Chương 183: Tung tích địch lại xuất hiện
.
Bước chân của Đơn Phi, Thần Vũ cực nhanh, không bao lâu đã đến dưới chân núi, chỉ thấy Trương Phi Yến khoanh chân ngồi trên tảng đá trước cửa trại, siết chặt nắm tay, thần sắc tràn ngập bi phẫn, Đơn Phi thấy thế trong lòng đã đoán ra, nhưng vẫn cau mày.
Quân Hắc Sơn thấy hai người Đơn Phi, Thần Vũ đi tới, ngoài trừ Thái Thanh Giác ra, những người còn lại đều giận dữ, có người còn muốn tiến lên bắt Đơn Phi lại, lại nghe thấy Trương Phi Yến mệt mỏi nói: -Mời bọn họ qua đây.
Mọi người không dám làm trái ý muốn của Trương Phi Yến, cuối cùng cũng nhường ra một con đường.
Trương Phi Yến thấy Đơn Phi, Thần Vũ sóng vai đi tới, trong lòng thầm khen, thường nói dưới tay Tào Tháo nhân tài lớp lớp, hai người này dĩ nhiên là thủ hạ của Tào Tháo, khó có được võ công cao cường, lại có thể xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là sự tán thưởng trong lòng chớp mắt bị sự lo âu bi phẫn lấp đầy, Trương Phi Yến còn có thể mặc kệ lễ tiết chắp tay nói: -Đa tạ hai vị tương trợ, cũng đa tạ cô nương cởi trói cho ta.
Ngoài trừ một số ít người ra, người khác đều sững người.
Thần Vũ không không bất ngờ gì, nàng đã nhìn ra Trương Phi Yến đi lại không tiện, càng nhìn thấy vừa rồi ông ta bị một sợi thừng mảnh gần như trong suốt trói người.
Trương Phi Yến vẫn luôn bất động, không phải là vì trầm ổn, mà là bị người ta khống chế.
Mọi người cách khá xa nên không nhìn ra sự khác thường của Trương Phi Yến, Thần Vũ lại cảm thấy Trương Phi Yến rất có vấn đề từ sớm, khi đến gần nhìn rõ tình huống, mới vạch một kiếm qua, nhưng là cắt dây trói trên người Trương Phi Yến.
Nhưng Trương Phi Yến lại không cảnh báo gì, là tại sao chứ?
Trương Phi Yến thở dài nói: -Đám người Hoàng Long bỏ thuốc Trương mỗ, Trương mỗ bây giờ toàn thân vô lực.
Mọi người xôn xao, Triệu Nhất Vũ thất thanh nói: -Hoàng Long sao lại bất lợi với Tông Chủ chứ?
Vừa rồi Trương Phi Yến hạ lệnh phong núi, nhưng đám người Hoàng Long, Bạch Kỵ, Lư Phù Vân vẫn xông xuống dưới núi.
Ba người này dù sao cũng là thống lĩnh của quân Hắc Sơn, tuy đã hạ lệnh phong núi, nhưng ba người này xuống núi, ngoài trừ một số người ít ỏi ra, còn có quân Hắc Sơn nào thật sự dám đến ngăn cản?
Mọi người nghe nói mấy người Hoàng Long bỏ chạy, thấy Trương Phi Yến khó nén thất vọng bi phẫn trong lòng, vừa không hiểu vừa khó tránh có chút không cho là đúng, có người thậm chí nghĩ mọi người đều là huynh đệ, cho dù là ý kiến không hợp nhau, nhưng sao lại vì người ngoài mà giết hại lẫn nhau chứ?
Nhưng vừa nghe thấy Hoàng Long lại ra tay với Trương Phi Yến, rất nhiều người lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Trương Phi Yến tràn ngập hụt hẫng, hồi lâu mới nói: -Bọn họ không đồng ý đầu nhập vào TàoTư Không. Nhìn sang Đơn Phi, Trương Phi Yến khổ sở nói: -Nhưng ta không ngờ bọn họ lại xuống tay với ta, không chỉ xuống tay với ta, còn nhốt đám người Hỏa Phượng lại.
Mọi người lại cả kinh, có người trong sự kinh ngạc còn có chút không hiểu, Trương Hỏa Phượng không phải chết rồi sao?
Đơn Phi ý thức được vấn đề hơi phức tạp, hắn giống như Thần Vũ, từ sớm đã phát giác có gì không đúng ở Hắc Sơn Đường rồi.
Hắn và Châu Nhi vốn không quen biết, Châu Nhi oan uổng hắn có thể là vì có người sai khiến, hắn nhìn ra được Lư Phù Vân có chiếm phần trong đó.
Lư Phù Vân sao lại bày mưu đặt kế cho Châu Nhi oan uổng hắn chứ?
Quân Hắc Sơn có mâu thuẫn với Tào doanh? Hay là còn có ẩn tình trong đó?
Khi hắn chịu oan cũng không vội biện giải, bởi vì hắn không biết quyết định của những người còn lại trong núi Hắc Sơn.
May mà hắn còn có Thần Vũ.
Thần Vũ nói Triệu Nhất Vũ không nói dối, hắn cũng nhìn ra người này chỉ là một người mơ hồ, cũng không phải người trong cuộc.
Hoàng Long, Bạch Kỵ có vấn đề!
Trương Phi Yến bị trói, Hoàng Long bên cạnh ông ta không thể không biết, Điền Bồ từng muốn giao thư tín của Điền Nguyên Khải cho Trương Phi Yến, lại bị Bạch Kỵ ngăn lại.
Bạch Kỵ giao thư cho Trương Phi Yến, với khả năng của Bạch Kỵ, cũng không lý nào không nhìn ra Trương Phi Yến bị trói, Bạch Kỵ không nói, chứng tỏ ông ta cùng một giuộc với Hoàng Long.
Bây giờ nghe Trương Phi Yến nói, Hoàng Long, Bạch Kỵ, Lư Phù Vân giam lỏng Trương Phi Yến, nhốt Trương Hỏa Phượng, đám người Triệu Nhất Vũ không biết, nhìn ra được Lôi Công, Tôn Khinh cũng mờ mịt không biết nội tình
Phản ứng của những người này trong Hắc Sơn Đường lúc nãy cũng đã chứng minh điểm đó.
Người hiểu rõ cũng chỉ có Thái Thanh Giác!
Đơn Phi thấy Thái Thanh Giác nhìn qua, thấy khuôn mặt xấu xí, đầy mồ hôi kia có vẻ lo lắng, thấy Trương Phi Yến lo lâu, Thái Thanh Giác còn có thể an ủi nói: -Tông Chủ, người không cần lo lắng, chúng ta nhất định có thể cứu được Hỏa Phượng và Lão Yêu Tế Tửu.
Mọi người đều ngẩn ra.
Triệu Nhất Vũ lại kêu lên: -Lão Yêu Tế Tửu không phải đã chết rồi sao?
Thái Thanh Giác lắc đầu: -Ông ta hẳn là chưa chết.
Triệu Nhất Vũ còn định nói thêm, thấy Thái Thanh Giác liên tục đánh mắt ra hiệu, lại thấy vẻ bi thương của Trương Phi Yến, liền hét: -Ta đi bắt bọn họ về.
Gã vừa mới lao ra cửa trại, Đơn Phi kêu lên: -Ngươi làm sao bắt?
Đơn Phi nhìn ra khinh công của Triệu Nhất Vũ không kém, nhưng tính cách rõ ràng có chút nóng vội, làm chuyện rất hiếm khi suy xét nhiều.
Triệu Nhất Vũ hơi giật mình, gã bị cơn giận xông lên đầu, lại không thể làm được chuyện gì cả, nghe thấy Đơn Phi hỏi, nhịn không được cả giận nói: -Vậy ngươi nói coi làm sao bắt?
Đơn Phi nhất thời chần chừ, lại nghe thấy sau lưng có người lạnh nhạt nói: -Trương Tông Chủ, ông yên tâm, bọn họ chạy không xa đâu.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Quách Gia chậm rãi đi đến, mọi người đều mơ hồ, không hiểu Quách Gia có dụng ý gì.
Trong mắt Trương Phi Yến hiện lên vài phần không tin, vẫn ôm quyền nói: -Đa tạ Quách đại nhân tương trợ.
Quách Gia chỉ thở dài một hơi, nhìn hoàng hôn dần buông xuống, nói: -Nhưng ta đã tới chậm một bước. Nếu ta đoán không sai Y còn chưa nói xong, thì thấy bầu trời nơi xa có tiếng u u vang lên, một bóng đen từ trên không rơi xuống.
Quân Hắc Sơn có người nhận ra là tiếng còi hiệu, bắn lên đến không trung sẽ phát ra tiếng u u, nhưng còi hiệu bắn ra cao như thế, bọn họ cũng nhìn thấy lần đầu tiên.
Quách Gia khẽ nhướng hai hàng mày nói: -Đám người Hoàng Long hẳn đang ở chỗ tiếng còi cảnh báo không xa.
Mọi người rất kinh ngạc, trong lòng Đơn Phi hơi động, thấp giọng nói: -Là bọn Thạch Lai?
Quách Gia gật đầu: -Bây giờ chúng ta đuổi theo hẳn là còn kịp.
Y đi trước, lần này bước chân nhanh nhẹn, Thái Thanh Giác đã cõng Trương Phi Yến trên lưng từ sớm, mọi người thấy thế, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng theo sát phía sau.
Đợi đến vị trí tiếng còi bắn ra, màn đêm đã buông xuống.
Mọi người nghe gió núi gào thét, phóng mắt nhìn qua, thấy sơn dã u ám, ngoài trừ ngọn núi sừng sững ra thì cây cối như biển, gió thổi qua, cành lá sàn sạt như sóng lớn phập phồng.
Đám người Triệu Nhất Vũ hơi hoang mang.
Khu núi Thái Hành trước nay đều thế, nếu là người không quen thuộc địa thế, chỉ thấy dãy núi vây quanh, rất dễ bị lạc trong đó, cho dù là quân Hắc Sơn thường ngụ tại đây, không ít người cũng chỉ nhận ra đường ở một số chỗ mà thôi.
Tiếng còi hiệu chỉ nói cho bọn họ biết phạm vi đại khái, nhưng muốn tìm được người cảnh báo trong phạm vi này nói dễ vậy sao?
Quách Gia cũng không nhanh không chậm, chỉ nheo mắt nhìn cây cối xung quanh đi tới, lại tựa như còn quan thuộc hoàn cảnh nơi này hơn cả quân Hắc Sơn nữa.
Mọi người rất kinh ngạc, nhưng lúc này chỉ có thể đi sau lưng Quách Gia.
Ánh mắt Đơn Phi nhạy bén, từ lâu đã phát hiện khi Quách Gia chọn đường, luôn đợi khi nhìn thấy vỏ cây bị lột ra, trên đó có vẽ ký hiệu mà người ngoài không hiểu mới có hành động.
Là Mạc Kim Giáo Úy lưu lại sao?
Thạch Lai đã đến đây từ sớm?
Khi trong lòng Đơn Phi có khái niệm mơ hồ, thì thấy trên cây phía trước có bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống, mọi người đều khẽ quát: -Ai?
Người rơi xuống kia y phục cũng tả tơi, tướng mạo xấu xí, thoạt nhìn giống như quân Hắc Sơn, ném vào trong quân Hắc Sơn chỉ e nhất thời cũng sẽ không bị người ta nhận ra.
Nhưng người nọ lại không thi lễ với Trương Phi Yến, chỉ là rất tôn kính hai người Quách Gia, Đơn Phi, ôm quyền nói: -Quách đại nhân, Đơn Thống Lĩnh, tại hạ Chu Nham, Thạch Lai bảo ta dẫn hai người qua.
Đám người Triệu Nhất Vũ không khỏi liếc nhìn Quách Gia, thầm nghĩ người này hóa ra là thủ hạ của Quách Gia và Đơn Phi.
Đơn Phi tuổi còn trẻ, lại là Thống Lĩnh gì chứ?
Lúc trước bọn họ nghe lời Châu Nhi nói, nhận định Đơn Phi là một tên hung thần ác sát, sau đó dĩ nhiên cảm thấy lời của Châu Nhi rất có phân lượng, nhưng khiếp sợ võ công của Đơn Phi cao cường, quả thật là rối tinh rối mù, lúc này nghe thấy hắn là Thống Lĩnh gì đó, có người lại tất cung tất kính với hắn như thế, khó tránh trong lòng thầm nhủ người này rốt cuộc là quái vật từ đâu xuất hiện vậy?
Quách Gia gật đầu, đi cùng Chu Nham lên núi, trầm giọng nói: -Sự việc thế nào rồi? Y hoàn toàn không cố ý hạ thấp giọng, hiển nhiên là nhìn ra sự nghi kỵ của quân Hắc Sơn, lúc này không định giấu diếm gì cả.
Chu Nham hiểu ý của Quách Gia, hơi cao giọng đáp: -Lúc trước Quách đại nhân phán đoán, người âm thầm ám toán Trương Tông Chủ trong Hắc Sơn Đường hơn phân nửa là có thế lực chống đỡ.
Mọi người đều run rẩy trong lòng.
Trong đầu Đơn Phi chớp mắt lóe lên mấy suy nghĩ, huynh đệ Viên Thượng, Viên Đàm, người Ô Hoàn thậm chí là Hàn Toại?
Chu Nham tiếp tục nói: -Thạch Lam có nói Quách đại nhân, Đơn Thống Lĩnh xuất mã, nếu không có gì bất ngờ, nội tặc tất trốn, kẻ địch có thể khống chế Trương Tông Chủ, chỉ e là dùng cách ném chuột sợ vỡ đồ, Trương Tông Chủ làm người quang minh lỗi lạc, bọn họ có thể sẽ ra tay với người thân của Trương Tông Chủ.
Thần sắc Trương Phi Yến có chút lo âu, thở dài nói: -Không chỉ Hỏa Phượng rơi vào tay bọn họ, cho dù nghĩa mẫu cũng bị bọn họ khống chế, ta lo lắng cho Hỏa Phượng, nhưng càng sợ nghĩa mẫu khó chịu tập kích
Mọi người đột nhiên biến sắc, Triệu Nhất Vũ cả giận nói: -Hoàng Long sao lại đê tiện như thế?
Bọn họ biết nghĩa mẫu trong miệng Trương Phi Yến thực ra là mẫu thân của Trương Ngưu Giác, đại ca kết nghĩa của Trương Phi Yến.
Năm đó Trương Ngưu Giác bị triều đình phục giết, khi lâm chung ủy thác những người còn lại cho Trương Phi Yến. Trương Phi Yến đau lòng nghĩa huynh đã chết, vẫn luôn phụng dưỡng mẫu thân của y như mẫu thân của mình, quân Hắc Sơn cũng cung kính với lão nhân, làm sao ngờ được đám người Hoàng Long lại xuống tay với lão nhân.
Đơn Phi thầm nhíu mày, rốt cuộc giải được một câu đố trong lòng, Trương Phi Yến tuy bị đám người Hoàng Long khống chế, nhưng với uy vọng của ông ta, quân Hắc Sơn tin phục ông ta vẫn chiếm đại đa số, nhưng Trương Phi Yến không dám hành động khinh suất, thậm chí sau khi Quách Gia đến, cũng không bày tỏ gì, hóa ra là sợ người thân bị thương.
Trương Phi Yến vừa được giải cứu, lập tức hạ lệnh phong núi, dĩ nhiên là sợ đám người Hoàng Long thất bại rồi sẽ gây bất lợi cho đám người nghĩa mẫu, Trương Hỏa Phượng.
Có điều Thạch Lai có kinh nghiệm đánh trận, rõ ràng là quen thuộc với đường lối này đến không thể quen thuộc hơn.
Trong lòng Đơn Phi cười khổ, thầm nghĩ Mạc Kim Giáo Úy và Giáo Sự đều là sự tồn tại màu xám trong hệ thống quốc gia, dĩ nhiên là am hiểu nhược điểm của con người, biết cách lợi dụng nhược điểm của đối phương, cũng thuận tiện biết sẽ phải áp dụng như thế nào đối với cùng một loại người.
Chu Nham nói:
-Quách đại nhân và Thạch Lai đều đoán được điểm này, nên mới phái người canh giữ dưới núi. Vừa thấy Hoàng Long, Bạch Kỵ và Lư Phù Vân xuống núi, Hoàng Long đi một đường, Bạch Kỵ và Lư Phù Vân đi đường khác, chúng ta chia người đuổi theo, chỗ trước mắt chính là chỗ mà Hoàng Long ở lại.
Chu Nham vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến giữa sườn núi, đột nhiên ra hiệu đừng lên tiếng.
Mọi người thả nhẹ bước chân, chợt nghe phía trước có một người quát: -Các ngươi rốt cuộc là ai?
Quân Hắc Sơn vừa nghe thấy thanh âm kia tuy rằng khàn khàn, nhưng lại vô cùng quen thuộc, liếc mắt nhìn nhau, nghe ra đó là giọng của Hoàng Long, thật sự vừa sợ vừa mừng.