Chương 30.2: Khách tới cửa..
Đơn Phi quay đầu nhìn lại, ngược lại hơi ngẩn ra một chút, kẻ nọ cầm đầu mặc dù nhìn vẫn đoan chính, nhưng trước vẫn chỉnh lại quan đai, lại vỗ vỗ xiêm y căn bản không có tí bụi bặm, nhìn thấy Đơn Phi thì ngẩn ra, cười ha ha nói: - Nô tài nhà ngươi cũng ở nơi đây à.
Người nọ đúng là Hạ Hầu Hành.
Sắc mặt của tất cả mọi người trong viện đều biến hóa, đừng nói đến Ô Thanh và Liên Hoa, cho dù là Ô đại nương đều đối đãi với Đơn Phi như người nhà, nhìn thấy Hạ Hầu Hành vừa mở miệng đã nhục nhã Đơn Phi, thì không tránh khỏi có phần căm giận. Tuy bọn họ đều biết Đơn Phi là tôi tớ của Tào phủ, nhưng trong mắt bọn họ, trước nay vẫn luôn đều xem trọng.
Đơn Phi chỉ cười cười, coi như bị chó sủa một câu.
Hạ Hầu Hành thấy thế lại tức giận, cười lạnh hỏi: - Tào Ninh Nhi phái ngươi tới? Không đợi Đơn Phi trả lời, Hạ Hầu Hành đã tự nói luôn: - Hôm nay không nói là nô tài ngươi đến, cho dù là đích thân Tào Ninh Nhi đến, cũng không phá được vụ mua bán này của bản công tử đâu.
Không để ý tới Đơn Phi nữa, Hạ Hầu Hành nghênh ngang bước đến bên cạnh Liên Hoa: - Nha đầu, nghe quản gia nói, là ngươi và Ô đại nương cùng làm ra bánh bao?
Liên Hoa “Ừ” một tiếng, trộm liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái.
Ô đại nương đã sớm lau tay sạch sẽ đón chào, nhìn không ra tâm ý của Đơn Phi, bà cười làm lành bảo: - Là do ta và nha đầu Liên Hoa kia cùng làm đấy, công tử muốn bao nhiêu cái?
- Bản công tử không cần bánh bao, chỉ cần bà nói cho bản công tử cách làm thế nào là được.
Hạ Hầu Hành ngược lại là dao sắc chặt đay rồi, khoát tay ra hiệu: - Quản gia!
Đinh quản gia lập tức ra hiệu cho tôi tớ phía sau nâng lên cái hộp tiền, Hạ Hầu Hành mở hộp ra, bên trong hơn phân nửa là tiền đồng, còn có hai khối vàng, Ô đại nương lập tức nhìn thẳng mắt.
Bà sống cả đời, có thể nói là chưa từng thấy qua nhiều tiền hơn chỗ này, chợt nghe Hạ Hầu Hành không ngoài sở liệu nói:
- Nói cho ta cách làm ra bánh bao, thì số tiền này sẽ đều là của các ngươi. Tuy nhiên phối phương của bánh bao, các ngươi không thể bán cho người khác nữa.
Hạ Hầu Hành rất hài lòng với nét mặt của Ô đại nương, gã thầm nghĩ rằng cho đám nhà quê này này thấy số tiền này rồi còn sẽ có gì do dự nữa hay sao? Trên đời này vẫn đề gì có thể dùng tiền giải quyết, thì hết thảy đều không là vấn đề! Gã mặc dù là tên ăn chơi trác táng, nhưng làm việc vẫn là có thủ đoạn đấy.
Sau một trận chiến Tào Tháo ở Quan Đô đánh bại Viên Thiệu, thì uy danh danh chấn, trong số các quần hùng cát cứ, có rất nhiều người bắt đầu xem trọng Tào Tháo, Hạ Hầu gia tộc từ khi Tào Tháo phát động đấu tranh đã bắt đầu đi theo, tất nhiên là trung thành tận tâm với Tào Tháo rồi, chỉ có điều là người khác họ, vẫn là có phần để ý. Hạ Hầu Hành biết tâm ý của gia tộc, một lòng một lòng muốn nổi bật áp đảo Tào Hồng, tranh thủ địa vị trong mắt Tào Tháo, vừa nghe Đinh quản gia nói đến chuyện bánh bao, thì gã đã lập tức vỗ bàn quyết định đến đây thu mua.
- Nhanh chóng quyết định, vụ làm ăn này là ngàn năm có một đấy. Đinh quản gia đứng ở bên cạnh dần dần dụ dỗ, muốn rèn sắt khi còn nóng: - Khó được Hạ Hầu công tử coi trọng, lại tự mình đến đây, Ô địa nương, cho dù bà bán bánh mỳ cả mười năm, có thể kiếm được số tiền này hay không cũng là khó nói. Ông ta thấy Liên Hoa vẫn chỉ cúi đầu, cảm thấy nha đầu này có lẽ chỉ là làm nền, nên chủ yếu tấn công phía Ô đại nương.
Ô đại nương rất là động tâm, nhưng biết thứ này là do Đơn Phi dạy, làm người không thể quên cội, đang muốn hỏi Đơn Phi, thì chợt nghe ngoài viện có người nói: - Đinh quản gia sai lầm rồi, vụ mua bán này chính là cái hố to, Ô đại nương, bà ngàn vạn lần không cần nhảy vào trong a.
Thanh âm trong trẻo êm tai, rơi vào trong lỗ tai Hạ Hầu Hành lại như là tiếng sấm ngày đông, trong lòng gã trầm xuống, Hạ Hầu Hành quay đầu nhìn qua, thấy người nói chuyện đúng là Tào Ninh Nhi.
Hạ Hầu Hành hơi chỉnh lại quan đai, lặng lẽ nói: - Tào Ninh Nhi, nữ nhân cô cũng không phải muốn gả vào Hạ Hầu gia, sao chuyện gì của Hạ Hầu gia cô cũng muốn chọc gậy bánh xe vậy?
Tào Ninh Nhi nghe thấy lời của gã mang theo ý bỡn cợt, cũng không thấy quái lạ gì, chỉ trả lời lại một cách mỉa mai: - Ngược lại Hạ Hầu công tử rất giống giòi bọ trong hố phân của Tào gia ta, Tào gia làm chuyện gì, ngươi đều phải xen vào một chút.
Hạ Hầu Hành phát quan còn nghiêm chỉnh, nhưng suýt thì tức lệch cổ, Tào Ninh Nhi không để ý đến gã nữa, có chút kinh ngạc liếc nhìn Đơn Phi một cái, hiển nhiên không biết hắn ở chỗ này, tuy nhiên nàng không rảnh để hỏi, lập tức bước tới trước mặt Ô đại nương nói: - Ô đại nương, ta là đại tiểu thư của Tào phủ, cố ý đến đây để thu mua bí phương làm bánh bao của bà. Hạ Hầu … Giòi bọ này… Nàng hừ hừ cái mũi, nói từ “Hành” giống như từ giòi bọ: - Ra giá bao nhiêu để mua bí phương của các ngươi, thì ta thêm cao hơn một thành.
Hạ Hầu Hành đang chỉnh lại quan đai, nghe vậy suýt thì tự ghìm chết chính mình, cất giọng nói: - Ô đại nương, Tào đại tiểu thư ra giá cao hơn một thành so với Hạ Hầu gia ta. Nhưng nàng chỉ là nói không, mà ta thì cầm hẳn tiền mặt tới đây đấy.
Tào Ninh Nhi trừng đôi mắt đẹp, từ trên tay tháo ra cái vòng thúy ngọc đưa qua: - Ta đích xác tới khá vội vàng, nhưng không có nghĩ là không có thành ý, vòng tay này, Ô đại nương, bà cứ cầm trước coi như là đặt cọc vậy.
Ô đại nương nào dám nhận, vội vàng khoát tay: - Đại tiểu thư, đại công tử đều xem trọng dân phụ rồi, kỳ thật chuyện này dân phụ không làm chủ được.
Vốn là bà nhìn thấy tiền tài đang tràn đầy vui mừng, nhưng sao nghĩ đến sẽ có hai đại gia tộc cùng đến thu mua, bán cho một nhà thì sẽ đắc tội một nhà khác, chuyện này bà thật sự không biết nên quyết định thế nào.
- Vậy ai có thể quyết định chuyện này? Tào Ninh Nhi rất là ngoài ý muốn, liếc nhìn Ô Thanh, Ô Thanh vội vàng xua tay, Tào Ninh Nhi lại nhìn về phía Liên Hoa, thầm nghĩ nha đầu kia còn nhỏ, chuyện ở đây chung quy không đến lượt nàng ta làm chủ đi?
Liên Hoa thấy Tào Ninh Nhi nhìn sang, tự biết xấu hổ, chỉ một ngón tay bảo: - Đơn đại ca quyết định. Huynh ấy nói thế nào thì là thế đó.
Ô đại nương như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu bảo: - Liên Hoa nói rất đúng, chuyện này … là Đơn Phi mới có thể quyết định, Ô Thanh, con nói có đúng hay không?
- Đúng vậy, Đơn đại ca quyết định. Ô Thanh tuy rằng cũng mắt thèm hộp tiền kia, nhưng mà y dù sao ngay cả hòm vàng cũng thấy rồi, tự nhiên là sức chống cự với hộp tiền này tăng lên nhiều, biết chủ ý của Đơn Phi là trọng yếu nhất.
Gì?
Tào Ninh Nhi sớm nhìn thấy Đơn Phi, đang kỳ quái vì sao hắn lại ở đây, nghe được câu này nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng. Hạ Hầu Hành cằm kéo còn dài hơn cả con lừa, trừng mắt nhìn Đơn Phi cũng không thể lý giải, gã cười ha ha hỏi: - Ô đại nương, bà nói cái gì?
Đơn Phi một mực yên lặng ngồi một chỗ, thấy thế khẽ mỉm cười: - Hạ Hầu công tử, thật sự là hổ thẹn, xem ra nô tài là ta đây lần này lại phá hỏng vụ mua bán của ngươi rồi.
----
----------oOo----------