Thâu Hương

Chương 18: Tác dụng của mật ong.

Chương 18: Tác dụng của mật ong.


Đơn Phi thấy bộ dáng hoang mang của Vương đại Chuỳ, biết hắn khẳng định chưa từng nghe qua cái tên này.
Công cụ trộm mộ có rất nhiều, chia thành kiếm đất, cán cuốc ngắn, với hắn xẻng Lạc Dương là công cụ cực kỳ tốt, tuy nhiên nơi này là Hứa Đô, lân cận Hoàng Hà, xẻng Lạc Dương là công cụ có thể phát huy uy lực nhất, hắn muốn đi đào mộ, đương nhiên không thể dựa vào hai bàn tay trắng.
Biết Vương Đại Chùy không hiểu, Đơn Phi nhặt một mẩu sắt lên, vẽ vài nét trên mặt đất, phát họa ra hình dạng của xẻng Lạc Dương. Trên thực tế vào thời đại của hắn, xẻng Lạc Dương đã sớm đổi mới thành rất nhiều chủng loại, tuy nhiên về tổng thể vẫn không thay đổi phong cách ban đầu, hình mà hắn vẽ là kiểu dáng đơn giản nguyên thủy nhất.
-Đây không phải thuổng sắt sao? Vương Đại Chùy ha ha nói, thấy Đơn Phi nhìn hắn một cái,Vương Đại Chùy nhìn ra sự phủ định trong mắt hắn, lập tức cẩn thận quan sát nửa ngày, -Độ cong không giống với thuổng sắt, cũng mỏng chút, hình như... không được a.
Dù sao y cũng là con của thợ rèn, thầm nghĩ với độ dày như vậy, xuống đất chỉ sợ rất dễ dàng bị gãy.
-Dựa theo hình này mà rèn trước. Đơn Phi quăng mẩu sắt đi, vỗ vỗ bụi đất trên người, hướng sang lò rèn,Vương Đại Chùy hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Đơn Phi nữa, dùng kìm lửa kẹp lấy sắt vụn ném vào lò luyện, nhóm lửa lên.
-Đơn công tử. Liên Hoa đuổi theo ra lò rèn, thấy Đơn Phi xoay người lại, xoa xoa bàn tay nhỏ nói: -Ngươi còn đến đây chứ? Có được câu trả lời khẳng định của Đơn Phi, Liên Hoa tươi cười như hoa vậy, gật đầu nói: -Đơn công tử, ngươi yên tâm đi, ta nhất định canh chừng đại ca của ta. Nhanh chóng giúp người rèn ra xẻng Lạc Dương. Ngươi đang ở nơi nào? Nếu không ta mang đến cho ngươi?
Tiểu nha đầu thông minh, có chút chờ mong hỏi.
-Ta là tôi tớ của Tào phủ, đương nhiên ở Tào phủ, tuy nhiên mấy ngày nay có chút việc phải làm, ta trở về lấy là được rồi.
Đơn Phi cáo biệt Liên Hoa, đi ra chợ, dọc theo phố dài đi được ước chừng nửa dặm, thấy phía trước dần trở nên dơ bẩn, gần như phải che mũi mà đi, có cảm giác Ô Thanh chắc sống ở xung quanh đây. Giữa lúc hắn đang nhìn xung quanh, một người đột nhiên xuất hiện phía sau hắn mừng rỡ kêu lên: -Là Đơn công tử phải không?
Quay đầu lại, thấy Ô Thanh đang xách theo gói thuốc nhìn hắn, Đơn Phi nói: -Ô Thanh, ngươi sống gần đây hả?
Ô Thanh lúc đầu vui sướng, sau lại thấy bất an, ha ha nói: -Đơn công tử, công tử tới nơi này làm gì?
Đơn Phi thoạt nhìn tuổi có vẻ còn trẻ, nhưng đôi mắt nhìn người lại cực sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra vẻ không yên của Ô Thanh, nghĩ lại liền hiểu:
-Ta không phải đến đòi tiền, chỉ là nghe nói bá mẫu bị bệnh, thuận tiện sang đây xem xem.
Ô Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, lúc y nhận xâu tiền đó quả thật rất vui mừng, nhưng trong lòng vẫn thấy không chắc ăn, dù sao hơn mười miếng tiền sạn kia nhìn sao cũng không đáng một xâu tiền. Hiệu cầm đồ tuy rằng chịu thu tiền sạn, nhưng lỡ mai nay muốn thu lại tiền, thì y căn bản không có cách nào khác.
Thấy Đơn Phi cũng không có ý đổi ý, Ô Thanh buông lỏng tâm sự, cảm kích nói: -Sao dám làm phiền Đơn công tử đại giá? Thấy Đơn Phi chỉ mỉm cười không nói, Ô Thanh gãi gãi đầu nói: -Nơi này bẩn như vậy, Đơn công tử, nếu công tử không ngại, mời vào trong.
Y mang theo gói thuốc dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở Đơn Phi chú ý dưới chân.
Qua nhiều thế hệ vương triều, thoát nước vẫn là vấn đề khó khăn, thành Hứa Đô mới xây dựng, đương nhiên không có hệ thống thoát nước hoàn thiện, chỗ ở dân nghèo có thể biết trước là dơ dáy bẩn thỉu.
Ô Thanh nhắc nhở Đơn Phi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, -Đơn công tử, công tử còn cần tiền sạn kia không?
-Ta chẳng qua là một hạ nhân của Tào phủ, ngươi kêu ta Đơn Phi là được rồi. Đơn Phi không quá quen với việc xưng hô hắn là Đơn công tử.
-Kia sao mà được, Đơn... công tử là người có bản lĩnh.
Ô Thanh lắc đầu liên tục, chần chừ một lát, dò hỏi: -Nếu không, ta gọi công tử là Đơn đại ca?
Học vô trước sau, ai thành đạt người đó là bề trên. Ô Thanh tuy rằng thoạt nhìn lớn hơn Đơn Phi, nhưng hiển nhiên nhận định đạo lý có bản lĩnh mới là đại ca, thấy Đơn Phi từ chối cho ý kiến, Ô Thanh vui vẻ hỏi: -Đơn đại ca, tiền sạn kia còn có tác dụng với huynh không? Có cần ngày mai lúc ta đi đốn củi tìm giúp huynh xem có không? Huynh yên tâm, ta sẽ không bán nữa, tìm được thì toàn bộ đưa cho Đơn đại ca.
-Ngươi nhặt được lúc đốn củi sao? Trong lòng Đơn Phi vừa động, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Tiền sạn nhất định là từ trong cổ mộ chảy ra đấy.
Ô Thanh gật đầu đáp: -Đúng vậy a, cách Thành Nam vài dặm có núi Ngưu Đầu, hình dáng giống đầu bò vậy, mỗi ngày ta đều đến đó đốn củi, sau đó đem đến chợ để bán. Trong lúc vô ý nhìn thấy tiền sạn ở khe suối, liền nhặt về. Mấy hôm trước mẹ ta bị nhiễm phong hàn, bệnh rất nghiêm trọng, ta không có tiền mời thầy thuốc, bèn nghĩ đem tiền sạn đó đi cầm thử coi xem sao. May mắn có Đơn đại ca giúp đỡ.
Dừng lại bước chân, Ô Thanh nhìn Đơn Phi tràn đầy cảm kích, -Tối hôm qua ta đi bốc thuốc, hôm nay mẹ ta đã khá nhiều. Đơn đại ca, nhà của ta ở đây.
Đơn Phi thấy phía trước có một sân nhà đứt ngói hoang tàn, có một cửa chính nhưng nửa cánh cửa ngã sang một bên, liếc nhìn lại, trong viện đắp vài bãi cỏ rách nát, không đợi hỏi, Ô Thanh đã nói:
-Nghe nói nơi này vốn là sản nghiệp của một hộ gia đình giàu có, tuy nhiên lụi bại, lâu không người ở rồi, sau đó mấy nhà chúng ta ở tại nơi này.
Dẫn Đơn Phi tới trước một bãi cỏ, Ô Thanh vén rèm lên đi vào, Đơn Phi thấy một phụ nhân tóc trắng phân nửa, trên mình đắp chăn rách nằm trên cái giường thô sơ.
-Mẹ, mẹ khá hơn chút nào không? Ô Thanh thấp giọng hỏi.
-Tốt hơn nhiều, Ô Thanh, con dẫn ai tới vậy? Lão phụ nhân mở to mắt, khi nhìn thấy Đơn Phi, hơi kinh ngạc.
-Là Đơn đại ca.
Ô Thanh hưng phấn nói: -Mẹ còn nhớ vị Đơn công tử ngày hôm qua con nói với mẹ không ? Hôm nay huynh ấy tới thăm mẹ.
Phụ nhân kia lập tức giãy dụa ngồi dậy, -Đơn công tử quá khách khí, Ô Thanh, còn đứng ở kia làm cái gì, nhanh đi lấy nước tới đây a.
Đơn Phi thấy vẻ mặt bệnh tật của lão phụ nhân, cảm giác mình hai tay trống trơn, cũng có chút băn khoăn, vội hỏi: -Ô đại nương không cần khách khí, người có bệnh trong người, nghỉ ngơi nhiều đi.
Ô đại nương vẫn ngồi dậy, chỉ bảo Ô Thanh rót nước đến phụng khách, cảm kích nói: -Ngày hôm qua ta đã nghe Ô Thanh nói, may có Đơn công tử giúp đỡ. Lúc ấy ta còn có chút không tin, tưởng tiểu tử gạt ta để ta an tâm.
Đơn Phi khách khí hai câu, nhận nước uống được hai ngụm, lại cảm giác tiểu tử Ô Thanh này rất là thành thật.
-Đơn công tử còn chưa dùng cơm chiều sao? Ô đại nương như muốn xuống giường, -Trong nhà không có gì chiêu đãi, ta làm vài cái bánh nếp cho ngươi ăn.
-Không cần. Đơn Phi hơi đổ mồ hôi nói.
-Mẹ, không cần mẹ hấp, con làm là được rồi. Ô Thanh vội nói: -Con cũng biết làm đôi chút. Đơn đại ca, huynh không biết đấy, mẹ ta bán bánh nếp ở chợ, mọi người ai cũng khen ngon.
-Con nói cũng không sợ Đơn công tử chê cười. Ô đại nương trách cứ, đang muốn kiên trì đứng dậy, ngoài phòng có người kêu lên: -Ô đại nương ở nhà không? Ta đem thuốc đến đây.
Theo tiếng kêu ấy, một nha đầu cầm một chén nhỏ đi vào trong bãi cỏ, cười khanh khách nói: -Ô đại nương, con đây cái... Chưa kịp nói, nàng nhìn thấy Đơn Phi, bàn tay mềm khẽ run, chén nhỏ thiếu chút nữa rớt xuống đất. Đợi sau khi hoàn hồn, nha đầu kia nhét cái chén nhỏ vào tay Ô Thanh, bước nhanh tới trước mặt Đơn Phi, ngạc nhiên vui mừng nói: -Đơn đại ca, sao lại là huynh?
Nha đầu đó chính là Liên Hoa.
Đơn Phi nhìn thấy Liên Hoa cũng có chút bất ngờ, không đợi hắn trả lời, Liên Hoa đột nhiên vỗ ót, quay đầu nói: -Ô Thanh, ngày hôm qua huynh nói gặp được một công tử hảo tâm, chẳng lẽ chính là Đơn công tử sao?
Ô Thanh cũng có chút bất ngờ nói: -Muội cũng biết Đơn đại ca sao?
Đơn đại ca?
Liên Hoa tâm tư thay đổi, lập tức nói: -Đương nhiên muội biết Đơn đại ca. Nàng bày ra bộ dạng thanh mai trúc mã với Đơn Phi, lớn tiếng nói: -Muội mới tạm biệt với hắn, định ngày mai gặp đấy.
Đơn Phi một trận ác hàn, chỉ cảm thấy nha đầu kia như sợ người khác không hiểu lầm vậy.
Ô Thanh thì bán tín bán nghi, bưng chén nhỏ kia nói: -Liên Hoa, muội quá khách khí, tại sao lại mang mật ong đến.
Mật ong?
Đơn Phi hơi kinh ngạc, nhìn cái chén nhỏ kia, thấy bên trong đựng nửa bát chất lỏng sền sệt màu vàng nhạt, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của mật ong, Đơn Phi ngạc nhiên nói: -Liên Hoa, mật ong của cô từ đâu đến vậy?
Theo hắn biết, ở Tam Quốc mật ong là thứ xa xỉ phẩm, đều là thứ của đế vương đại thần hưởng dụng, dân chúng tầm thường sao có thể ăn mật ong?
Liên Hoa thấy Đơn Phi ngạc nhiên, vui vẻ nói: -Đơn đại ca, đây là mật ong của ong do muội nuôi đấy.
-Cô còn biết nuôi ong? Đơn Phi càng thêm kinh ngạc, phải biết rằng nhân công nuôi ong cũng không dễ, không biết nha đầu Liên Hoa kia làm sao nuôi ong đấy.
-Đúng vậy a, thứ mà muội biết không ít đâu. Liên Hoa thấy bộ dạng Đơn Phi rất có hứng thú với mật ong, giới thiệu nói: -Mật ong trị bách bệnh, mỗi lần muội và đại ca có bệnh gì, đều pha mật ong với nước uống hai ngụm. Ô đại nương, trước tiên người uống mật ong vào đi. Đơn đại ca, muội cũng cho huynh một chút.
Nàng không đợi Đơn Phi từ chối, sớm chạy ra bãi cỏ.
Ô đại nương nhìn bóng lưng Liên Hoa, khẽ thở dài nói: -Nha đầu kia lòng dạ tốt lắm, hàng xóm với nhau, rất hay giúp chúng tôi. Tuy nhiên mật ong này nàng rất coi trọng đấy, nếu không phải người khác có bệnh, nàng còn không nỡ lấy ra.
Không bao lâu, Liên Hoa lại cầm cái chén nhỏ quay lại, bên trong đương nhiên là mật ong, ít nhiều có chút hào khí nâng đến trước mặt Đơn Phi, Liên Hoa nói: -Đơn đại ca, huynh uống đi.
Đơn Phi thấy Liên Hoa chờ mong, vừa buốn cười vừa cảm động, cầm cái chén nhỏ nhìn hồi lâu, đột nhiên linh cơ vừa động nói: -Liên Hoa, mật ong của cô có bao nhiêu? Ta muốn mượn một ít để dùng.
------ Thứ Hai rất trọng yếu, các huynh đệ đầu phiếu điêm kich [ấn vào] cất chứa kính xin mau mau quăng lại đây! Một tuần mới đã đến, tân lý tưởng, để cho chúng ta cùng nhau xông về trước! Di động người sử dụng hãy ghé thăm [URL]http://m[/URL]. piao thứcan. net


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất