Chương 28: Canh gà tâm linh.
Đơn Phi nghe thấy Ô Thanh cướp lời đáp, gương mặt lại có hơi nóng bừng, không ngờ Ô Thanh này lại còn hiểu lai lịch bức tượng này hơn hắn nha.
Mã Vị Lai có chút hứng thú nhìn Ô Thanh: -Ngươi biết?
Ô Thanh liền mất sạch lòng tin, hơi yếu ớt nói: -Đơn đại ca không biết, ta … ta … chỉ nghe mẹ ta nói…
Mẹ ngươi nói cho ngươi nghe chuyện sứ giả câu hồn, bây giờ sẽ không nói đây là Diêm Vương chứ?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, nhưng vẫn cười nói:
-Nói ra nghe chút đi.
Ô Thanh được Đơn Phi cổ vũ, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: -Bức tượng này không phải Thần Nông sao? Mẹ ta nói…trước kia trong số thần tiên, Thần Nông có hình dạng đầu trâu thân người, kỳ lạ nhất là toàn thân ngoài trừ đầu và tứ chi ra thì đều trong suốt, bức tượng này không phải là giống truyền thuyết sao…
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, lập tức quay đầu lại nhìn, sững sờ.
Ô Thanh nói rất có lý!
Khi Đơn Phi mới nhìn thấy bức tượng kia, chỉ cảm thấy đây là bức tượng chưa hoàn chỉnh, nghe thấy Ô Thanh nói mới nghĩ đến, phần giữa trống trải chưa hoàn chỉnh này trên thực tế cũng có thể lý giải thành trong suốt.
Chẳng lẽ đây quả thật là Thần Nông?
Đơn Phi lại nhìn sang Mã Vị Lai, thấy ông ta khẽ mỉm cười, giống như thừa nhận, Đơn Phi bất giác cười khổ.
Chuyện này cũng không thể trách Đơn Phi nhãn lực không tốt. Trên thực tế, thời kỳ Lưỡng Hán, Phật giáo hưng thịnh, tượng thần dân gian cung phụng hoàn toàn không nhiều như thời hiện đại. Đến thời hiện đại, đừng nói đến giáo phái khác, chỉ nói riêng nhân vật mà ba nhà Phật Đạo Nho cung phụng thôi thì có thể là nhiều vô số kể rồi - có thật, hư cấu, truyền thuyết, thậm chí là giới thần quỷ U Minh nữa.
Người có thể nhận ra tất cả bức tượng không phải là chuyên gia khảo cổ, đó tuyệt đối có thể nói là thần tiên, ngược lại tâm tính Ô Thanh thuần phác, học vấn đều là do nghe mẹ nói mới biết, biết được rồi thì liếc mắt liền nhận ra Thần Nông.
-Tiền bối. Đơn Phi rất nhanh đã ném thất bại ra sau đầu, thầm nghĩ trí giả ngàn lo, tất có sơ sót, ngu giả ngàn lo, tất có điều biết, người thông minh như ta đây cũng đâu phải bách khoa toàn thư, có thứ nào đó không biết cũng là vô cùng bình thường: -Ông dẫn ta đến đây là để xem Thần Nông?
-Đơn Phi, ngươi là người thông minh. Mã Vị Lai lẩm bẩm nói.
-Chuyện này … người khác đều nói thế. Đơn Phi hoàn toàn không tự ti, trên thực tế đứng trước Mã Vị Lai, thật ra hắn có chút thả lỏng.
Bốn niềm vui lớn trong đời người có một cái chính là tha hương gặp cố tri, giao thông thời cổ đại không tiện, tin tức không thông, tha hương gặp được người cùng quê là chuyện khiến người ta mừng rỡ. Ngươi nghĩ xem, hai người xuyên qua có thể gặp được nhau là chuyện có duyên phận biết bao?
-Ngươi cảm thấy mộ thất này có quan hệ gì đến Thần Nông? Mã Vị Lai đột nhiên hỏi.
Đơn Phi luôn cân nhắc vấn đề này, chần chừ nói: -Đây không phải mộ thất, càng giống mộ hoạt tử nhân.
-Hả?
Mã Vị Lai nhướng mày.
-Mộ thất nhất định phải có thi thể đúng không? Mộ thất lớn như vậy không có quan quách cũng nói không thông được, cho dù quan quách bị người ta lấy cắp, thì phải để lại chút vết tích bề ngoài chứ, nhưng ta không nhìn thấy.
Đơn Phi trầm mặc một lát nói: -Do vậy ta cảm thấy, đây có thể là nơi ẩn cư của một số người xây nên, chỉ là dùng hình dạng mộ thất để che đậy thôi.
Trong mắt Mã Vị Lai có ý tán thưởng.
Đơn Phi thấy thế, trong lòng lại khẳng định thêm mấy phần: -Người đời có nhiều thói quen tế bái, nơi này cung phụng bức tượng Thần Nông, người ẩn cư trong mộ thất nói không chừng cùng Thần Nông…
Vốn định nói có liên quan đến Thần Nông, nhưng Đơn Phi nhẩm tính niên đại, lại cảm thấy quá xa xôi, thần nghĩ thời kỳ Thần Nông là chuyện hai ngàn năm trước, không thể có quan hệ rắm gì được.
Giống như hắn xuyên đến Tam Quốc, chính giữa đã cách gần hai ngàn năm lịch sử, Đông Hán cách Thần Nông trong truyền thuyết cũng gần hai ngàn năm, nếu có quan hệ thì đều là quan hệ của con người.
Thời hiện đại vẫn còn người đột nhiên xông ra nói là hậu nhân của thánh nhân nào đó, Đơn Phi mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao thì hắn rất nghi ngờ, có điều lão Vương cách vách nhất định không tin.
Phủ định chính kết luận của mình, Đơn Phi nháy mắt nói: -Thần Nông là thủy tổ y dược, người nơi này nói không chừng rất có nghiên cứu về y dược.
Trong mắt Mã Vị Lai hơi kinh ngạc, có điều vẫn không nói gì.
-Tại sao trong mộ thất lại không có ai? Đơn Phi tiếp tục nói: -Có thể đều chết rồi, cũng có thể thay đổi suy nghĩ, rời khỏi nơi này.
Sự hoang mang cuối cùng của hắn chính là, tại sao nơi này còn để lại một hòm vàng?
Nếu nói đến thứ đồ chơi vàng này, nhiều đời đều là thứ đáng tiền. Có người ẩn cư lại có kẻ trộm mộ đi qua, không lý nào lại còn để lại. Vàng mà hắn nhặt được ngoài cửa động không có bất kỳ dấu vết nào, hắn không thể nào đoán được niên đại, vàng không phải là 24k, tiến hành giám định thành phần ngược lại có thể suy đoán chính xác một tí, nhưng giám định đương nhiên là không làm được ở thời đại này.
Thấy Mã Vị Lai quay đầu lại nhìn về phía tượng Thần Nông, Đơn Phi khiêm tốn nói: -Tiền bối, ta cũng đoán mò thôi, nếu ông đã xem xong nơi này rồi, chúng ta không ngại thì thảo luận chút chuyện khác.
Thật ra Đơn Phi không có cảm giác quá lớn gì đối với Tào Tam gia, Tào Hồng thậm chí là Tào Tháo. Khi hắn ở hiện đại cũng coi như là nhân vật có địa vị không thấp, thật ra nhìn thấy không ít đại nhân vật, vì khảo cổ cũng không ít lần đến các nước trên thế giới, thậm chí từng gặp một số nguyên thủ quốc gia.
Tào Tháo, Lưu Bị và Tôn Quyền đều trâu bò đi, trong mắt hắn thật ra cũng chỉ là các lộ chư hầu, còn chưa xưng được đến đẳng cấp nguyên thủ, nguyện vọng kết giao ôm đùi bọn họ của Đơn Phi cũng không tính là quá bức thiết, nhưng đối với việc kết giao Mã Vị Lai, Đơn Phi vẫn có chút kích động nho nhỏ.
Ta mới xuyên qua, không có kinh nghiệm xuyên qua, nhìn người ta ngay cả đồ điện cũng làm ra được, đây chính là Edison thời kỳ Tam Quốc nha, nếu thân thiết với ông ta một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy ngọc quan Nữ Tu nha.
-Ta kể cho người nghe một câu chuyện, thế nào? Mã Vị Lai đột nhiên nói.
-Cái gì? Trước tiên Đơn Phi ngẩn ra, sau đó vui vẻ:
-Tiền bối nói đi.
Mã Vị Lai đặt cái hòm xuống đất, chậm rãi ngồi lên trên, Đơn Phi rất ngưỡng mộ, thầm nghĩ thứ này sau này mình nhất định cũng làm một cái, trong tối thì coi như đèn điện, khi mệt thì coi như ghế ngồi, không biết còn công dụng gì khác không?
-Trước kia có bốn huynh muội. Mã Vị Lai chậm rãi nói.
Bốn?
Trong đầu Đơn Phi lập tức xuất hiện bốn cái kỷ án trong mộ thất, thầm nghĩ chẳng lẽ lão đầu này đang kể chuyện của mộ thất này?
-Bọn họ đều có bản lĩnh phi phàm, hơn nữa đều muốn thay đổi thế giới. Mã Vị Lai tự nhìn nói tiếp: -Có điều cách nghĩ của bọn họ không thống nhất, do vậy lựa chọn bốn con đường hoàn toàn khác nhau, một người trong đó chọn vũ lực.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, thất thanh nói: -Ta hiểu rồi.
Mã Vị Lai ngược lại nhìn Đơn Phi một cách kỳ lạ: -Ngươi hiểu cái gì?
-Nhĩ thất mà ta tiến vào kia nhất định giấu binh khí, hơn nữa là binh khí bằng sắt, bằng sao sao lại có mùi rỉ sét nồng như vậy? Đơn Phi tỉnh ngộ nói.
Sau khi hắn đi vào từ đạo động, mùi rỉ sét nơi đó thối rất kỳ lạ, bởi vì mộ táng thời kỳ này rất ít khi bồi táng đồ sắt, nhưng vừa nghĩ đến là mộ của hoạt tử nhân thời loạn, bên trong có binh khí là chuyện hợp lý, dùng để chuẩn bị chiến đấu nha.
Mã Vị Lai chỉ hơi mỉm cười: -Một người khác chọn quyền lợi.
Đơn Phi nhíu mày, không nghĩ ra mùi hương trong gian nhĩ thất khác có cái gì liên quan đến quyền lợi.
Ô Thanh chắc chắn không biết mùi trong nhĩ thất là mùi gì, nhưng mũi của y rất tốt, tuy cách một lớp sáp niêm phong của bình, nhưng vẫn ngửi được mùi hương kia tuyệt đối là mùi hồ tiêu.
Trong mộ thất tồn trữ tiêu, thoạt nghe rất buồn cười, Đơn Phi lại cảm thấy vô cùng bình thường. Trước mắt tiêu là vật truyền từ Tây Vực đến, rất quý giá, giá trị của hồ tiêu mà nhĩ thất kia tồn trữ, ở thời đại hiện nay, với kiến thức của Đơn Phi mà phỏng đoán, thì có thể còn giá trị hơn hòm vàng ở ngoài nhiều.
Phải biết là cung điện mà Hoàng hậu cung Vị Ương Tây Hán ở tên là Tiêu Phòng điện, là tiêu của hồ tiêu, đích thật có liên quan đến hồ tiêu. Nói một cách chính xác, chính là dùng hồ tiêu trộn bùn sau đó phết lên vách tường, để cung điện có mùi hương ấm áp và độc đáo.
Kinh tế Tây Hán khá cường thịnh, cung điện của chính thất của Hoàng đế dĩ nhiên sẽ không xây dựng một cách qua loa, nếu đã dùng hồ tiêu làm nguyên liệu, thì có thể thấp thoáng thấy được sự quý giá của hồ tiêu.
Trên thực tế cho dù là đến thời nhà Minh, sản lượng hồ tiêu Trung Nguyên cũng không cao. Những năm Chính Đức đại tham quan Tiền Ninh bị điều ra, tìm được mười mấy vạn lượng hoàng kim còn có mấy ngàn thạch hồ tiêu trong nhà.
Đồ vật có đáng giá ở thời đại này hay không thì phải coi trong nhà tham quan có hay không thì biết ngay.
Thời kỳ nhà Minh, sản lượng hồ tiêu bản địa còn không đủ, phần lớn nhập khẩu từ Đông Nam Á, hiện nay Trung Nguyên còn chưa thông nhất, vận chuyển biển nhất định không được, con đường nhập hồ tiêu chỉ có Tây Vực, giá của hồ tiêu dĩ nhiên càng cao.
Đơn Phi xưa nay là một chủ nhân im lặng phát tài, khi nhìn thấy gian phòng kia và hồ tiêu giống như vàng thì đã suy nghĩ đến vấn đề sử dụng từ lâu rồi, nghe kể chuyện cũng bất giác liên tưởng đến phương diện này, chỉ nghe Mã Vị Lai tiếp tục nói: -Người thứ ba lựa chọn lý tưởng.
Lão đầu này đang kể canh gà tâm linh sao, sao cả lý tưởng cũng xuất hiện rồi?
Lý tưởng không liên quan đến hồ tiêu nha.
Đơn Phi nghe thấy nhiều nhất ở thời đại kia chính là canh gà.
Canh gà ở thời đại kia của hắn dùng để nghe, bởi vì uống nhiều thì ít nhiều sẽ hơi có cảm giác buồn nôn thậm chí phản ứng quá kích.
Vũ lực, quyền lợi và lý tưởng, đây là con đường mà rất nhiều người sẽ lựa chọn trong đời, đáng buồn là, đại đa số người ngay cả cọng lông của ba thứ đó cũng không chiếm được.
Canh gà tâm linh đương nhiên là tôn sùng lý tưởng, canh gà độc cũng không chừng. Lão đầu này cũng uống canh gà mà lớn, bây giờ còn không sửa cái tật truyền tật xấu cho người ta sao?
Trong lòng Đơn Phi phỏng đoán, thấy Mã Vị Lai trầm mặc, bất giác hỏi: -Không phải còn một người sao? Y chọn con đường nào?
Lão nhân gia đều thích lải nhải, nghe lão đầu kể xong sớm, ta dỗ ông ta vui vẻ, sau đó nói chuyện ngọc quan Nữ Tu, trong lòng Đơn Phi tính toán.
-Bảo ngươi chọn trong ba con đường này, ngươi sẽ chọn thế nào?
Mã Vị Lai chậm rãi nhìn sang Đơn Phi.
-Không thể chọn cả ba con đường sao? Đơn Phi cười hỏi lại.
Trong mắt Mã Vị Lai cũng có ý cười, lẩm bẩm nói: -Xem ra ngươi lựa chọn nằm mơ.
Trong động đá vôi trống trải đã có thể nhìn thấy chân trời nơi xa, Đơn Phi nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, nhưng cảm thấy cách nằm mơ còn quá xa, nghe xa ngữ khí đùa cợt của Mã Vị Lai, Đơn Phi cau mày nói: -Vậy Mã tiên sinh lựa chọn thế nào?
Mã Vị Lai trầm mặc hồi lâu mới nói:
-Người thứ tư lựa chọn Lưu Niên.
Thời gian? Đây là con đường gì? Đơn Phi kinh ngạc không thôi, không hiểu nói: -Lưu Niên gì?
Mã Vị Lai chậm rãi vuốt ve cái hòm đang ngồi.
Dưới ánh mặt trời, cái hòm ngực lại gần như tầm thường, không giống làm bằng kim loại, ngược lại giống làm bằng gỗ, bên trên hình như còn có đường cong kỳ lạ, nhưng Đơn Phi biết cái hòm tuyệt đối không phải làm bằng gỗ, nhìn chăm chú đường cong trên cái hòm, vẫn không hiểu được ý nghĩa của những đường cong đó, cái hòm thấp thoáng hiện lên ánh sáng bảy màu, giống như sóng thời gian…
Đột nhiên trong lòng chấn động, Đơn Phi hình như nghĩ đến cái gì, lúc này Mã Vị Lai cuối cùng đã mở miệng lần nữa: -Cái hòm mà ta ngồi lên này, gọi là Lưu Niên.
…