Thâu Hương

Chương 25: Không thèm, xin lỗi.

Chương 25: Không thèm, xin lỗi.


Đơn Phi ra tay.
Hắn biết lúc này không có đường lui nào, đối diện là hạng cùng hung cực ác, Phật Tổ mới có thể muốn cảm hóa, hắn không làm được vụ làm ăn này.
Lúc này không phản kháng, đợi khi dao thớt chạm nhau, muốn phản kháng cũng không còn cách nào!
Một chuyên gia khảo cổ ưu tú tuyệt đối sẽ không ngồi trong tháp ngà voi tự cho thanh cao, mà là phải trải qua rèn luyện thăm dò thực địa, nếu không có tinh thần khỏe mạnh, sức lực dã man, thì thật sự không thích ứng nổi gió táp mưa sa nơi hoang dã.
Tinh thần Đơn Phi cứng cỏi, thể lực lại là của hạ nhân, hai thứ tuy ghép lại với nhau chưa lâu, nhưng đối với phương pháp đánh lộn, đấu vật gì đó hắn chưa từng quên.
Trước kia hắn rảnh rỗi sẽ rèn luyện thân thể bằng cách đấu vật.
Một chọi ba, hắn không có phần thắng nào, dù sao thì kẻ lăn lộn nơi đường phố thời đại này đều mang theo đao, tạm thời hắn không suy xét đến Ô Thanh, do vậy hắn cố gắng hạ thấp thân người.
Trước tiên làm địch kiêu ngạo, sau đó đánh thật đao.
Trước khi động thủ, hắn còn dùng chút kỹ xảo chuyển hóa hoàn cảnh, vừa rồi hắn cố ý không dập hỏa chiết tử là để tạo ảo giác cho đám người Doãn lão đại.
Hai bên động thủ, ai đứng ở nơi u ám ít nhiều đều sẽ có cảm giác ưu thế.
Vừa rồi vẫn luôn là Đơn Phi ở chỗ sáng, có điều Đơn Phi dễ dàng thay đổi cục diện này.
Hắn thu lại hỏa chiết tử của Ô Thanh, sau đó năm ngón tay khép lại thì đã thu ánh sáng vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó hắn lại ném hỏa chiết tử ra ngoài.
Cục diện sáng tối lập tức thay đổi.
Bây giờ Đơn Phi, Ô Thanh ở trong tối, ba người Doãn lão đại lại hiện nguyên hình!
Vừa rồi khi Đơn Phi cúi thấp người bày tỏ thành ý với Doãn lão đại, từ lâu đã rất có thành ý suy xét trọng lượng của cây búa và nghiền ngẫm góc độ, khoảnh khắc hỏa chiết tử được ném ra, đầu tiên nhất là lựa chọn Hùng Nhĩ.
Tiểu tử này xui xẻo, đứng ở trước nhất.
Giây phút ném búa ra, Đơn Phi cũng theo đó xông ra, mặc kệ sống chết của Hùng Nhĩ, chạy thẳng đến Hùng Đạt.
Cùng lúc khi tiếng kêu thảm của Hùng Nhĩ vang lên, Hùng Đạt lập tức hoảng sợ, thân hình gã to lớn, người lại giảo hoạt, vốn dĩ nghi thần nghi quỷ nghĩ đông nghĩ tây, thậm chí hoài nghi hỏa chiết tử có vấn đề, kết quả của ván cược ở lò rèn gã không nghĩ đến, nhưng gã rất đề phòng đối với tâm nhãn của tiểu tử Đơn Phi này, nhưng gã không ngờ Đơn Phi dám liều mạng, hơn nữa một búa liền bổ xuống huynh đệ gã.
Búa kia bổ xuống đủ độc ác nha.
Khi Đơn Phi ném búa ra, rõ ràng không chuẩn bị sẽ khách khí với Hùng Nhĩ, búa bổ xuống ngực, xương cốt nứt gãy, rõ ràng là trực tiếp chém vào tim phổi. Khi Hùng Nhĩ mềm nhũn ngã xuống, ý nghĩ đầu tiên của Hùng Đạt là huynh đệ xong đời rồi, ý nghĩa thứ hai của Hùng Đạt chính là phải báo thù cho huynh đệ.
Bước ngoặt nhân sinh thường ngay lúc ý nghĩa chợt lóe.
Hùng Đạt lại không ngờ đến vấn đề chí mạng nhất, giây phút Đơn Phi ném búa ra vốn dĩ là tuyên chiến với bọn họ, hai quân giao chiến, không phải là người muốn báo thù, có oán hận sẽ thắng, mà là kẻ có đầu óc, có thực lực còn dám liều mạng mới thắng.
Tai họa sát nách, ngay khi Hùng Đạt trong cơn hoảng loạn hoàn toàn không nhận ra rõ ràng cục diện, còn xông về chỗ mà Đơn Phi đứng lúc đầu, thì chợt cảm thấy dưới chân co thắt.
Đơn Phi từ sớm đã nghĩ đến bước tiếp theo, lăn vòng dưới đất, âm thầm lăn đến dưới chân Hùng Đạt, hai tay hắn ôm lấy hai chân Hùng Đạt, ra sức vật, phịch một tiếng, khi tay của Hùng Đạt mới chạm đến chuôi đao, người đã nặng nề ngã xuống đất.
Hai người lăn sang một bên.
Lúc này Doãn lão đại mới tỉnh táo lại. Gã có thể lên làm lão đại, đương nhiên sẽ không phải hạng lỗ mãng, vừa rồi gã vẫn luôn đứng phía sau Hùng Đạt, Hùng Nhĩ, đang âm thầm phòng bị. Ông ta thường thấy sự yếu đuối cầu xin của dân chúng khi giãy dụa ở giới hạn nghèo hèn, vốn dĩ cho rằng Đơn Phi cũng như thế, khi đang chuẩn bị nhận thành ý của Đơn Phi, lại không thể không chấp nhận một hiện thực vô cùng chân thật.
Hùng Nhĩ hình như chết rồi, tiểu tử Đơn Phi này liều mạng rồi lăn lộn cùng một chỗ với Hùng Đạt, trong lòng Doãn lão đại đột nhiên có phần hối hận, nếu không phải hùng hổ hăm dọa như vậy, nói không chừng không cần liều mạng như vậy, có điều ý niệm chỉ là lóe lên trong chớp mắt, gã đã quyết định rút đao, nhưng gã còn chưa rút đao, thì cảm thấy hai cánh tay đau đớn, đã bị người ta ôm chặt từ lâu rồi.
Là Ô Thanh đánh đến!
Ô Thanh thoạt nhìn thuần hậu, nhưng dù sao cũng không phải tính tình Bồ Tát bùn, y cảm kích Đơn Phi là bởi vì Đơn Phi giống lão đại của y, nhưng chuyện này không có nghĩa là y rất yếu đuối.
Giây phút Đơn Phi nói động thủ, Ô Thanh chỉ sửng sốt, sau đó thì xông ra theo Đơn Phi. Y chậm hơn Đơn Phi hai bước, thấy Hùng Nhĩ ngã xuống, khi Đơn Phi ôm Hùng Đạt, chỉ muốn giúp Đơn Phi một tay, y lựa chọn Doãn lão đại.
Mặc kệ sống chết, nhất định phải giúp Đơn đại ca bám lấy một người mới được, bằng không thì rất vô dụng.
Y lớn như vậy nhưng thật sự chưa từng đánh lộn lần nào, chỉ biết những người này có đao, nhào qua thì trước tiên ôm lấy eo Doãn lão đại, trói lấy hai tay Doãn lão đại.
Doãn lão đại giận dữ, không ngờ một tiều phu lại dám động thủ với gã. Gã thân làm lão đại dù sao cũng có chút bản lĩnh, bị Ô Thanh ôm chặt lấy, chỉ giãy một cái là khiến Ô Thanh buông lỏng hai tay, sau đó nắm tay đột nhiên từ dưới đánh lên, trúng ngay hàm dưới của Ô Thanh.
Ô Thanh căn bản không biết đánh lộn, không biết thời khắc mấu chốt này, phải đánh chỗ yếu hại mới quan trọng, bị Doãn lão đại đấm trúng hàm dưới, suýt chút cắn rớt nửa đầu lưỡi, ngay khi đầu óc choáng váng, lại bị Doãn lão đại đấm vào huyệt thái dương, Ô Thanh chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Bịch!
Răng rắc!
Khi Doãn lão đại đánh bại Ô Thanh, ngay sau đó lại nghe thấy bên cạnh có hai tiếng giòn tan vang lên, khi lòng tin của Doãn lão đại còn chưa khôi phục lại thì chợt trầm hẳn xuống.
Một cái hỏa chiết tử đã rơi xuống đất, một cái còn đang ở trên đỉnh thạch thất, đốm lửa tán loạn, nương theo những đốm lửa này, Doãn lão đại đã nhìn thấy đầu Hùng Đạt hình như đã trẹo phân nửa, mà Đơn Phi bên kia đang nhìn gã, lại xông lên lần nữa.
Tiểu tử này sao lại ra tay độc ác như vậy?
Hắn đã giết Hùng Đạt sao?
Khi trong lòng Doãn lão đại lóe lên suy nghĩ này, gần như không dám tin thiếu niên ốm yếu này ra tay còn lưu loát hơn địa đầu xà ở thành nam như ông ta nữa.
Sờ bên hông, thanh đao kia cuối cùng cũng rút ra.
Doãn lão đại mới vung đao.
Đơn Phi đã xông lên gần trước gã khoảng cách gần trong gang tấc, cương đao còn nằm ngoài Đơn Phi, Doãn lão đại lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị nằm ngoài tầm với, xoay tròn cổ tay, cương đao nghiêng sang đâm tới, đồng thời người lui về phía sau.
Đao nhất định phải sử dụng như vậy mới được.
Nếu là chủy thủ thì có thể lập tức ám sát Đơn Phi tại chỗ.
Khi Doãn lão đại nghĩ như vậy, chợt nương theo ánh lửa lập lòe nhìn thấy hàn quang trong mắt Đơn Phi, bất giác trong lòng rét run, kêu lên: -Đừng, vàng đều…
Vàng đều cho ngươi!
Doãn lão đại chưa từng ngờ rằng bản thân mình cũng có lúc xin tha như vậy, nhưng giây phút này gã đột nhiên ý thức được, kẻ tiếp theo mất mạng không phải Đơn Phi, mà là gã.
Hàn quang trong mắt Đơn Phi không giảm, miệng lại mấp máy, chỉ nói hai chữ: -Xin lỗi!
Phụt!
Một vật đã đến sớm một bước đâm vào bên phải cổ của Doãn lão đại ngay khi Đơn Phi nói chuyện, mang theo máu tươi chảy ra từ cổ gã.
Đơn Phi thoái lui!
Cương đao cuối cùng đã ném đi, nặng nề rơi xuống đất, lại cách Đơn Phi chỉ có mấy xích, khi Đơn Phi lui về chỗ tối, không còn động đậy nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Doãn lão đại.
Doãn lão đại lảo đảo lui lại mấy bước, cương đao rời khỏi tay, một tay ôm lấy cổ, vẻ mặt không tin nhìn Đơn Phi, máu tươi lại tùy ý tuôn chảy từ cổ gã xuống. Gã muốn cúi đầu nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đâm trúng gã, lại không nhìn rõ đến cùng, chợt dùng sức nhổ ra.
Có máu loãng chảy ra.
Doãn lão đại ngã xuống đất, hỏa chiết tử cuối cùng rơi xuống đất, bắn lên mấy cái, chiếu lên đôi mắt không còn sáng của Doãn lão đại, còn có một cây que trúc trong tay gã.
Que trúc nhọn hoắt.
Đơn Phi lạnh lùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất