Thâu Hương

Chương 29: Thần Nông giáo.

Chương 29: Thần Nông giáo.


…Như thủy lưu niên, như đao tự tiễn.
Khi Đơn Phi nghe Mã Vị Lai nói chuyện, nhìn râu tóc bạc trắng của Mã Vị Lai, đột nhiên nghĩ đến tám chữ, thật lâu sau, Đơn Phi mới nói: -Đây chính là Lưu Niên? Lựa chọn nó còn quan trọng hơn quyền lợi, vũ lực và lý tưởng?
Hắn không rõ.
Canh gà cách điệu thoạt nhìn thật sự có chút cao, cho dù hắn là nhân sĩ thành công chịu đựng sự độc hại của canh gà lâu ngày cũng không thể hiểu được.
Mã Vị Lai mỉm cười, đứng lên xách hòm đi thẳng về phía trước.
-Này, ông lại muốn đi đâu hả. Đơn Phi bất giác kêu lên, thầm nghĩ nơi này là động đá vôi thiên nhiên, nhìn phong cảnh phía trước rất tốt, nhưng giống như giữa tầng không, lão đầu này lại đi về phía trước, lẽ nào là muốn bay lên tận trời?
Mã Vị Lai đi đến ven động đá vôi mới dừng lại, nơi này đích thực giống như Đơn Phi phán đoán, đã là tường đổ lửng lơ sau núi, thoạt nhìn cực kỳ thẳng dốc, nhìn lên phía trên mây trắng lượn lờ, nhìn xuống dưới khiến lòng người giá lạnh.
Quay đầu lại nhìn Đơn Phi đi theo, Mã Vị Lai khẽ mỉm cười: -Ta và ngươi gặp nhau coi như có duyên, ta có thứ này tặng cho ngươi, ngươi dụng tâm bảo quản.
Ông ta trở tay, trong lòng bàn tay đột nhiên có một bức tượng ngọc nho nhỏ, đưa đến trước mặt Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn bàn tay kia của ông ta một lúc lâu, thầm kính nể, hắn tự tin nhanh tay, lúc trước khi đánh cược với Doãn lão đại, toàn dựa vào kỹ xảo tay để thắng Doãn lão đại, có thể là tài năng của hắn, lại không nhìn ra được lão đầu này lấy tượng ngọc từ đâu ra.
Tay lão đầu thật nhanh mà!
Lực chú ý của Đơn Phi cuối cùng đã dời từ cái hòm đến tay của Mã Vị Lai, lúc này mới phát hiện mặc dù người Mã Vị Lai đã già nua, nhưng bàn tay lại sáng loáng như ngọc thạch, bên trên không nhìn ra được chút lão hóa nào.
-Thật ngại lắm, ngươi xem lần đầu gặp mặt mà.
Đơn Phi nhận lấy tượng ngọc thạch kia, siết chặt trong tay, đây là ngọc Hòa Điền chất liệu thượng thừa, niên đại lâu năm, chưa từng nhập thổ, rất có thể là sản phẩm của thời Chiến Quốc.
Bức tượng thoạt nhìn bình thường, nhưng Đơn Phi đánh mắt liền phán đoán được bức tượng này, biết nếu mang đến thời đại của hắn, giá trị mấy ngàn vạn cũng ít nha, thời đại này đương nhiên không bán được giá cao, nhưng cũng coi như là thứ hiếm có.
Mã Vị Lai thấy thế chỉ mỉm cười: -Ta còn có chuyện, ngày khác gặp lại.
Đơn Phi ngẩn ra, chỉ thấy Mã Vị Lai đột nhiên tung người, lại nhảy ra khỏi cửa động, Đơn Phi cả kinh thất sắc, một tay kéo lại:
-Ông làm gì hả?
Lão đầu này sao đang yên lành lại muốn tìm chết chứ?
Vách núi thẳng đứng nha, một bó xương già của ông ta nhảy xuống, còn không ngã nát sao?
Mặc dù Đơn Phi ra tay nhanh, nhưng ngay cả góc áo Mã Vị Lai cũng không bắt được, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Mã Vị Lai không rơi mà lại bay lên, lại đến trên đỉnh đầu Đơn Phi.
Mẹ nó, ông có thể thật sự thăng thiên!
Đơn Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Mã Vị Lai lại nhẹ nhàng men theo vách đá thẳng dốc mà đi lên, thân thủ linh hoạt lại hơn cả linh vượn nữa.
-Này, Mã tiên sinh, ông đi đâu? Sao lại không dẫn ta theo?
-Không cần vàng sao?
-Chuyện ngọc quan Nữ Tu thương lượng đi, ông chín phần ta một phần thế nào?
-Ở đây còn một số đồ tốt, ông không cần sao?
Đơn Phi thò người ra hét lên thật lâu, cũng không biết Mã Vị Lai có nghe hay không, chỉ thấy thân ảnh ông ta nhỏ dần, lại một lát nữa, đã ẩn vào trong bầu trời xanh biếc từ lâu, biến mất không thấy.
Biết không thể đuổi theo, Đơn Phi suy sụp ngồi xuống, lẩm bẩm nói: -Lão quái vật ông, có bản lĩnh này, sao không lộ ra từ sớm chứ? Nếu ông sớm lộ ra, ta nói không chừng…nói không chừng…
Hắn ngập ngừng thật lâu, lại thở dài một hơi. Tuy hắn biết Mã Vị Lai tuyệt đối không phải người thường, nhưng thấy người này có thân thủ như vậy, vẫn nhịn không được hoảng sợ, đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao?
Đối với võ công Hoa Hạ, Đơn Phi vẫn luôn ngưỡng mộ đại danh, không ngờ hôm nay được nhìn thấy, càng hơn nghe đồn, so ra, những mà nổi trên nước trên những tấm bản nhôm mà các hòa thượng biểu diễn ở thời hiện đại, vượt nóc băng tường trên cao quả thật là bùng nổ hơn.
Trên thực tế cũng có thể hiểu được, sự tuột dốc của võ công Hoa Hạ là sự thật không thể tranh cãi, trên thực tế từ sau khi vũ khí nóng xuất hiện, sự kế thừa võ công liền suy vi.
Người là động vật lười biếng, chuyện mà một viên đạn có thể giải quyết, có bao nhiêu người sẽ phí công sức mà luyện quyền cước gì đó chứ?
Việc đó trong mắt rất nhiều người thoạt nhìn là chuyện rất ngu xuẩn.
Có điều sự thật chính là sự thật, giống như kiến thức kinh mạch cuối cùng cũng được thừa nhận vậy, sự suy vi của võ thuật hiện nay lại không thể xóa bỏ được uy lực mà võ thuật cổ đại Hoa Hạ từng có được. Phải biết là binh lính tác chiến thời cổ đại, rất nhiều người đều tự mang theo lương thực, thông thường đều vác mấy chục cân trang bị để đánh giặc, thể lực hơn xa người hiện đại.
Mà tướng lĩnh dẫn quân tác chiến nếu không phải bám váy dựa quan hệ leo lên, rất nhiều người đều có chút bản lĩnh thật.
Trong sử sách ghi lại, Sở Bá Vương trong tuyệt cảnh, hai mươi tám kỵ binh xông vào mười vạn hùng binh của Hàn Tín đến mức không tìm được nam bắc, triều Tùy có một danh tướng Trương Tu Đà, là một tuyển thủ hạt giống chọn trong vạn người, còn có Đường Mạt Lý Tồn Hiếu vân vân, đều là tay trái cầm trường đao, tay phải cầm giáo dài, mỗi thứ đều có trọng lượng mấy chục cân, cộng lại đều khoảng trăm cân.
Người thường cầm tiền mặt mấy trăm cân còn có chút đuối sức, người ta không chỉ có thể cầm vũ khí mấy trăm cân, xông pha trận mạc còn có thể múa đao chém người, cách biệt quả thật không phải chỉ phân nửa.
Đúng rồi, triều đại này không phải còn có một Quan Vũ sao, nghe nói một thanh đao cũng có bảy chục cân hơn, nhưng nghe nói trong Tam Quốc, người có thể đấu với Quan Vũ cũng không ít, đây chính là thời đại giá trị vũ lực cường đại nha, tiền kiếm dễ, giá trị vũ lực làm sao mua đây? Nếu không giết ba tên lưu manh cũng không cần tốn sức.
Thời gian Đơn Phi nghĩ ngợi lung tung, cầm tượng ngọc thạch Mã Vị Lai cho hắn nhìn ngắm, đột nhiên phát hiện hình dạng tượng ngọc thạch này xinh đẹp dịu dàng, lại là bức tượng nữ tử.
Hắn ban đầu chỉ cảm thấy tượng ngọc thạch này chắc chắn đáng tiền, bây giờ cẩn thận nhìn, mới phát hiện thủ công của tượng ngọc thạch tuyệt hảo, thoạt nhìn chẳng qua chỉ ít ỏi vài nét, lại khắc họa dung nhan nữ tử rất sống động.
Nữ tử rất đẹp, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cũng rất tịch mịch, lần đầu tiên Đơn Phi cảm thấy như vậy, ngay khi đang suy nghĩ, Ô Thanh cuối cùng đã đi qua, chần chừ nói: -Đơn đại ca, lão tiên sinh kia, sao lại giống như thần tiên vậy?
Ta thấy ông ta thần kinh mới đúng.
Lão đầu này đột nhiên đến đây, hỏi hắn chuyện ngọc quan Nữ Tu, sau đó lại để cho hắn nghe câu chuyện không đầu không đuôi, sau khi đưa tượng ngọc thạch này cho hắn, thì ngay cả vàng cũng không cần đã biến mất không thấy đâu, chuyện này người bình thường có làm được không?
Đơn Phi lắc đầu, quay đầu lại nhìn bức tượng Thần Nông trên vách đá, thầm nghĩ lão đầu này còn quen thuộc nơi này hơn nhà của mình nữa, còn cầm theo Lưu Niên, chắc chắn là đi ra từ nơi này, vừa rồi ông ta kể chuyện bốn huynh muội, tin rằng Thần Nông này là giáo chủ…
Lão tử chỉ nghe nói Thần Long giáo, chưa từng nghe qua có Thần Nông giáo gì đó.
Bốn huynh muội kia rất có thể tự xưng là truyền nhân của Thần Nông giáo, sau khi tin giáo đương nhiên phải làm chút chuyện. Bốn huynh muội này bắt đầu thực thi đại kế, ví dụ như nói bán hàng đa cấp, lôi kéo giáo đồ gì đó. Lão đầu vừa gặp mặt liền tặng vàng, lại tặng ngọc thạch, lẽ nào muốn thu ta vào giáo? Tiền vốn cũng bỏ ra rất lớn đi? Nhưng nếu ngươi muốn ta nhập giáo thì thương lượng đi, ta lại không phải người tốt gì, mỹ sắc vàng bạc đều có thể hấp dẫn được, sao ngươi đột nhiên biến mất không thấy chứ?
Đơn Phi lắc đầu, thầm nghĩ lão đầu lựa chọn Lưu Niên, ba người còn lại lựa chọn đương nhiên là quyền lực, vũ lực và lý tưởng. Bây giờ lão đầu cầm Lưu Niên thoạt nhìn đã bị thời gian làm bị thương không nhẹ, vậy ba người còn lại bây giờ đang ở đâu?
Trong lòng đột nhiênrung động, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu lão đầu lựa chọn Lưu Niên, vậy Lưu Niên không phải do lão đầu tạo ra, Edison là một người khác sao? Vậy ông ta sao lại đột nhiên hỏi ngọc quan Nữ Tu? Lúc trước mình nhìn thấy Lưu Niên thì cho rằng đã gặp được đồng loại, lẽ nào là nghĩ sai?
Cảm thấy sự việc lung tung rối loạn không liên kết nhau, cuối cùng Đơn Phi bỏ qua ý niệm tự vun vén trong đầu, nhìn búi tóc trên tượng ngọc thạch có một lỗ nhỏ, hơi trầm ngâm, rút trong lòng ra mấy sợi chỉ gai quấn thần một cái dây nhỏ, treo bức tượng lên trên cổ.
Thấy Ô Thanh còn đang đáng thương nhìn hắn không biết làm sao cho phải, Đơn Phi cuối cùng trở về hiện thực: -Thu những thu lấy được về, ngày mai về thành!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất