Thâu Hương

Chương 19: Sản phẩm mới chào đời.

Chương 19: Sản phẩm mới chào đời.


Liên Hoa nhìn thấy Đơn Phi cầm lấy cái chén nhỏ xem tới xem lui, trong người nhộn nhạo không yên. Nàng thật sự không biết phải hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, chỉ thấy mừng vui đến mức muốn nổ tung liên hồi.
Khi trông thấy Đơn Phi khoát tay rời đi trước tiệm rèn, không còn nơi trông cậy, lòng nàng tràn ngập một nỗi trống rỗng, tuy nói Đơn Phi sẽ đến lấy xẻng Lạc Dương gì đó, nhưng nàng rất sợ tất thảy đều là giấc mộng, khi mở mắt ra mọi thứ sẽ biến mất không một dấu vết.
Nàng trở lại chuẩn bị mang bữa sáng ngày mai đến lò rèn, nhất định phải bảo đại ca làm ra xẻng Lạc Dương, bằng không làm sao nàng còn mặt mũi gặp lại Đơn đại ca, nhưng nàng không ngờ lại nhanh chóng gặp lại Đơn Phi lần nữa.
Khoảnh khắc đem mật ong cho Đơn đại ca, nàng như dâng lên trái tim chân thật nhất của mình, hiển nhiên, khi Đơn Phi không hề uống lấy một giọt, tâm nàng dường như cũng chìm xuống tận đáy cốc.
Phải rồi, Đơn đại ca là người của Tào phủ, có thứ gì chưa từng ăn qua, chỉ mình nàng mới ngốc nghếch đem mật ong ra tựa như báu vật, nghĩ đến đây, Liên Hoa cảm thấy có chút tủi thân, vậy nên lúc nghe Đơn Phi hỏi, Liên Hoa quả thực không tin vào lỗ tai mình: - Đơn đại ca, huynh nói là muốn mượn chút mật ong để dùng?
- Không nỡ cho ta sao? Đơn Phi cười nói.
- Làm gì có chuyện đó! Liên Hoa hoan hỉ: - Nhưng mà mượn cái gì chứ, huynh cứ lấy dùng là tốt rồi.
Nha đầu này bị làm sao vậy? Ô đại nương bên cạnh cũng thấy có điểm kỳ lạ, thầm nghĩ nha đầu này tuy rằng tốt tính nhưng một mực xem mật ong như châu báu, ngay cả đệ đệ Hổ Đầu của nàng muốn ăn thêm một chút còn khó khăn, tại sao lại hào phóng với Đơn Phi như thế?
Kéo tay Đơn Phi lại, Liên Hoa nhanh nhảu:
- Đơn đại ca, huynh đi theo ta.
Nàng kéo Đơn Phi đến chỗ mình ở, nơi đó so với nhà Ô đại nương không khác nhau là bao, chỉ là trong góc lều chất đống không ít mấy cái hũ được đậy kín.
Liên Hoa chỉ vào những cái hũ kia, nói: - Đơn đại ca, được cất giữ trong đây đều là mật ong hảo hạng, huynh cứ lấy dùng đi.
Ngược lại Đơn Phi có chút buồn cười: - Không cần phí bằng ngần này, ta chỉ dùng khoảng một chén là đủ rồi.
- Ít như vậy sao. Liên Hoa có phần thất vọng, nhưng lại thấy tò mò hỏi: - Đơn đại ca, huynh mượn...không phải, là lấy mật ong này làm gì vậy?
Không đợi Đơn Phi trả lời, Ô Thanh liền tiến đến, úp mở nói: - Đơn đại ca, mẹ ta nói nhất định phải giữ huynh ở lại dùng cơm tối.
Biết rõ người nghèo chỉ có mỗi cách đó biểu đạt tâm ý, càng sợ người ta mất thể diện, Đơn Phi đáp: - Được thôi. Ô Thanh lập tức vui vẻ trở lại, chợt nghe Đơn Phi nói thêm: - Đúng rồi, Ô Thanh, có thể mượn mẹ ngươi ít nguyên liệu hấp bánh nếp không, một chậu nhỏ là tốt rồi.
Ô Thanh cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn nói: - Không cần mượn, ta đi lấy cho huynh. Y nhanh chóng đem tới hơn phân nửa chậu bột mì, nếp bên trong cũng không tính là nhiều, đã coi như là nguyên liệu cực tốt của nhà người nghèo rồi.
Đơn Phi hiểu rõ Ô đại nương e rằng trong nhà có thứ gì đều lấy ra đưa hết cho hắn, nhưng hắn biết chỉ cần sau khi thành công, đừng nói là bột mì hay mật ong, Ô gia từ nay về sau sẽ thoát khỏi cảnh nghèo.
Trước ánh mắt tò mò của Liên Hoa, trước tiên Đơn Phi rửa tay thật sạch, sau đem gần nửa chén mật ong đổ vào chậu bột mì, rồi rẩy nước, cuối cùng trộn đều lên.
Liên Hoa ngạc nhiên nói: - Đơn đại ca, huynh cũng biết làm bánh nếp à. Nhưng cho tới bây giờ muội chưa từng ăn bánh nếp mật ong này. Nàng không phải chưa từng ăn, là không nỡ ăn như thế, nhưng nếu là thức ăn Đơn Phi làm, nàng tuyện đối giơ hai tay tán thành.
Đơn Phi cười cười, thầm nghĩ nha đầu này thông thạo nuôi ong, sao lại không hiểu trong mật ong còn chứa một công dụng nhỏ, đó chính là làm bột mì lên men!
Hắn đang tạo ra một sản phẩm mới cho thời đại này.
Trong trí nhớ hắn, dân chúng thời kỳ Tần Hán đích thực còn không hiểu được kĩ thuật lên men, mấy phiên chợ cũng xác minh ý nghĩ này của hắn, lúa mì sử dụng trong giai đoạn này chỉ vẻn vẹn giới hạn ở việc chưng hấp chín mà thôi, áp dụng lương thực kiểu này chẳng những không lấy được hết dinh dưỡng, lại dễ dàng gây nên rối loạn tiêu hóa.
Lên men là một sáng tạo nho nhỏ, nhưng đối với kết cấu ẩm thực có thể nói đây nhất định là phát minh tạo ra cái mới.
Đơn Phi nhào nặn bột mì thật mịn xong, Liên Hoa lập tức nói: - Đơn đại ca, muội đi hấp. Muội cũng biết làm. Nàng định cầm lấy chậu, lại bị Đơn Phi từ chối, hắn bảo Liên Hoa cầm miếng vải ẩm sạch sẽ đến, sau đó che bên trên chậu bột mì.
Liên Hoa mờ mịt không hiểu hỏi: - Đơn đại ca, huynh muốn làm gì vậy?
- Ủ bột mì này qua đêm.
Liên Hoa không rõ Đơn Phi nói thật hay đùa, dè dặt nói: - Thế nhưng mà...sẽ thiu đó. Nàng cẩn thận giữ thể diện cho Đơn Phi, chỉ sợ bộ dạng không hiểu sẽ làm Đơn Phi xấu hổ.
Đơn Phi chỉ cười cười.
Đằng kia Ô đại nương đã nhanh chóng làm xong bánh nếp, lại lấy thêm mấy cái trứng muối chỉ có lễ mừng tân niên mới dám ăn, chiêu đãi Đơn Phi hết khả năng, Đơn Phi cũng không khách khí. Khi mọi người đã cơm nước xong xuôi, Đơn Phi đợi lửa trong lò tắt hết, lấy than hồng ra vùi trên đất, sau đó đắp đất lên, rồi đặt chậu bột mì lên phía trên.
Liên Hoa và Ô đại nương đều có chút khó xử, thầm nghĩ chàng công tử này hai tay chắc chưa từng dính qua thức ăn mặn, không biết là thả vào lò hấp thì bột mì mới có thể chín sao?
Nhưng hai người chỉ cười thiện ý với Đơn Phi, nghĩ thầm cứ làm theo hắn, thứ này cho dù Đơn Phi có vứt đi hai người cũng không thể nói cái gì.
Đơn Phi hoàn thành hết các công đoạn này, thấy trời đã tối, khí sắc Ô đại nương cũng tốt hơn chút ít, ngày mai đi tìm Ô Thanh thăm dò mộ chắc sẽ không có vấn đề gì, nơi này cách Tào phủ không gần, dứt khoát nói: - Đêm nay ta có thể nghỉ ngơi ở đây không?
- Được chứ. Liên Hoa vỗ tay kêu lên. - Đơn đại ca, huynh ngủ trong gian phòng của muội đi, hôm nay đại ca không về, đệ đệ cũng đã ở lại chỗ tiên sinh.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, mặt Liên Hoa đỏ lên, - Muội ngủ cùng Ô đại nương, Ô Thanh, huynh ngủ cùng Đơn đại ca.
Mọi người mỉm cười, Ô Thanh chủ động giúp Đơn Phi chuẩn bị chăn nệm, Đơn Phi cũng không khách sáo, thật là một đêm ngủ trong yên ổn. Đợi đến lúc bình minh ló dạng, nghe được tiếng gà trống gáy đánh thức, Đơn Phi đứng dậy bước ra lều cỏ, thấy sắc trời quang đãng, sao mai rực rỡ chính diện, còn Liên Hoa thì ngồi xổm nhìn chăm chú cái chậu trước mặt.
Đơn Phi nhịn không được nói: - Làm sao vậy?
Liên Hoa bị dọa làm cho giật mình, quay lại thấy Đơn Phi, lúc này mới đứng lên trả lời: - Không...không có gì.
- Con bé này không biết là sợ chậu bột bị người ta trộm mất, hay là sợ bột bị thiu, mang điểm tâm cho Đại Chùy xong thì cả đêm cứ đi ra đi vào trông chừng mấy lần. Ô đại nương thấy thế cười nói. Bà xem ra đã khỏe lên nhiều, người nghèo thường không đợi hết bệnh hẳn mới lao động, chỉ cần bệnh tình chuyển biến tốt đẹp sẽ lao vào làm lụng không nghỉ, vì vậy sáng sớm bà đã nhào bột chuẩn bị hấp bánh nếp đem bán.
Liên Hoa xấu hổ cúi xuống, thấy Đơn Phi muốn lật tấm vải ướt phủ trên chậu bột lên, ngập ngừng lên tiếng:
- Đơn đại ca.
- Chuyện gì vậy?
Liên Hoa vô cùng lo lắng nói: - Ta nói này, nếu như bột mì có bị thiu hoặc bị hư thối, người ngàn vạn lần đừng nên buồn. Nàng sớm đã lén vén vải lên xem vài lần, thấy bột không thiu, có thể là thối rữa đến không nhận ra rồi, âm thầm vì Đơn Phi mà buồn bã.
Đơn Phi đầu tiên là ngẩn ra, không kìm nổi cười, nói: - Không phải là hư thối, là nở ra.
- Nở? Liên Hoa khó hiểu hỏi: - Nở ra là sao?
- Là bột nở ra. Đơn Phi lật tấm vải ướt lên, thấy bột mì lên men hoàn toàn giống với hình dung của hắn, sớm đã mượn Ô đại nương tấm bảng nhào bột, sau khi nhào mịn rồi vo thành viên cho vào vỉ hấp.
Tính toán thời gian xong, Đơn Phi xốc vỉ hấp lên, Liên Hoa đang chuẩn bị tinh thần bất luận thứ quái gì được lấy ra từ lò hấp kia đều phải dốc lòng an ủi Đơn Phi, Ô đại nương và Ô Thanh cũng cùng một ý định, đến lúc có thể thấy được vật trong vỉ hấp trở nên vừa lớn vừa tròn, hơn nữa thoạt nhìn cũng không tệ, đều ngẩn ra, đều thầm nghĩ thứ này nói không chừng có thể ăn được nhỉ? Nhưng thả một khối bột mì vào sao lại trương phồng thật to lên như vậy chứ?
Đơn Phi thò tay lấy ra một cái, bẻ thành mấy phần chia cho mọi người, bản thân cũng nếm thử một miếng, gật đầu hài lòng với khẩu vị hắn mong muốn.
Liên Hoa cùng Ô đại nương và Ô Thanh đều liều mạng cắn một phát, nhai nghiền ngẫm trong miệng rồi nuốt xuống, trước là ngạc nhiên, sau thì sửng sốt, tiếp đó ai cũng ngấu nghiến thứ kia, xong đồng thanh hỏi: - Đây là cái gì sao ăn ngon quá vậy?
Đơn Phi cười cười đáp: - Cái này gọi là bánh bao!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất