang nghĩ xem làm sao chặn Đơn Phi và Thần Vũ lại, thấy Thái Thanh Giác đánh tới, trong lúc vội vàng không kịp phòng bị, một chưởng ấn lại nắm tay của Thái Thanh Giác.
Bịch!
Sau tiếng vang trầm đục, Thái Thanh Giác lảo đảo lùi lại mấy bước, Lư Phù Vân lộn ngược trở lại, khi chạm đất thì bước chân lảo đảo, nhìn Thái Thanh Giác thần sắc âm trầm quát lên: -Ngươi điên rồi sao?
Khi long trảo trước mặt kia đến trước ngực Thần Vũ, Thần Vũ trở tay xuất kiếm, một kiếm từ dưới sườn đánh ra, đánh trúng lên long trảo.
Sức mạnh của kiếm kia có lẽ không lớn, nhưng long trảo sắc bén bị mũi kiếm đánh trúng, đột nhiên mất đi sát khí đằng đằng, rơi xuống đất.
Hoàng Long lại không bất ngờ gì.
Gã đã nhìn ra kiếm thuật của Thần Vũ cao siêu từ sớm, tuyệt không phải hạng tầm thường. Nếu Thần Vũ không đón được long trảo của gã, không khỏi khiến gã thất vọng, nhưng gã cũng nhìn ra Thần Vũ đâm qua một kiếm, kiếm thế đã yếu đi, gã chỉ cần thừa lúc Thần Vũ lực đầu đã cạn lực mới chưa đánh ra thì có thể bóp chết Thần Vũ trên không.
Sắc mặt hơi đỏ, Thần Vũ chỉ cảm thấy sức mạnh quanh người đã tích lên đến đỉnh, long trảo trên tay phải đột nhiên bay vọt, mũi nhọn "soạt" một tiếng bắn ra một đao nhọn sáng chói dài chừng nửa xích, ghim về phía Thần Vũ.
Có ánh đen đầy trời.
Khi long trảo của Hoàng Long vừa rời tay, trong lòng đột nhiên run sợ, bởi vì lúc đó giữa không trung không biết có bao nhiêu điểm đen bắn về phía gã.
Đơn Phi ra tay!
Trên không trung, hắn chỉ vung tay, trong tay đã bắn ra vô số điểm đen, trong tiếng rít gào, che trời phủ đất.
Hoàng Long mặc kệ có giết Thần Vũ nữa không, trong tiếng hét giận dữ, long trảo rít gào bay vọt trên không, chớp mắt hóa thành một con rồng vàng gầm rú, lại đánh bay tất cả bóng đen.
Leng keng leng keng.
Có bóng đen văng khắp nơi, giống như vảy rồng bắn ra, mọi người cuống quýt trốn tránh, đợi khi cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đó chẳng qua chỉ là tiền đồng.
Đơn Phi mắt thấy Thần Vũ gặp nguy hiểm, nhưng trên người lại không có binh khí, trong lúc gấp gắp nắm lấy tiền đồng trong ngực vận lực bắn ra, dĩ nhiên là không chút đau lòng nào, cho dù là một nắm đậu vàng, thì giây phút hắn ném ra cũng không hề nghĩ ngợi gì.
Nắm tiền đồng kia được vận sức đánh ra từ tay hắn, lực sát thương không tính là lớn, nhưng Hoàng Long căn bản không biết đối phương bắn ám khí gì, làm sao có thể không phòng?
Sau khi tiền đồng văng đầy trời, khí thế Hoàng Long đã giảm, thầm kêu không xong.
Thần Vũ xuất kiếm.
Ánh quang của kiếm giống như ánh bình minh sáng rọi.
Có lẽ không có sự chói lọi của mặt trời mọc, có lẽ không có sự lóa mắt của ánh nắng, nhưng ánh quang của kiếm này lại giống như thời khắc vĩnh hằng không đổi trong trời đất, tản mát giữa đất trời, đánh thức sự mong mỏi của hoa cỏ cây cối trên mặt đất.
Nhẹ nhàng đâm đến.
Nhưng lại không thể chống lại!
Hoàng Long trở người lùi lại trong tiếng hét vang, nhưng đầu vai đã bắn ra máu tươi rực rỡ như cánh hoa.
Gã không tránh được một kiếm của Thần Vũ, cũng không tránh được một chưởng của Đơn Phi.
Đơn Phi từ giữa không trung bắn xuống như lôi điện, trước khi Hoàng Long vung trảo sắc ra, một chưởng ấn lên trên ngực gã.
Hoàng Long kêu lên một tiếng, không biết là mượn lực hay là bị chưởng của Đơn Phi đánh bay, còn chưa rơi xuống đất thì bị một chưởng của Đơn Phi đánh bay lên không lần nữa, rơi xuống ngoài mấy trượng lăn vài vòng, đợi khi trở người dậy, khóe miệng đã có vệt máu tràn ra.
Mọi người kinh hãi, không ngờ đệ nhất cao thủ dưới tay Trương Phi Yến Hoàng Long lại không tiếp được một kích mà Đơn Phi, Thần Vũ liên thủ.
-Cẩn thận! Trường kiếm trên không của Thần Vũ lại lóe lần nữa, một kiếm lại vạch về phía Trương Phi Yến.
Mọi người hô to!
Đơn Phi vừa rơi xuống đất, một người xông đến một quyền đánh lên ngực Đơn Phi.
Người ra tay rõ ràng là Bạch Kỵ.
Y đột nhiên ra tay, nhanh lẹ giống như bạch mã phi nhanh, một quyền đánh lên ngực Đơn Phi, tưởng rằng có thể làm Đơn Phi bị thương nặng, không ngờ y đánh trúng Đơn Phi, lại phát hiện Đơn Phi mỉm cười, sau đó y cảm thấy khi một quyền đánh lên người Đơn Phi, sức lực của quyền đó toàn bộ lại bị tụt xuống một cách kỳ lạ.
Khi đó Bạch Kỵ cảm thấy giống như là đánh trúng con quay vậy, lực tuy mạnh nhưng căn bản không đánh trúng chỗ thực, chỉ có cái bóng quay nhanh.
Thân hình Đơn Phi hơi nghiêng, xoay lại đánh trả một quyền, Bạch Kỵ chỉ kịp nâng tay trái bảo vệ ngực, ngăn lại quyền đó của Đơn Phi.
Vang lên tiếng bịch.
Quyền chưởng giao nhau.
Bạch Kỵ lại cảm thấy giống như bị một cây búa nện lên tay vậy, sức mạnh lớn kia không chỉ giống như đánh nát xương tay của y, còn nặng nề đánh lên trái tim nơi ngực y, gần như muốn đánh ra hết toàn bộ huyết dịch trong ngực y vậy. Trong tiếng kêu to, Bạch Kỵ đã bay ngược ra ngoài, khi rơi xuống đất, khàn giọng quát lên: -Cản bọn họ lại, bọn họ muốn bất lợi với Tông Chủ!
Thật ra không đợi ông ta nói, mọi người đã nhìn thấy Thần Vũ bổ nhào về phía Trương Phi Yến, mà Trương Phi Yến vẫn bất động như cũ, không nhịn được hét to một tiếng, ào ạt xông lên.
Một kiếm kia vạch qua trước mặt Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến đột nhiên đứng lên quát:
-Ngừng tay, phong núi, bắt lấy Hoàng Long!
Ông ta đột nhiên nói ra mấy chữ này, mọi người đều sững người, Hoàng Long nơi xa, Phù Vân bay ngược lại, Bạch Kỵ giãy dụa đứng lên đều thay đổi sắc mặt, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã chạy về phía chân núi từ sớm.
-Phong núi!
Trương Phi Yến vội nói, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng, nhưng lại bước đi gian nan.
Triệu Nhất Vũ cuối cùng biết có chút không đúng, lập tức lấy còi hiệu ra, vội thổi lên, nhất thời tiếng còi nổ vang, từ trên núi truyền đến dưới núi.
Tiếng còi vừa vang lên, quân Hắc Sơn không nhận được lệnh của Tông Chủ đều không được ra vào.
Trương Phi Yến vẫn không hề thả lỏng, ngược lại vội vàng quát: -Thanh Giác qua đây, cõng ta đuổi theo bọn họ.
Thái Thanh Giác đã bay qua, cõng Trương Phi Yến trên lưng, vội vàng chạy xuống dưới núi.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ biết Trương Phi Yến có thể thân là Tông Chủ quân Hắc Sơn, không chỉ võ công cao cường, hơn nữa chỉ dựa vào hai chữ "Phi Yến" thì biết công phu khinh thân tuyệt đối không kém, sao lúc này ông ta lại bảo người ta cõng mình mới có thể hành động chứ?
Có một số người mờ mịt, đám người Lôi Công, Tôn Khinh, Triệu Nhất Vũ đều nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi, mặc kệ đám người Đơn Phi, Thần Vũ, cuống quýt chạy xuống núi.
Thần Vũ, Đơn Phi rốt cuộc đã rảnh để liếc nhìn đối phương, đều nhìn ra ý hỏi han quan tâm của đối phương, đồng thời mỉm cười, nhìn sang Quách Gia nói: -Chúng ta đuổi theo!
Hai người gần như sóng vai ra khỏi Hắc Sơn Đường, xoay người xông xuống dưới chân núi.
-Rốt cuộc là sao vậy? Điền Bồ vô cùng mờ mịt, gã mơ hồ cảm thấy nội bộ quân Hắc Sơn có vấn đề, nhưng trước sau cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Quách Gia chỉ khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói: -Đi xuống rồi nói, tất cả chẳng qua chỉ vừa bắt đầu thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất