Thâu Hương

Chương 24: Thành ý.

Chương 24: Thành ý.


on mẹ nó chứ, thật sự có quỷ mà!
Đợi khi Đơn Phi thấy rõ ràng những bài trí trước mắt, chỉ cảm thấy da đầu có hơi run lên, rốt cục đối với phán đoán của mình có phần hoang mang.
Phía trước chỉ bày đặt có bốn cái bàn, phía sau bàn chắc là chiếu cỏ để ngồi, tuy nhiên đa số đều đã nát bấy, giữa bốn cái bàn này, bày đặt một cái rương.
Trừ những thứ đó ra, trong thạch thất không còn vật gì nữa.
Bình thường ở đây đương nhiên xem như là cách bày đặt bình thường, nhưng sự bày đặt bình thường của nơi này ở trong mắt Đơn Phi thoạt nhìn đương nhiên rất là quỷ dị, vốn theo hắn phán đoán, đây là tòa mộ thất Hán triều bằng gạch.
Tính chất của mộ táng cổ đại và hiện đại kỳ thật đều không khác nhau lắm.
Khi ngươi còn sống thì có thể xây dựng một cái âm trạch thật lớn, sau khi ngươi sống không nổi nữa mà chết đi thì chỉ sợ ngay cả một thước vuông cũng mua không nổi, nơi mà cổ nhân chiếm tiện nghi nếu không có chú ý thì cứ chôn cất tạm thời ở nơi hoang sơn dã lĩnh, cũng không lo Cục quy hoạch đất đai lập tức đao mộ của ngươi lên, bởi vậy rất nhiều người nghèo sau khi mất phần lớn là giản dị đao cái hố đặt cái quan tài gỗ mỏng, thậm chí cuốn cái chiếu có thể chôn kĩ ở dã ngoại.
Cái gọi là lễ mai táng là kẻ có tiền mới có thể làm được.
Người nghèo cơm ăn còn không đủ lại còn có thể giảng lễ thì chỉ có Khổng thánh nhân mới làm được thôi, dân chúng tầm thường không nói tục chửi bậy đã là rất có giáo dục rồi.
Có thể xây dựng phòng mộ bằng gạch quy mô loại này tuyệt đối xem như người nhà giàu có, Đơn Phi sớm dự đoán đến quy mô quan tài thậm chí số lượng đồ vàng mã trong đó.
Cho dù tiền bối trộm mộ xuống tay ác một chút, nhưng chung quy vẫn phải sót lại chút gì chứ, cho dù quan tài bị trộm đi, nhưng luôn luôn có chút hoa hoa cỏ cỏ để cho hắn nhặt chứ?
Nhưng cho tới bây giờ Đơn Phi cũng chưa từng nghĩ đến trong đây căn bản không có quan tài.
Nơi này tựa như chỗ ở của người sống vậy!
Có bốn người? Đối tọa thanh đàm? Đây là tòa mộ của người sống?
Thời điểm Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, hơi hơi thở dài, chậm rãi đến gần cái rương đặt ở giữa mấy cái bàn kia. Rương vẫn đang đóng, nhưng Đơn Phi không ôm hy vọng trong rương sẽ có cái gì.
Cho dù trước kia có, thì người trộm mộ trước đó tuyệt đối sẽ không bỏ lại mà không để ý tới.
Ô Thanh tuy rằng sợ hãi, nơi này tuy rằng âm trầm khủng bố, nhưng vẫn chưa có nguy hiểm gì, lòng cảnh giác cũng chậm rãi liền nhạt xuống, đến gần Đơn Phi nói: - Đơn đại ca, nơi này đến tột cùng là chỗ nào a?
Nếu như là mới vừa rồi, Đơn Phi đương nhiên cười nhạt, nhưng cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể lắc đầu, hắn cũng không biết định nghĩa chỗ như thế này kiểu gì.
Thoáng nhìn kết cấu của cái rương, phát hiện rương rất đen, không biết là làm bằng cái gì, dùng búa gõ xuống ở phía trên, tạo ra một tiếng vang lớn.
Rương làm bằng đồng?
Đơn Phi nghe được tiếng vang thì nhíu mày, không phải là bởi vì chất liệu của rương cứng rắn, mà là vì nghe tiếng vang, hình như trong rương không phải trống rỗng.
Tiếng vang của khoảng trống và có thực khí không giống nhau, Đơn Phi đương nhiên nghe ra được, nhìn cái rương không khóa kia, Đơn Phi ra hiệu cho Ô Thanh lui ra phía sau hai bước, dùng lưỡi búa đưa vào chỗ kẽ hở, nhẹ nhàng gảy một cái.
Trong phòng bỗng dưng choáng váng một trận.
Đơn Phi hơi hít ngum khi lanh, khó có thể tin nhìn cái rương trước mắt trong rương vậy mà lại chứa tràn đầy vàng thỏi!
Vàng bị hỏa chiết tử trên tay hai người chiếu đến, tản ra hào quang mê người.
Ô Thanh thấy, vừa mừng vừa sợ nói: - Đơn đại ca, nhiều vàng như vậy? Mới vừa rồi nhìn thấy thỏi vàng Đơn Phi cho y, thì đã cảm thấy là một khoản cực lớn mà cuộc đời này chưa bao giờ thấy qua, vốn không nghĩ tới giây lát lại sẽ có một số tiền của bất chính thật lớn bày ở trước mặt y.
Tiến lên một bước, Ô Thanh muốn giơ tay đi sờ, chỉ thấy Đơn Phi đứng ở đó động cũng không động, rốt cục rút tay lại, thấp giọng nói:
- Đơn đại ca, lúc này làm sao bây giờ?
Đơn Phi đột nhiên nắm chặt trên tay búa.
Ô Thanh thấy thế giật mình nảy người, mới chịu lui về phía sau, chợt nghe Đơn Phi thấp giọng quát nói: - Ai?
Một khắc Đơn Phi nhìn thấy vàng trong rương này, chỉ có thoáng vui mừng, càng nhiều hơn là cảnh giác. Vàng mê người, nhưng cũng phải có mệnh đề tiêu mới được.
Mộ thất không giống như là mộ thất, không lý nào người trộm mộ trước đó lại để lưu lại cái rương vàng này, hắn mới tự cảnh giác, đột nhiên nghe được phương hướng lúc đến truyền đến một tiếng vang nhỏ, lập tức cảnh giác nổi lên.
Trong thạch thất một trận tĩnh lặng.
Chỉ có hai điểm hào quang từ hỏa chiết tử chiếu lên khuôn mặt Đơn Phi, Ô Thanh.
Thời gian một hồi lâu, chỗ tối đối diện mới truyền đến thanh âm có phần khàn khàn lại âm tàn:
- Để lại cái rương, sau đó cut ra ngoai!
Ô Thanh biến sắc, mặc dù y nhận định cái rương vàng này là của Đơn Phi, bản thân mình cũng không có quá nhiều ý tưởng, nhưng nghĩ đến thịt đã đến miệng rồi lý nào lại có thể phun ra?
Đơn Phi nhíu mày, biết châu bạc động nhân tâm, không ngờ mộ thất lại có đến hai đám trộm mộ, chỉ sợ không dễ thu thập. Hắn thầm mắng mình quá mức sơ suất, chuyện này vốn nên để buổi tối làm, nhưng hắn không nghĩ tới núi hoang dã ngoại này lại cũng có người nối gót tới.
Tâm tư bay lộn, Đơn Phi hơi chút trầm ngâm lên tiếng:
- Được, Ô Thanh, chúng ta đi.
Hắn căn bản không để ý tới rương vàng cực kỳ mê người kia, kéo Ô Thanh một phen, liền đi về phía trước, tuy nhiên mới đi hai bước, đột ngột ngừng lại bước chân, chậm rãi nói: - Các ngươi bảo chúng ta đi, tại sao lại không tránh đường ra một chút?
- Tiểu tử ngươi còn muốn đi sao? Lại có một người cười lạnh nói.
Đơn Phi nghe thanh âm kia có chút quen tai, tâm tư khẽ nhúc nhích, mỉm cười nói: - Các ngươi không cần được lợi không buông tha người, ta là người có lai lịch đấy.
- Ngươi con mẹ nó chính là tên gia nô, có lai lịch gì? Người nọ lập tức phản bác.
Đơn Phi yên tĩnh chỉ chốc lát, chậm rãi nói: - Doãn lão đại, giết người chẳng qua là đầu chạm xuống đất, các ngươi được hoàng kim, còn muốn giết hai chúng ta hay sao?
- Ngươi làm sao...
Người nọ thất thanh nói ba chữ, đột nhiên dừng lại.
Sau một lúc lâu, thanh âm Doãn lão đại từ trong bóng tối truyền tới: - Tiểu tử ngươi đủ thông minh.
Đơn Phi thầm nghĩ đều là xui xẻo thúc giục mà, tại sao lại ở chỗ này đụng tới đám oan gia này cơ chứ? Hắn vừa nghe không ngờ đã biết thân phận đối thủ của hắn, lập tức cảm giác trước hết là người nọ cố ý dằn giọng, đối phương có quen biết hắn, cố ý giấu diếm thân phận?
Đối thủ không tránh đường cho, thì chính là ôm tâm tư chém tận giết tuyệt!
Ai lại có loại thù hận cỡ này với hắn? Chỉ sợ có đám người Doãn lão đại và Hùng Nhĩ bọn chúng thôi, trong một khắc hắn đưa ra những lời này, thuận miệng lừa gạt một chút, Hùng Nhĩ thiếu kiên nhẫn, quả nhiên lộ ra lai lịch.
- Doãn lão đại cũng thật là kiên nhẫn đó, vẫn đi theo ta đến nơi này. Đơn Phi thở dài nói.
- Nếu không đi theo ngươi đến nơi đây, chúng ta cũng không phát hiện được nơi này. Doãn lão đại từ từ cười nói, khó nén nội tâm đang đắc ý.
Gã đã thua một ván trên tay Đơn Phi, trong lòng đương nhiên không cam lòng, chỉ có điều trở ngại bên trong chợ, nói như thế nào sau lưng Đơn Phi có Tào phủ, ngược lại thật sự không dám làm gì đối với Đơn Phi.
Tuy nhiên dù sao gã cũng là rắn địa phương ở cái thành Nam này, rất nhanh đã phát hiện Đơn Phi đi đâu, thấy Đơn Phi mang theo Ô Thanh ra khỏi thành, vẫn đi về hướng núi kia, mặc dù không rõ Đơn Phi làm cái gì, nhưng lập tức mang theo hai tên Hùng Nhĩ, Hùng Đạt đi theo.
Doãn lão đại không phải là kẻ chịu thua thiệt, đang nghĩ ở ngoài thành giết chết Đơn Phi, người không biết quỷ không hay, bất kể như thế nào Tào phủ cũng không tra ra được trên đầu của gã.
Tuy nhiên gã chung quy vẫn tò mò Đơn Phi lên núi làm cái gì, bởi vậy một đường lén lút đi theo.
Đơn Phi chỉ lo tìm mộ thất, lưu ý động tĩnh trong mộ thất, cũng không nghĩ tới có ba kẻ đúng là âm hồn không tiêu tan đi theo.
Doãn lão đại vào nơi này, trông thấy một cái rương vàng vàng óng, đương nhiên trong lòng mừng như điên, không nghĩ còn có thu hoạch lớn này. Theo gã đánh giá qua loa, rương vàng này tuyệt đối phải có mấy trăm thỏi, nếu đổi thành tiền đồng, vậy chỉ sợ sẽ là tiền tài gần vạn quan.
Đây là một số tiền của ai cũng không nghĩ tới!
Doãn lão đại vốn là muốn loại bỏ Đơn Phi, khi nhìn thấy vàng đương nhiên ý chí càng kiên định, tuy nhiên gã vốn định lặng yên xử lý Đơn Phi, không nghĩ tới mới được vài bước đã bị Đơn Phi phát hiện, dứt khoát làm bộ người qua đường, bức Đơn Phi rời khỏi.
Gã đương nhiên sẽ không để cho Đơn Phi đi ra ngoài, thầm nghĩ đợi Đơn Phi giãy dụa phản kháng hoặc là tới gần để giết Đơn Phi, không nghĩ tới Đơn Phi cũng cảnh giác, càng không ngờ đã phát hiện ra tâm tư của gã.
Tuy nhiên Doãn lão đại không chút nào sợ hãi, Đơn Phi ở ngoài sáng còn gã ở trong bóng tối gần đó, huống chi gã dẫn theo hai tên thủ hạ có thể bỏ mạng, ba thanh đao còn không giải quyết được một gia nô mang búa, một tiều phu đốn củi, vậy Doãn lão đại gã cũng cũng không cần lăn lộn ở thành Nam nữa rồi.
- Giết người chẳng qua là đầu chạm xuống đất. Đơn Phi hơi hít một hơi, chậm rãi nói: - Ta biết rằng trước kia đắc tội Doãn lão đại, nhưng đó chẳng qua là hai mươi quan tiền, vàng nơi này cũng đủ đền bù. Như vậy đi, ngươi thả ta cùng Ô Thanh, ta cam đoan không đem chuyện này nói ra, cũng sẽ không báo thù.
- Ai tin tiểu tử ngươi! Hùng Nhĩ thấy đã chiếm hết ưu thế, lớn tiếng nói: - Doãn lão đại, không nên cùng hắn nhiều lời.
- Đừng vội. Doãn lão đại thở dài: - Hắn dù sao cũng là người Tào phủ, hơn nữa cũng giúp chúng ta chiếm được khoản vàng này, có thể thả cho người một con đường sống thì hãy thả đi.
- Lão đại. Hùng Nhĩ có chút khó hiểu.
Hùng Đạt buồn bực thanh âm hờn dỗi nói: - Ngươi nghe lão đại nói xong đã.
Doãn lão đại đang nắm ưu thế, nhàn nhã nói: - Đúng vậy a, trước hết nghe ta nói cho hết lời đã. Đơn huynh đệ, ngươi nói cũng đúng, giết người chẳng qua là đầu đặt xuống đất, nếu ngươi cũng đã như vậy rồi, ta lai lấy tính mạng của ngươi thì có chút không thể nào nói nổi. Nhưng đối với cam đoan của ngươi, ta còn muốn nhìn thấy chút thành ý mới được.
- Ngươi muốn thành ý gì? Đơn Phi có chút ngạc nhiên vui mừng nói.
Doãn lão đại rất hài lòng với khẩu khí của Đơn Phi, thản nhiên nói: - Ngươi chặt một bàn tay, ta để ngươi và đồng bọn của ngươi đi ra ngoài.
- Vậy Ô Thanh có cần chặt tay hay không? Trong giọng điệu Đơn Phi có phần do dự.
- Đơn đại ca! Ô Thanh vội kêu lên, y vẫn nghe Đơn Phi và Doãn lão đại bọn họ đàm phán, biết bên ta bị vây trong cục diện rất bất lợi, nghe được Đơn Phi vì y mà đang suy xét có chặt tay hay không, không kìm nổi mà ngăn lại.
Nếu phải liều mạng thì liều mạng, không thể chặt tay.
Ai cũng không được!
Sắc mặt Đơn Phi có phần lạnh lùng, lạnh giọng nói: - Ô Thanh, ngươi đưa hỏa chiết tử cho ta.
Ô Thanh ngẩn ra, đem hỏa chiết tử trên tay đưa cho Đơn Phi, dưới ánh sáng của hai điểm hỏa chiết tử, sắc mặt Đơn Phi nhiều ít có phần lộ vẻ sầu thảm: - Doãn lão đại, hỏa chiết tử này các ngươi giữ lại mà dùng đi.
- Ngươi ngược lại cũng hảo tâm. Doãn lão đại không khỏi cười nói.
- Hỏa chiết tử có thể có vấn đề gì hay không? Hùng Đạt thấp giọng hỏi một câu, gã ta và Hùng Nhĩ là huynh đệ, nhưng Hùng Nhĩ tính khí táo bạo, gã ta khổ người tuy lớn, nhưng cũng có chút tâm nhãn.
Doãn lão đại khoát tay, thầm nghĩ lão tử đợi Đơn Phi chặt tay xong liền lập tức xử lý hắn, mặc kệ nó có vấn đề gì, gã đương nhiên sẽ không tha cho Đơn Phi đường sống, chỉ biết có rất nhiều người yếu đuối sợ chết, đối mặt với cường quyền đều ôm lấy ảo tưởng, phần lớn là đau khổ cầu xin mưu đồ giữ lại mạng sống, sau khi Đơn Phi chặt tay lại không có khí lực phản kháng, vậy Doãn lão đại gã hiển nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Hai cái hỏa chiết tử nơi tay Đơn Phi, thổi một ngụm khí, cố lấy ánh sáng từ hỏa chiết tử, thở dài nói: - Ô Thanh, sau khi ta chặt tay rồi, ngươi...
- Không được. Ô Thanh cắn răng nói: - Đơn đại ca, không thể chặt.
Đơn Phi đột nhiên mỉm cười một cái, lạnh nhạt nói: - Không chặt tay vậy còn không ... Động thủ! Hai chữ cuối cùng hắn nói rất nhẹ, chỉ có Ô Thanh mới có thể nghe được.
Thạch thất bỗng dưng lâm vào hắc ám.
Mọi người cùng kinh sợ.
Mới vừa rồi hai cây hỏa chiết tử đang chiếu sáng, tuy chỉ là hai cây tàn thuốc lóe sáng lên, nhưng lại giống như vì sao trong đêm đen, cực kỳ bắt mắt, ánh sáng vừa tắt, chênh lệch từ ánh sáng bóng tối cho dù là ai cũng không thích ứng ngay được.
Hùng Nhĩ trong lòng cả kinh, lớn tiếng nói: - Đừng để cho bọn chúng chạy! Gã còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong đêm tối đột nhiên lại xuất hiện hai điểm ánh sáng, vẽ nên hai đường cong duyên dáng, một điểm bay đến đỉnh đầu của bọn họ, một điểm đến ở trước mặt gã.
- Cho các ngươi thành ý của ta.
Đơn Phi vừa nói ra, búa cũng đi theo hỏa chiết tử kia mà ném ra ngoài.
Xoát!
Răng rắc!
Sau tiếng trầm đục là một tiếng hét thảm.
Hỏa chiết tử cháy giữa không trung giống như một cái khăn che mặt của bóng tối, lốm đa lốm đốm lóng lánh chiếu lên khuôn mặt kinh hãi muốn chết của Hùng Nhĩ.
Búa kia chính là chém vào lồng ngực của gã.
Huyết quang văng khắp nơi!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất