Thâu Hương

Chương 181: Tiềm long vật dụng

Chương 181: Tiềm long vật dụng


.
Châu Nhi không khỏi lùi ra sau một bước.
Thần Vũ dũng cảm đứng ra trước sự mãnh liệt của quần chúng, lại có sự bình tĩnh nói không nên lời.
Đơn Phi không ngờ khi mình chịu oan uổng, trước tiên là Điền Bồ, sau lại có Thần Vũ đứng ra, trong lòng cảm động, không đợi nói thêm gì cả thì thấy Thần Vũ nhìn sang nói: -Ta có thể vạch trần lời nói dối của cô ta, ta biết cô ta đang nói dối.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, biết Thần Vũ có năng lực kỳ lạ này, nàng có thể dễ dàng phân rõ lời nói dối của đối phương.
-Ngươi nói cái gì? Châu Nhi ậm ừ một câu, sau đó kêu lên: -Ta không nói dối, không chỉ quân sư Tế Tửu là do hắn giết, tiểu thư cũng bị hắn giết, hắn không nhìn thấy ta, bằng không ngay cả ta cũng giết.
Cô ta còn chưa dứt lời, Thần Vũ đột nhiên xuất kiếm.
Mọi người hoảng sợ.
Triệu Nhất Vũ thấy hàn quang trong mắt Thần Vũ lóe lên, sớm biết sự lợi hại của Thần Vũ, hét lên một tiếng, tung người bay ra, vung đao chặn lại một kiếm của Thần Vũ hướng về phía Châu Nhi.
Keng một tiếng.
Triệu Nhất Vũ chỉ cảm thấy đao bị một sức mạnh dẫn dắt đột nhiên giơ lên, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hàn quang chớp mắt đã đâm đến trước mặt, hét vang một tiếng nhảy vọt ra sau. Gã tự xưng Triệu Nhất Vũ vốn là bởi vì khinh công rất tốt, trong quân Hắc Sơn vốn còn đứng trên cả Tôn Khinh, nhưng lúc này nóng lòng né tránh, lại nặng nề rơi xuống trên cột lều như một tảng đá.
Cột lều khẽ lắc lư, có lá khô xoay tròn rơi xuống.
Một lát sau, lại có mấy người bay ngược ra. Hóa ra mấy người này đều muốn ngăn cản Thần Vũ giết Châu Nhi, lại bị mũi kiếm của nàng bức lui, cuống quýt né tránh lần lượt rơi xuống bên cạnh lều.
Châu Nhi từ sớm đã lùi đến bên cạnh người lười nhác kia. Thần sắc người này lười biếng, nhưng trong mắt cuối cùng cũng có tinh quang lóe lên, còn có thể không nhanh không chậm nói: -Quách đại nhân, xem ra cái gọi là lòng thành của ông chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Khi y nói chuyện không dám khinh suất, ngưng thần nhìn Thần Vũ. Lôi Công, Tôn Khinh lại cản trước mặt Thần Vũ, tuy trong lòng sợ hãi kiếm pháp của nữ tử này, nhưng lúc này đương nhiên không thể lui bước.
Không ngờ Thần Vũ đột nhiên giơ tay lên, sau khi trường kiếm vào vỏ thì nhìn Châu Nhi nói: -Bản lĩnh của ta so với tiểu thư ngươi thế nào?
Mọi người đều giật mình, không ngờ lúc này nàng lại nói ra một câu như thế.
Nữ nhân này xuất kiếm là để khoe khoang?
Châu Nhi thoái lui đến bên cạnh người lười nhác kia, trong lòng trấn định, kêu lên: -Võ công tiểu thư nhà ta cao hơn ngươi rất nhiều! Nàng rõ ràng là tức giận Thần Vũ, cố ý nói như thế.
Không ngờ Thần Vũ lại không tức giận, hỏi ngược lại: -Vậy võ công của Đơn Phi chẳng phải còn cao minh hơn tiểu thư nhà ngươi sao?
Châu Nhi ngẩn ra:
-Đó là đương nhiên.
Nếu võ công Đơn Phi không bằng Trương Hỏa Phượng, thì làm sao giết được Trương Hỏa Phượng?
Thần Vũ nhìn chằm chằm Châu Nhi nói: -Ta đã đi qua căn phòng mà Lão Yêu Tế Tửu chết, bên trong ngoài trừ thi thể ra, cũng không để lại thứ khác, càng không có vết tích đánh nhau. Võ công của ta như thế còn có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở đây, nghe ngươi nói Trương Hỏa Phượng đánh nhau âm thầm một lúc lâu trong phòng với Đơn Phi, vậy trong phòng Lão Yêu Tế Tửu sao lại không có vết tích đánh nhau?
Quay qua nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Triệu Nhất Vũ, Thần Vũ nói: -Ngươi đã đi qua nhà tranh kia, có từng nhìn thấy manh mối có người đánh nhau không?
Triệu Nhất Vũ ngẩn ra, sắc mặt đỏ ửng, nhưng vẫn trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: -Ngươi nói không sai.
Mọi người xôn xao.
Thần Vũ nhìn chằm chằm Châu Nhi nói:
-Việc nàyhiện trường không bình thường, ngươi giải thích thế nào?
Châu Nhi chần chừ.
Thần Vũ không đợi nàng nói gì cả, lập tức nói tiếp: -Ngươi nói khi Đơn Phi và Trương Hỏa Phượng nói chuyện, Trương Hỏa Phượng đưa lưng về phía ngươi, Đơn Phi đối diện với ngươi, ngươi nhờ ánh trăng nên nhìn rõ dung mạo của Đơn Phi, có chết cũng sẽ không nhìn lầm phải không?
Châu Nhi cắn răng nói: -Phải, ta có chết cũng không nhìn lầm!
-Ngươi lại nói dối! Thần Vũ quát lên.
Châu Nhi có hơi chột dạ, gấp gáp nói: -Ta không nói dối, ta nhìn thấy rất rõ ràng là Đơn Phi, nhớ được dáng vẻ của hắn, hắn có hóa thành tro tra cũng nhận ra.
Thần Vũ lạnh lùng nhìn Châu Nhi: -Khi ngươi nói dối, sao lại không nhìn lên trời, lẽ nào ngươi không biết mỗi tháng lúc hai tháng giao nhau vốn không có trăng sao?
Sắc mặt Châu Nhi tái nhợt, không nhịn nổi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trời đang sáng.
Đôi mắt Thần Vũ cũng trong veo rõ ràng: -Bây giờ đã biết Lão Yêu Tế Tửu chết trong vòng năm ngày. Mấy ngày nay đang là lúc hai tháng giao nhau, căn bản không có ánh trăng! Cho dù đêm nay trăng sáng cũng rất nhạt, ngươi nói cho ta biết xem, ngươi làm sao có thể mượn ánh trăng nhìn thấy mặt hung thủ chứ?
Sắc mặt Châu Nhi tựa màu đất.
Mọi người hơi giật mình, hai mặt nhìn nhau, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn trời.
Bây giờ vẫn là ban ngày, trăng chưa lên, nhưng mọi người nghe thấy Thần Vũ nói tự tin như thế, không khỏi bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn chỉ nghĩ xem người đứng sau màn là ai, mà không ngờ rằng Thần Vũ lại cẩn thận tỉ mỉ như thế. Thần Vũ đang nói đến đạo lý thiên văn học, mỗi tháng đích thật là có mấy ngày khong nhìn thấy ánh trăng.
Kinh Thi cũng nói mưa gió mịt mù, gà gáy không ngừng để nói về đạo lý này.
Vừa nghĩ đến chuyện Thần Vũ thức cả đêm Thất Tịch để đợi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, Đơn Phi vừa cảm khái lại vừa cảm động, không ngờ nàng đối với thiên văn lại không cần học cũng tỏ tường.
-Không trả lời được sao? Thần Vũ nhìn về phía Triệu Nhất Vũ nói: -Nghe người nói, ngươi hẳn là sáng nay mới nghe tin Lão Yêu Tế Tửu chết, chắc là biết được từ miệng của Châu Nhi phải không?
Triệu Nhất Vũ kinh sợ tâm tư chu đáo của nữ tử này, nhưng chung quy cũng không muốn nói dối, chậm rãi gật đầu.
Gã nghe Châu Nhi nói Đơn Phi giết Lão Yêu Tế Tửu rồi, nên mới gấp gáp vội vàng chạy đến chỗ ở của Lão Yêu Tế Tửu. Nghe thấy tên của Đơn Phi, trong lòng gã giận run, hận không thể đâm chết Đơn Phi tại chỗ, chỉ là e dè võ công của Thần Vũ, nên mới giả vờ mời Quách Gia đến, sau đó thông báo huynh đệ trong núi, thầm nghĩ cao thủ trong núi không ít, hiếm khi đều có mặt ngoài trừ Trương Hỏa Phượng, còn có Tông Chủ Trương Phi Yến, gã không tin không khống chế được Đơn Phi, có điều gã chưa từng nghĩ Thần Vũ lại nhạy bén như thế.
Châu Nhi đang nói dối?
Tuy Triệu Nhất Vũ vẫn chưa rõ kết quả, nhưng nghe thấy Thần Vũ nói có lý có cứ, trong lòng thật ra đã có chút nghi ngờ.
Thấy Triệu Nhất Vũ gật đầu, Thần Vũ lập tức nói: -Vậy mấy ngày nay tại sao không ai phát hiện thi thể của Lão Yêu Tế Tửu? Châu Nhi, tại sao sáng nay ngươi mới nói ra chuyện này, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Từ chỗ Lão Yêu Tế Tửu đến đây không cần đến thời gian nửa ngày, ngươi đừng nói với chúng ta là ngươi lạc đường.
Kiếm pháp của nàng sắc bén, nhưng luận về tâm tư tỉ mỉ, chỉ e còn cao hơn kiếm pháp mấy phần.
Nàng ít nói, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu!
Bằng không nàng cũng sẽ không dễ dàng nhìn thấy tâm tư Đơn Phi, càng biết rõ tâm ý Đơn Phi.
Châu Nhi nghe Thần Vũ chất vấn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, căn bản không nói nên lời.
Người lười nhác kia thản nhiên nói: -Trong phòng không có vết tích đánh nhau, nói không chừng là hung thủ đã thu dọn phòng, mang thi thể Lão Yêu Tế Tửu đi vốn muốn hủy diệt chứng cớ, sau đó lại đặt thi thể Lão Yêu Tế Tửu trở lại chẳng qua là muốn thị uy với quân Hắc Sơn. Còn về chuyện ánh trăng, khi đó Châu Nhi cực kỳ hoảng loạn, chắc chắn không nhớ rõ, thuận miệng nói thôi, chi tiết có sai sót thì có gì kỳ lạ?
Mấy câu nói nhẹ nhàng của y thì đã phủ định nghi ngờ của Thần Vũ, thoạt nghe cũng rất có lý, mọi người khó tránh lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Đơn Phi nhíu mày, cảm thấy người này tuyệt đối xem như nhân vật lợi hại. Hắn thần nghĩ tâm tư Thần Vũ tỉ mỉ, quan sắc nhạy bén, nhưng chỉ e không giỏi tranh biện, vốn định tiến lên, lại bị Thần Vũ kéo lại, chỉ nghe Thần Vũ nói: -Ngươi cũng đang nói dối!
Người lười nhác kia ngẩn ra, trong mắt chớp lóe, nhưng vẫn thản nhiên nói: -Cô nương vì sao nói thế?
-Y tên gì? Thần Vũ xoay sang nói với Triệu Nhất Vũ.
Triệu Nhất Vũ bị Thần Vũ làm cho kinh ngạc, cũng không rõ sao Thần Vũ cứ luôn hỏi gã, một lúc sau mới nói: -Lư Phù Vân.
Thần Vũ nhìn Triệu Nhất Vũ một lát, lẩm bẩm nói:
-Ngươi không nói dối. Nàng đảo sóng mắt, quét qua trên người mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy nữ tử này tuy che mặt, nhưng tuyệt đối có mỹ mạo phi thường, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo như nước kia rơi trên người mình, rất nhiều người đều cúi đầu xuống, nhất thời không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
Đôi mắt như làn thu ba kia giống như có thể nhìn thấy sâu thẳm trong nội tâm của họ vậy.
Cuối cùng Thần Vũ nhìn về phía Lư Phù Vân, chậm rãi nói: -Ta biết ngươi đang nói dối, ngươi cũng biết Châu Nhi đang nói dối.
Lư Phù Vân vốn mang thần sắc lười nhác, nghe vậy thì thần sắc cứng ngắc: -Chỗ này không phải chỗ cô nương muốn nói cái gì thì nói cái đó. Nếu cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái miệng thì có thể đổi trắng thay đen, chỉ e quân Hắc Sơn sẽ không tha cho cô.
Mọi người im lặng.
Thái Thanh Giác đột nhiên chậm rãi bước ra, đi thẳng đến trước mặt Thần Vũ.
Đơn Phi thấy sắc mặt ông ta dữ tợn, trong lòng run rẩy, sớm canh giữ bên cạnh Thần Vũ.
Thần Vũ chỉ nhìn Thái Thanh Giác không nói gì cả.
Thái Thanh Giác không lảng tránh ánh mắt Thần Vũ, thản nhiên nói: -Thật ra ta có một chuyện vẫn quên không nói với mọi người.
-Ngươi muốn nói gì? Hoàng Long nơi xa cau mày nói.
Trên gương mặt xấu xí của Thái Thanh Giác nở nụ cười nhạt: -Mấy ngày trước khi ta nhìn thấy Lão Yêu Tế Tửu, ông ta đang bốc quẻ. Ông ta đột nhiên nói một câu như thế, tất cả mọi người đều không hiểu ý của ông ta.
Thần Vũ nhìn vào hai mắt của Thái Thanh Giác, hỏi: -Bốc được quẻ gì?
Thái Thanh Giác trầm mặc hồi lâu: -Ông ta nói ông ta có chút tâm thần không yên, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, bởi vậy đã bốc cho mình một quẻ.
Thần Vũ không nói gì, chỉ nhìn vào ánh mắt Thái Thanh Giác.
Đơn Phi lại nhìn vào hai tay của Thái Thanh Giác. Hai tay người này cực kỳ thô to khô khốc, thoạt nhìn còn có to lớn mạnh mẽ, lúc này đang chậm rãi siết tay lại
Thái Thanh Giác siết chặt nắm tay, nhưng không đánh ra, chỉ nói: -Ta không hiểu bốc quẻ, chỉ là nghe Lão Yêu Tế Tửu nóiquẻ mà ông ta bốc là quẻ càn gì đó.
Quách Gia vẫn khoanh tay, lại không có phản ứng gì khi Đơn Phi bị oan uổng, nghe thấy Thái Thanh Giác nói, đột nhiên lại nói: -Quẻ càng là quẻ đại cát, quẻ từ vốn là nguyên, hanh, lợi, trinh.
Y đột nhiên tiếp lời, Thái Thanh Giác đột nhiên ngẩn người, chậm rãi nhìn sang nói: -Quách đại nhân cũng biết bốc quẻ?
-Biết sơ sơ. Quách Gia chỉ cười.
Thái Thanh Giác nhìn Quách Gia hồi lâu, lúc này mới nhìn sang Thần Vũ nói: -Vị cô nương này hình như rất có nhãn lực, luôn nói liếc mắt thì có thể nhìn ra người khác có nói dối hay không, vậy bây giờ ta có nói dối hay không?
Mọi người hơi giật mình, rõ ràng là không hiểu tại sao lúc này ông ta lại đi ra, tại sao đi ra lại chỉ nói chuyện quẻ tượng của Lão Yêu Tế Tửu, hơn nữa lại hỏi một câu nhàm chán như thế.
Quách Gia không để ý đến Thái Thanh Giác, chỉ nhìn Đơn Phi nói: -Đơn huynh đệ, ngươi biết giải quẻ không?
Đơn Phi chỉ hiểu sơ sơ về "Kinh Dịch", nhưng ít nhiều cũng biết một chút, nghe thấy Quách Gia đột nhiên hỏi thế, xoay chuyển suy nghĩ: -Một chút.
-Vậy ngươi có biết quẻ sơ cửu chiếm đoạn giải thích thế nào không?
Quách Gia thản nhiên nói.
Trong đầu Đơn Phi lóe lên một ý tưởng, thấp giọng nói: -Sơ cửu, tiềm long vật dụng.
Hắn còn chưa nói xong, trong mắt Thần Vũ hiện lên quang hoa, quát lên: -Ông đang nói dối!
Thần Vũ xuất kiếm.
Thái Thanh Giác ra quyền.
Đơn Phi bay người, đã lên giữa trời từ sớm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất