Thâu Hương

Chương 304: Ám sát

Chương 304: Ám sát


.
Đơn Phi vừa đưa ra nghi vấn, mọi người đều náo động xôn xao.
Lúc họ nghe Đơn Phi tường thuật nỗi oan ức kia thì chỉ có thấy buồn thay cho Tử Tể Đường. Nhưng nghe Đơn Phi một câu nhắc nhở, cuối cùng cũng cho rằng chuyện này đích xác rất là kỳ quái.
Nhưng chuyện này chẳng lẽ có liên quan đến La chưởng quỹ?
La Quyển này sao lại có lòng dạ độc ác như vậy chứ?
La chưởng quỹ run rẩy hầu như đứng không vững, thấy ánh mắt mọi người đều giống như muốn róc xương lóc thịt mình, ông ta cất giọng khàn khàn : - Đại nhân, không phải ta! Thật sự không phải ta giết tiểu nhị Từ Tể Đường, ta sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?
Trán Phạm Biên, Trương Phát cũng đổ mồ hôi, thấy La chưởng quỹ nhìn sang, tất cả đồng thanh hô : - Cũng không phải chúng ta!
Bọn họ biết rằng việc vu oan giá họa, kéo người xuống nước tuy là phiền toái, nhưng chung quy đều không cần phải chết. Tuy nhiên vụ án Từ Tể Đường liên quan đến hơn hai mươi mạng người, đây tuyệt đối là phải chém đầu đấy.
Đơn Phi lạnh lùng nhìn vẻ mặt ba người, bình tĩnh nói : - Ta biết không phải là các ngươi.
Phạm Biên, Trương Phát xụi lơ trên mặt đất.
Đơn Phi thấy bộ dáng như trút được gánh nặng như thế của họ, trực giác hắn cho rằng hai người này cũng không biết rõ tình hình vụ án.
- Nhưng La chưởng quỹ Nếu như không ai nói cho ngươi biết tin này sớm hơn, ngươi tuyệt đối sẽ không tìm người đến trước Từ Tể Đường, có phải hay không? Người nói cho ngươi biết tin tức là ai?
La Chưởng quỹ mồ hôi đầm đìa nói : - Là Xuân Khoách, Xuân Khoách bảo ta làm như vậy đấy! Bằng không Xuân Nhược Dương cũng không thể nhanh như vậy đã đến nơi.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét lạnh, không nghĩ tới cái lão nhân chữa bệnh kia cư nhiên lại biết làm loại chuyện này.
La chưởng quỹ thấy Đơn Phi trầm ngâm, chỉ cho là hắn không tin lời mình nói, gấp giọng phân biện : - Đơn Thống Binh, thật là Xuân Khoách. Ngài đã quên, Xuân Nhược Dương đem khế ước bán thân để cho Già Lam ký, bọn họ nếu không sớm biết tin tức này, như thế nào lại sớm có chuẩn bị?
Dân chúng nghe vậy, không kìm nổi lại muốn mắng nữa.
Có người đã nghĩ rằng Từ Tể Đường, Hồi Xuân Đường coi như là đối thủ cạnh tranh. Chẳng lẽ Hồi Xuân Đường thật sự mang lòng bất mãn với Từ Tể Đường, lúc này mới hạ được độc thủ như vậy?
Bàng Thống nghe xong trong lòng phát lạnh, hỏi binh sĩ bên cạnh : - Xuân Khoách đâu? Còn không đưa tới sao?
Binh sĩ lắc đầu.
Đơn Phi thấy sâu trong lòng khẽ động, lẩm bẩm nói : - Xuân Khoách thật sự có độ tàn nhẫn như vậy? Ông ta vì sao làm chuyện bất lợi đối với Từ Tể Đường? Thà rằng giết hơn hai mươi tiểu nhị cũng muốn vu oan giá họa cho Từ Tể Đường sao?
Hắn trong lòng có chút hoài nghi.
Chuyện này hắn có phần biết nội tình đấy, cũng biết loại người như Cừ Soái không đủ khả năng hợp tác với Xuân Khoách, càng không phải Xuân Khoách dám đi hợp tác!
Đây là tội danh thông đồng với cường đạo! Từ Tể Đường hình như không có bức Xuân Khoách đến tình cảnh đường cùng, Xuân Khoách làm sao sẽ mạo hiểm như thế hợp tác với bọn trộm cướp liều chết?
La chưởng quỹ nghe Đơn Phi lẩm bẩm, vì mong bảo toàn tính mệnh, cố sức nhớ lại, đột nhiên kêu lên : - Đơn Thống Binh, ta biết rồi, bọn họ là bởi vì Trường Sinh Hai chữ "Trường Sinh" vừa ra khỏi miệng, ông ta bỗng dưng im tiếng.
Đơn Phi nghe được hai chữ "Trường Sinh" thì trong lòng hơi chấn động, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ La chưởng quỹ thì trong lòng hắn đã phát lạnh.
Tôn Hà nghe vậy thần sắc cũng thay đổi, quát hỏi: - Cái gì Ông ta vốn muốn hỏi tới, nhưng bỗng dưng ánh mắt nghiêm nghị.
Trước phủ Thái Thú thời khắc này yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều đang nhìn La chưởng quỹ, ánh mắt lộ rõ ý hoảng sợ.
La chưởng quỹ trong mắt cũng lộ ra ý kinh hoảng, chỉ che cổ họng, có máu tươi từ khe ngón tay của ông ta ồ ạt chảy ra, một khắc này ông ta còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ có điều thân hình lắc lư, rốt cục mềm nhũn rồi ngã xuống.
- Bắt lấy kẻ ác! Tôn Hà quát lớn một tiếng.
Ông ta theo Tôn gia đã nhiều năm, quả đã trải qua trăm trận chiến, lúc đó phản ứng lại sớm nhất. Có người dám ở trước mắt bao người giết La chưởng quỹ, chỉ vì không cho La chưởng quỹ nói ra.
Hung thủ chắc ở giữa đám người.
Người này to gan lớn mật như thế, lại coi Tôn Hà ông ta chẳng là cái gì sao?
Dân chúng rối loạn hẳn lên, nháy mắt liền loạn đến không thể vãn hồi.
Tôn Hà vốn định lừa kẻ ác xuất hiện, không ngờ rằng so với kẻ ác, dân chúng còn không chống đỡ được hơn nữa. Họ đột ngột thấy La chưởng quỹ chết đi, khó tránh người người cảm thấy bất an. Tuy có quan binh bên ngoài nhưng cũng trái xông phải chạy vùng dậy, chỉ muốn thoát khỏi chỗ hung hiểm này.
Đơn Phi vừa thấy tình huống này, thầm kêu không xong, biết loại tình thế này làm không tốt sẽ diễn biến thành bi kịch thảm hại hơn. Hít vội một hơi, Đơn Phi quát lên: -Toàn bộ ngồi xổm xuống, nếu có người tùy ý đi lại, giết không tha!
Hắn bỗng dưng hét lớn, thanh âm kích động, mọi người chỉ cảm thấy tiếng sấm truyền đến, đầu tiên là quái lạ, ngay sau đó lại nhìn có người ngồi xổm xuống, cũng là nối gót ngồi chồm hổm xuống.
Dân chúng phần lớn là mù quáng, hỗn loạn thường xảy ra chỉ trong giây lát. Cho dù thời hiện đại cũng không có gì khác biệt, bằng không cũng sẽ không có nhiều vụ giẫm đạp đến chết phát sinh.
Chiêu này của Đơn Phi là học từ mấy cái phim cảnh sát bắt cướp khi còn ở trung học, bất ngờ hét lớn lại có hiệu quả, lòng hơi vui mừng.
Lúc này phần đông đám người ngồi xổm xuống, giữa sân vẫn còn hơn mười người đứng đấy.
Tôn Hà vừa thấy, lúc này trong mắt sát khí thoáng hiện. Còn dám đứng yên thì tuyệt không phải dạng dân chúng tầm thường, nhưng những người này chẳng lẽ đều là kẻ ác hay sao?
Y đang muốn ra lệnh binh sĩ bao vây tấn công hơn mười người này, đột nhiên phát hiện hơn mười người này như vậy mà bắt đầu đánh nhau, nhất thời kinh ngạc.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét.
Hắn đã sớm nhìn thấy đám người đang xuất thủ chia làm hai nhóm, một nhóm chính là đám huynh đệ Triệu Nhất Vũ.
Đối với điểm này, Đơn Phi cũng không ngoài ý muốn.
Hắn sớm biết rằng đám huynh đệ này vẫn ẩn thân trong dân chúng mật báo cho hắn.
Nếu không như thế, hắn sao có thể nhanh đến vậy mà kết luận Quy Lãm là đầu sỏ phía sau màn, kiên quyết mà đánh cuộc? Cho dù hắn thông hiểu cơ quan trong mật thất, cũng sẽ không lập tức đi hậu viện Quy phủ tìm ra mật thất.
Hắn xưa nay ít đánh trận nào không chắc chắn, làm việc dốc toàn lực như thế, ở trong mắt người ngoài ít nhiều có chút bị kích động nhưng hắn hiểu là bởi vì đám huynh đệ này âm thầm báo cho hắn biết chân tướng. Mặc dù hắn có chút kỳ quái là Triệu Nhất Vũ bọn họ làm thế nào biết mấy tin tức này, nhưng hắn lựa chọn tín nhiệm đám huynh đệ này.
Khi ở trước mặt mọi người thẩm vấn La chưởng quỹ, Đơn Phi cũng suy xét kẻ ác có thể ẩn thân trong đó hay không. Chuyện này thoạt nhìn đơn giản, nhưng ở trong lòng hắn, ngoại trừ Quy Lãm, tuyệt đối còn có người khác âm thầm bày ra. Cũng bởi vì như thế, hắn mới bảo Bàng Thống triệu tập binh sĩ Đan Dương bao vây dân chúng, lại âm thầm để cho Triệu Nhất Vũ lưu ý động tĩnh.
Nhưng hắn không nghĩ tới đối thủ lại tàn nhẫn cao minh như vậy, vừa ra tay lại kết liễu tính mạng của La chưởng quỹ, càng làm cho hắn phải ngạc nhiên nghi ngờ chính là Triệu Nhất Vũ mang theo bảy tám huynh đệ Lục Lục, Bạch Ấn, thế nhưng lại thu thập không dưới bốn người trong sân.
Đơn Phi biết đám người Triệu Nhất Vũ thân thủ thực không kém, nhưng bốn người kia hiển nhiên lại càng cao minh.
Bốn người này bất quá lại mặc trang phục của dân chúng bình thường, có lai lịch gì đây?
Lúc này bốn người trước mắt muốn chạy ra ngoài, Đơn Phi quát : - Nếu có người nào chạy, giết chết không cần luận tội!
Binh lính Đan Dương hô to một tiếng, giơ giáo tiến lên.
Có tia sáng lạnh chói lọi trên bầu trời.
Một mảnh lạnh lẽo.
Bốn người kia đang có vẻ muốn xông lên, nghe vậy ra tay chuyển thành ác liệt. Trong tiếng rên rỉ của Lục Lục, đầu vai chảy máu, Bạch Ấn cũng ngã lăn trên đất.
Sau khi tiếp xong một đao của đối phương, Triệu Nhất Vũ bị chém thối lui một bước, trên mặt biến sắc.
Bọn họ đều là cao thủ quân Hắc Sơn, ngoại trừ Trương Phi Yến, Đơn Phi, những người này ít phục người khác. Đoạn đường xuôi về phía nam này, bọn họ đã làm kinh sợ không ít trộm cướp, đối với võ công bản thân có ít nhiều kiêu ngạo, nào ngờ đến đây bỗng dưng lại khuất phục thủ đoạn của loại cao thủ này, dĩ nhiên làm cho bọn họ cũng là ngăn cản không nổi.
Bốn người kia nghe một tiếng trống thì tinh thần thêm hăng hái mà đẩy lùi đám người Triệu Nhất Vũ, không tiến mà lui, đột nhiên vọt tới trước cửa Quy phủ.
Mọi người giao thủ cực nhanh, biến hóa chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
Bàng Thống tuy am hiểu phép dùng binh nhưng lại ít kinh nghiệm thực chiến, mắt thấy những người này đang loạn chiến trong đám dân chúng, biết không có khả năng bắn tên. Thoáng thấy bốn người này không ngờ lại vọt về phía này, sắc mặt thay đổi, quát : - Bảo hộ
Y còn chưa dứt lời đã sớm rút kiếm.Y cho dù chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, thấy mọi người giao thủ mấy chiêu, mau chuẩn hung ác, từng chiêu mất mạng, tuyệt đối không phải tâm tình múa kiếm làm thơ như y bình thường, phía sau hai chữ "bảo hộ" chỉ sợ làCác ngươi chẳng những phải bảo vệ Thái Thú Tôn Hà, Đơn Thống Lĩnh, còn phải bảo vệ ta một chút.
Bốn người xông lên kia liền phân ra, hai người thẳng tiến về phía Đơn Phi, Bàng Thống, hai người khác cũng phi thân tới trước người Tôn Hà rồi.
Mấy người kia lại muốn ám sát Lư Giang Thái Thú?
Mọi người cùng kinh sợ, đám người Triệu Nhất Vũ ngoài tầm tay với, bất quá bọn họ cũng không phải vội. Bọn họ biết võ công của Đơn Phi, thầm nghĩ Đơn Phi tuyệt sẽ không có việc gì, về phần người khác như thế nào, bọn họ cũng là không chiếu cố được nhiều lắm.
Hai kẻ ác nọ vọt tới Đơn Phi, Bàng Thống, cũng là phóng tới phía Trương Phấn, Cố chưởng quỹ. cố Chưởng quỹ sớm bị dọa đặt mông xuống đất, cũng không bò dậy nổi, Trương Phấn vẫn còn thông minh, vừa lăn vừa bò lui ra phía sau mấy bước.
Bàng Thống thấy khuôn mặt dữ tợn của hai kẻ ác hiện rõ, cắn răng một cái, vung kiếm muốn che ở trước người Đơn Phi.
Đột nhiên lúc đó, Bàng Thống chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, chớp mắt trường kiếm đã đến tay Đơn Phi.
Chà mẹ nó!
Ngươi sẽ không đùa giỡn người như vậy chứ?
Bàng Thống đã quen thói quăng nồi của Đơn Phi, nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu tử này sống chết trước mắt lại con đoạt bảo kiếm của y. Tiểu tử này rất không phuc hâu, ta có kiếm còn đỡ không nổi, không kiếm rồi, còn có thể chơi đùa một cách thoải mái hay không hả?
Khi suy nghĩ của y thay đổi, chỉ thấy hai kẻ ác kia đã cầm đao bổ tới Đơn Phi.
Đơn Phi đặt ngang kiếm!
Đinh đinh!
Có tia lửa bắn ra bốn phía. Đao của hai kẻ ác bị một kiếm của Đơn Phi làm đung đưa giữa không trung.
Bàng Thống há hốc mồm.
Y vẫn luôn thấy Đơn Phi trốn sau lưng kẻ khác, làm sao ngờ được Đơn Phi lại biết võ. Vốn dĩ Thống Binh biết chút võ cũng không hề đáng ngạc nhiên, nhưng Bàng Thống thấy lưỡi dao sắc bén hai kẻ ác vung đến, biết rõ nếu là mình thì e rằng đã biến thành ba đoạn, lại không ngờ Đơn Phi cư nhiên có thể ngăn lại hai đao của chúng.
Võ công của Đơn Phi so với y còn cao minh hơn?
Bàng Thống trong niềm vui mừng còn mang theo vài phần khó tin.
Hai kẻ ác kia đã lẻn tới trước mặt Tôn Hà.
- Bảo hộ Thái Thú!
Trong tiếng hô quát, sớm có hộ vệ bên người Tôn Hà ngăn ở trước mặt y, tay trái kẻ ác một hồi vung lên, đều chỉ thấy mấy tia sáng im hơi lặng tiếng bắn về phía mấy binh sĩ kia.
Mấy binh sĩ chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, căn bản không thấy rõ lúc đối thủ hạ ám khí, sớm xoay người ngã quỵ, máu trên cổ họng trào ra như suối.
Tôn Hà đã rút đao nơi tay, lui ra phía sau một bước, trong lòng nghiêm nghi.
Y lần này tiến đến Đan Dương, kì thực vì có chuyện trọng yếu phải làm. Chỉ có điều y mới vừa vào thành, chợt nghe Phạm Biên, Trương Phát đồn thổi, biết Tôn Thượng Hương bổ nhiệm Đơn Phi làm Thống Binh, trong lòng bất mãn lúc này mới tìm đến.
Tôn Hà trời sinh tính cẩn thận, nếu dẫn theo hộ vệ, tự nhiên đều là người giỏi trăm dặm mới tìm được một, làm sao nghĩ đến kẻ địch lại dũng mãnh như thế, hộ vệ bên cạnh y vừa đối mặt đã ngã xuống mấy người.
Hai người kia vung đao đánh tiếp, sớm có hai binh sĩ khác chống không nổi đại lực, bay ngược ra ngoài.
Ánh đao lại lóe lên, hai người kia gần như đồng thời ra tay, quyết giết Tôn Hà!
Đây là cao thủ nơi nào tới?
Lại có võ công như thế?
Bọn họ muốn ám sát Tôn Hà, đến tột cùng là tại sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất