Chương 30.1: Khách tới cửa..
Khi ánh mặt trời lên, Đơn Phi cùng Ô Thanh lập tức chạy về thành Hứa Đô.
Ô Thanh vừa phấn chấn, lại vừa có chút lo lắng, canh hai đã đến, Đơn Phi thấy y vội vàng, chỉ có thể ngáp đi ra, dọc theo đường đi gần như là chạy chậm trở về.
- Đơn lão đại.
Kể từ sau khi Ô Thanh biết Đơn Phi độc lập xử lý ba người Doãn lão đại, thì cấp bậc xưng hô với hắn lại đề cao hơn một tầng:
- Huynh nói xem mẹ ta có thể sẽ lo lắng hay không? Liệu bà ấy có mắng ta không?
Từ nhỏ đến lớn, vô luận vất vả như thế nào, thì mỗi đêm Ô Thanh đều nhất định phải về nhà báo cáo với lão nương, lần này đêm không về nhà có thể nói là lần đầu tiên phá lệ.
- Lo lắng thì nhất định là có lo lắng rồi, chẳng những sẽ chửi, nói không chừng còn có thể đánh ngươi nữa. Đơn Phi trả lời.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Ô Thanh nhăn nhó mặt mày: - Mẫu thân đánh ta ngược lại cũng không sao, nhưng ta chỉ sợ bà ấy tức giận đối với thân thể không tốt. Huynh còn nói, chuyện về ngọn núi, tuyệt đối không được nói cho người thứ ba nữa.
Đơn Phi liếc nhìn Ô Thanh một cái: - Không nói cho mẫu thân ngươi, không có nghĩa là ngươi có chuyện giấu diếm, chỉ có thể thuyết minh là ngươi đã bắt đầu trở thành một nam nhân thực sự, thử tự mình đảm đương gánh vác, nếu lệnh đường tín nhiệm ta, thì ngươi cứ dựa theo những gì ta dạy mà nói, lệnh đường lo lắng không thể tránh được, lại sẽ không hỏi nhiều cái gì. Nam nhân đều có giang hồ, lệnh đường hẳn là hiểu được.
- Thật sự? Ô Thanh chần chừ một lúc lâu, cảm giác tuổi của mình đều vứt cho chó rồi, ngươi xem Đơn lão đại còn nhỏ hơn y vài tuổi, sao lại hiểu được nhiều như vậy? - Nhưng chuyện này vì sao lại không thể nói cho mẹ ta biết vậy?
Đơn Phi thở dài nói: - Không phải là không thể nói cho mẹ ngươi biết, mà là lúc này trừ ngươi và ta ra, căn bản không cần khiến cho người thứ ba biết. Ngươi phải biết rằng, nam nữ khác biệt, nam nhân trời sinh là loại động vật trời thích tìm kiếm kích thích, nữ nhân cũng là loại động vật trời sinh cầu mong sự an toàn.
Ô Thanh nói chuyện nhiều lần động não qua, chỉ là hỏi: - Sau đó thì sao?
- Đây là giải thích vì sao nam nhân rất dễ dàng chịu một số hấp dẫn nào đó mà làm việc, mà nữ nhân lại vì cảm giác an toàn mà làm một số việc nam nhân không thể lý giải được, truyền lời cũng là một loại trong số đó. Đơn Phi nói tiếp: - Phần lớn nữ nhân có tâm sự, nếu giấu ở trong lòng rất rễ dàng sẽ sinh ra tật xấu, bởi vậy càng có khuynh hướng nói ra ngoài để chia sẻ áp lực, bởi vậy ngươi về sau mà cùng ta lăn lộn, nhớ lấy đừng nghĩ để cho nữ tử giữ kín một số bí mật, việc đó đối với bọn họ, là một loại khảo nghiệm quá lớn.
Ô Thanh thở dài: - Đơn lão đại, tuy rằng ta nghe không hiểu huynh đang nói gì, nhưng cảm giác có vẻ rất là lợi hại.
Được, lại lãng phí võ mồm.
Đơn Phi không nói nhảm nữa, ra lệnh: - Nhớ kỹ, nếu vì tốt cho mẹ ngươi, cứ nói theo những gì ta chỉ bảo là tốt rồi!
Ô Thanh lập tức gật đầu đáp ứng, cùng Đơn Phi bước nhanh về tới trước sân nhà mình, mới vừa lộ đầu, đã chợt nghe có một nữ tử thét ro: - Ô đại nương, Ô Thanh đã trở lại.
Liên Hoa như chim yến lao nhanh đến, thoạt nhìn định giữ chặt Ô Thanh hỏi chút gì, đột nhiên nhìn thấy Đơn Phi, lập tức cương ở nơi đó, sau một lúc lâu mới đỏ mắt, cúi đầu hỏi: - Đơn đại ca, huynh đã trở lại?
Đơn Phi thấy ánh mắt của nàng sưng đỏ, bộ dáng dường như là ngủ không ngon, mỉm cười hỏi: - Việc kinh doanh bánh bao thế nào rồi?
Liên Hoa lập tức nói: - Đang chờ huynh về để thương lượng đây.
Thương lượng cái gì?
Trong lòng Đơn Phi hơi hơi khó hiểu, chỉ thấy Ô Thanh đã sớm sải bước tiêu sái đến bên cạnh Ô đại nương, Ô đại nương vốn vẫn luôn nhào nắn bột mì, từ sau khi nhìn thấy con trai và Đơn Phi quay lại, thì cứ đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, trong ánh mắt chẳng những có lo lắng trách cứ, còn có sự quan tâm thân thiết nữa.
- Mẹ, xin lỗi, tối qua không có trở về.
Ô Thanh ghi nhớ lời Đơn Phi, nói ngay vài điểm chính: - Ngày hôm qua con cùng Đơn đại ca lên núi tìm cái loại tiền sạn con nói ấy, đột nhiên lại gặp phải sói.
Ô đại nương ngẩn ra, lập tức hỏi: - Có bị thương hay không?
Liên Hoa cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt luôn chuyển động trên mặt Đơn Phi, nghe đến đó, bỗng dưng hét to: - Đơn đại ca, trên người của ngươi làm sao vậy? Là bị sói cắn phải không? Lúc này nàng mới lưu ý đến trên người Đơn Phi lấm tấm màu nâu, thoạt nhìn đúng là vết máu, nên không khỏi khẩn trương vô cùng.
Đơn Phi lắc đầu, chợt nghe Ô Thanh nói: - Hai người chúng con không có bị thương. Đơn đại ca đánh chết đầu sói này, lại bị trẹo chân, thương thế không nhẹ. Vốn Đơn đại ca muốn thừa dịp ban đêm trở về, con lại lo lắng cho vết thương của hắn, lúc đó mới kiến trì bảo hắn nghỉ ngơi một đêm rồi trở về. Mẹ, người không nên tức giận.
Ô đại nương hơi thở phào, thở dài bảo: - Con làm đúng, con mà kiên trì trở về, thì mẹ mới có thể tức giận ấy.
Bà khó ngủ cả đêm, chỉ sợ con trai xảy ra chuyện gì, lúc nhìn thấy con trai trở về, mặc dù có bất mãn, nhưng tròng lòng cuối cùng kiên định lại, nghe con mình nói vậy, chẳng những không có tức giận, ngược lại cảm thấy con trai đã lớn quyết đoán nhiều hơn, nhẹ vỗ đánh con trai một chút: - Còn đứng ngây ra đó làm gì, Đơn đại ca của con bị thương, còn không lấy thứ gì cho hắn ngồi.
Ô Thanh bê một tảng đá lại đây, âm thầm giơ ngón tay cái với Đơn Phi.
Đơn Phi ngồi xuống ngược lại không hề thẹn với lương tâm, trên thực tế đây là một lời nói dối có thiện ý, hắn cũng không có ý định nuốt riêng số vàng này, nhưng biết nếu nói cho Ô đại nương chuyện về số vàng này, chỉ sợ sẽ xảy ra thêm càng nhiều phiền toái, cuộc sống sau này của Ô đại nương chỉ sợ sẽ trôi qua trong cơn ác mộng.
Thấy số bột mì trong chậu bên cạnh Ô đại nương không nhiều lắm, Đơn Phi nhăn mày: - Sao lại thế này? Bánh bao bán không tốt sao? Sao hôm nay hấp ít như vậy?
Dựa theo ý nghĩ của Đơn Phi, bánh bao ăn ngon hơn bánh nếp nhiều, lại dễ dàng tiêu hóa, không đạo lý nào lại bán không chạy a.
- Đơn đại ca, chúng ta đang chờ ngươi trở về thương lượng chuyện này đây. Liên Hoa đến gần trước mặt Đơn Phi, nhìn lên nhìn xuống, xác định hắn không có bị thương rồi mới nói: - Bánh bao bán rất chạy, Ô đại nương mới bán mười mấy cái, đã khiến cho người trong chợ đoạt như ong vỡ tổ, tuy nhiên sau lại có một người bộ dáng như là quản gia lấy đi toàn bộ số bánh bao còn lại, bảo hôm nay muốn đi qua hỏi thăm đấy.
- Quản gia chỗ nào?
Đơn Phi lập tức biết quản gia kia không tầm thường, khẳng định là có hứng thú với việc buôn bán bánh bao, không đợi Liên Hoa trả lời, đột nhiên chỗ hướng cửa sân, chợt nghe được một người nói lớn: - Đinh quản gia, ngươi nói cái chỗ làm bánh bao là nơi tồi tàn này sao?
- Chính là bọn họ. Liên Hoa thấp giọng nói, đứng lên có chút câu nệ chào hỏi: - Đinh quản gia, chào ngài.